Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi - Chương 85




Nhưng Khương Khuynh Tâm lại không nghĩ vậy, cô cho rằng anh không hề biết gì về cô, làm cô hơi thất vọng cúi xuống.

Hạ Trì đồng tình liếc nhìn cô một cách thống cảm, thở dài trước phong cách khó hiểu của Hoắc Hư.

Sau nửa giờ, ô tô dừng lại.

Khương Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn lên, thấy rằng cô đã đến nơi tạo mẫu nổi tiếng.

Mặc dù cô ấy chưa từng đến đây bao giờ, nhưng nghe nói đây là studio người mẫu nồi tiếng nhất ở Đồng Thành.

Hoắc Hử quay lại nói: “Em trước hết đi tạo mẫu đi, tôi có chút việc, lát nữa sẽ đón em.”

Khương khuynh Tâm sửng sốt, “Hử Hử, anh mới trở về Đồng Thành không bao lâu, chắc chưa biết rõ quy định ở cửa hành này, không phải cứ có tiền là vào

được muốn vào cũng phải hẹn trước một tháng. ”

“Hử Hử? ” Hạ Trì bật cười, nhưng cậu ta không cười được bao lâu đã bị Hoắc Hử nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hình viên đạn.

Mặt anh ta đanh lại, vội vàng nói: “Chúng ta còn cần hẹn trước sao? Em cứ đi đi, tôi đã chào hỏi qua với ông chủ ở đây rồi.”

“Ồ.”

Khương Khuynh Tâm thầm mến mộ, Hạ gia quả thật là gia tộc quyền lực nhất Đồng Thành,

nhưng bản chất liệu có như thế.

Sau khi cô lên lầu, đích thân quản lý cửa hàng tiếp đón chào hỏi cô, tư vấn tạo kiểu cho cô.

Một giờ sau, Hoắc Hử trờ lại, nhưng Khương Khuynh Tâm vẫn chưa làm xong, vì vậy anh ngồi trên ghế sô pha đợi một lúc.

Không lâu sau, cửa phòng VIP mở ra, Khương Khuynh Tâm bước ra.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển với những mảnh kim cương được đính trên khắp

thân váy, nó không chỉ tỏa sáng mà còn tôn lên thân hình duyên dáng của cô ấy một cách chân thật mà sắc nét. Mái tóc đen dài được cuộn lại như rong biển thả nhẹ trên vai.

Như được trở về với mỹ nhân thập niên 1990, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, quyến rũ mang theo vẻ phong tình.

Con ngươi của Hoắc Hử lóe lên một tia nóng bỏng, mặc dù biết cô xinh đẹp, dung mạo không giống đa số nữ nhân hiện nay, nhưng không ngờ ăn mặc một chút sẽ trờ nên xinh đẹp bắt mắt

như vậy.

“Hử Hử, nhìn tôi có đẹp không?”

Nhận thức được tầm mắt của anh đang nhìn mình, đôi môi đỏ mọng của Khương Khuynh Tâm mím lại mở một nụ cười, đi tới trước mặt anh, chờ mong cái nhìn chăm chú của Hoắc Hử.

Hoắc Hử không nói lời nào, ánh mắt dừng ở trên ngực cô.

Khương Khuynh Tâm đã nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng, nhưng lại cố ý chọc vào

ngực anh: “Anh đáng ghét, anh

đang nhìn cái gì vậy.”

Giọng nói quyến rũ của mang theo vài phần nũng nịu suýt chút nữa khiến anh mất kiểm soát không tự chủ mà kéo cô vào lòng. Anh buộc bản thân phải kìm lấy, giọng anh đanh lại: “Em đi thay quần áo đi.”

“Sao vậy?” Khương Khuynh Tâm khó hiểu.

“Quá lộ liễu, anh không thích.”

Nói xong anh xoay người đi xuống lầu.

Mười vạn con ngựa bùn phi nước

đại trong lòng Khương Khuynh Tâm, ánh mắt vừa rồi của anh ta rõ ràng là, cô còn tưởng anh ta có ý gì với mình.

Quản lý cửa hàng bên cạnh cười nói: “Cô Khương, anh Hoắc rất quan tâm đến cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.