Dù thấy anh ngoài mặt không biểu hiện cảm xúc gì, cô vẫn nhẹ giọng nói: “Khi đã yêu một ai, khuyết điểm của anh ấy sẽ đều trở thành ưu điểm trong mắt tôi, ngược lại, những người đàn ông dịu dàng, ân cần sẽ khiến tôi cảm
thấy bất an. Tôi thích kiểu anh ấy có thể tự điều hòa bản thân mình.
Nụ cười của Hoắc Hử Noãn bất giác càng thêm sâu, nhưng người phụ nữ cũng có chừng mực, vẫn đang có người khác ở đây.
Anh liếc nhìn Hà Trì một cái.
Nhận lấy ánh mắt giống như bóng đèn bị ghét bỏ Hạ Trì cất tiếng: “Em đãng nhẽ ra không nên đi theo anh tới đó ?”
Hoắc Hử phớt lờ anh ta, nhưng
Khương Khuynh Tâm lại nói: “Không, không, Hạ Tri tính cách rất vui vẻ lại hài hước, có cậu ờ đây bầu không khí thoải mái hơn nhiều.”
“Ý em là ở với tôi không được thoải mái sao? ” Hoắc Hử đột nhiên hờn giận không vui.
Lúc này,Khương Khuynh Tâm trong cái khó ló cái khôn nói:
“Đây không phải là chuyện không thể tránh khỏi sao, từ khi đính ước với anh lúc nào trong lòng tôi cũng loạn nhịp, tay chân luống cuống.”
Ngón tay của Hoắc Hử lặng lẽ xoay vô lăng, không nói bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, ờ bên nàu Hạ Trì lại một lòng đầy hâm mộ lẫn ghen tỵ. Lão Hoắc thế nào lại gặp được một người con gái ba mặt một lời mà tỏ tình như vậy.
Lúc sau, Khương Khuynh Tâm ngồi lặng im ở phía sau, ngồi chơi điện thoại di động của mình.
Đột nhiên, Lâm Phồn Nguyệt gửi đến hai video.
Thường thì Lâm Phồn Nguyệt
cũng gửi tới cho cô một số video nhỏ vui vẻ, nhưng lần này Khương Khuynh Tâm lại không nghĩ vậy mà trực tiếp bấm vào xem.
Trước khi cô kịp phản ứng, âm thanh của một khu xưởng kín gió vang lên, sau đó một bức ảnh hiện ra trên màn hình.
Cô giật mình hoảng sợ, nhanh chóng tắt nó đi.
Tuy nhiên, chiếc xe đã được Hoắc Hử đạp phanh khẩn cấp, hai người đàn ông quay lại nhìn cô một cách kỳ lạ.
Ngay lúc đó, cô thực sự muốn nhảy ra khỏi cửa sổ chui xuống một cái lỗ nào đó: “ư… Em có thể giải thích, em chỉ là đang đọc sách lậu, nó vô tình hiện lên.”
Hạ Trì ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Không sao đâu chị dâu, ở nhà em thường đọc lén, không nghĩ rằng chúng ta lại có chung sở thích này.”
Khương Khuynh Tâm:”…”
Hừm, cô cũng không cảm thấy mình được an ủi phần nào.
Vẻ mặt ảm đạm của Hoắc Hư
như được phủ một màn sương khói: “Tôi cảnh cáo em, sau này không được xem mấy thứ đỏ nữa.”
Chỉ cần anh nghĩ đến cảnh cô nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của những người đàn ông khác, Hoắc Hử cảm thấy lửa giận dâng trào, mà không cảm thấy thẹn với lòng.
Hạ Trì phản bác: “Anh không thể nói như vậy, có khi đây cũng chính là tài liệu học tập, có lẽ chị dâu là đang nghiên cứu nó đó.”
Khương Khuynh Tâm gật đầu, đúng vậy đúng vậy.
Giọng điệu của Hoắc Hử ảm
đạm: “Như vậy càng không cần, bời vì sẽ không có cơ hội sử dụng chút nào.”
Cho dù có, cũng là anh dùng.