“Tần tiểu thư, Thang tiểu thư…” Mắt nhân viên bán hàng sáng lên, ngay lập tức chạy lên chào đón.
Tần Giai Nhược khinh bỉ liếc nhìn Khương Khuynh Tâm: “Làm sao, tìm được bạn trai mới rồi, nhưng thân phận của bạn trai cô có chút không thích hợp lộ diện đi.”
Nhưng anh ấy chỉ là một luật sư, dù kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không làm việc cho một gia tộc lớn như họ.
Lâm Nguyệt Phồn tức đến bật cười, “cô bị bệnh hả, cô có biết bạn trai cậu ấy…”
Khương Khuynh Tâm kéo tay cô, lắc đầu ra hiệu.
Hôn nhân của cô với Hoắc Hử là bí mật, chỉ là không rõ Tần Giai Nhược hiểu lầm bạn trai của cỏ là ai.
Thang Thấm cảm thấy vô cùng đắc ý, nghĩ đến trước kia gia cảnh hai người họ tốt nhất, mà cô mỗi lầ chỉ có thể làm cái đuôi của cô ta: “Khuynh Khuynh, cậu vẫn nên đổi nơi khác đi, theo tôi biết chắc trong thẻ của cậu cũng có vài nghìn tệ nhỉ.”
“Thang Thấm, cô đừng có mà quá đáng.” Lâm Phồn Nguyệt tức chết rồi, trước khi hai người cắt đứt quan hệ, cô ta còn đem
chuyện của khương Khuynh Tâm nói cho cô, không ngờ vừa quay đầu liền đi bán bạn cầu vinh roi.
Quả nhiên, nhân viên bán hàng vừa nghe thấy bọn họ không có tiền, liền mất kiên nhẫn.
“Nếu hai người không mua nổi thì mời rời đi, nhân viên phục vụ của chúng tôi ờ đây không nhiều, không tiếp được hết.”
“Ai nói tôi không có tiền.” Lâm
Phồn Nguyệt rút thẻ
ra.
Tần Giai Nhược chậc chậc nói: “Thang Thấm, còn may là câu không làm bạn với hai bọn họ, nếu không có loại bạn như này sớm muộn cũng ngáng đường anh.”
“Rõ ràng là không mua nổi còn muốn mượn tiền của bạn.”
Khương Khuynh tâm dù có tính cách nhẫn ẫn nhẫn, nhưng lúc này nhìn họ kẻ xướng người họa vẫn khiến cô tức giận.
“Ai nói tôi không có tiền chứ, chỉ
là một bộ đặt may giới hạn thôi mà.”
Cô trực tiếp rút tấm thẻ Hoắc Hử đưa cho cô rồi đưa cho nhân viên bán hàng, “Cô không phải nói đây là hai hộ giới hạn duy nhất sao, tôi lấy cả 2, tôi không cho phép trên thế giới này còn có người mặc đồ giống người đàn ông của tôi.”
Người phục vụ sửng sốt một chút, có tiền cũng không kiếm thì thật ngu ngốc, cô vội nói: “Vâng ạ, hai bộ quần áo tổng cộng là 1 triệu.”
Chân Khương Khuynh Tâm mềm nhũn, cô thật muốn vả miệng mình hai cái, cô nói linh tinh như vậy làm gì.
huhu, lỡ như trong thẻ không có nhiều tiền như vậy thì phải làm sao.
Thấy Tần Giai Nhược với Thang Thấm nhìn về phía bên này với vẻ mặt không tin nổi, cô đưa thẻ qua, trong lòng thầm cầu nguyện: nhất định phải có, nhất định phải có.
“Nhân tiện, tôi muốn nhắc bạn rằng vì đây là phiên bản giới hạn nên không thể hoàn trả.”Người phục vụ đột ngột nói.
Trong đầu Khương Khuynh Tâm rối loạn: “tôi Xx&&#&x.”
Trời đất chứng giám, cô vốn định đợi lát nữa sẽ quay lại trả cơ.”
Thang Thấm kinh ngạc che miệng,“Khuynh Khuynh, không phải chút nữa cậu định quay lại trả chứ.”
“Sao có thể chứ.” Khương Khuynh Tâm ha một tiếng, giống
như nghe được chuyện gì buồn cười nói, “Tôi sẽ làm ra mấy chuyện cấp thấp như vậy sao, còn nữa, đừng gọi tôi là Khuynh Khuynh, rất là buồn nôn đấy.”
Cô nói xong liền nhìn người phục vụ, “Còn không mau gói quần áo lại cho tôi, tôi không muốn ở đây nhìn hai con chó bên cạnh sủa bừa chút nào.”
Thang Thấm tức đến đỏ bừng mặt.