“Được rồi, đừng nói nữa, tớbiết mìnhlà bảo mẫu.” Khương Khuynh Tâm ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Được rồi, cậu nói xem khi nào tớ mới được đứng trước mặt Khương cặn bã kia với thân phận mợ của cô ta chứ, lễ đính hôn của bọn họ cũng sắp diễn ra rồi.”
Lâm Phồn Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng đi đến kết luận:
“Có lẽ trước kia trong lòng của Hoắc Hử cậu chỉ là một bảo mẫu nấu ăn ngon, cậu phải thay đổi suy nghĩ của anh ta, cách tốt nhất là gạo nấu thành cơm.”
Khương Khuynh Tâm:
“Là người phụ nữ thực sự của anh ta.”Lâm Phồn Nguyệt nháy mắt thần bí, “cậu hiểu rồi chứ.”
Khương Khuynh Tâm sững sờ, tường tượng ra cảnh tượng này, hai má cô nóng bừng không thể giải thích được.
“Nhưng có thể tớ sẽ bị anh ta thẳng chân đạp xuống giường.”
“Cậu có thể chuốc say anh ta, đàn ông khi say rất dễ mất tự chủ, đến lúc đó mà cậu còn mang thai nữa thì càng hoàn hảo, lúc đó cậu không cần làm gì cũng ngồi lên vị trí nữ hoàng, đúng rồi, cậu phải chọn mấy ngày “bà dì” vừa đến ý, như vậy mới dễ có thai.”
Khương Khuynh Tâm đầu óc rối tung cả lên, hiện tại cô còn chưa yêu, vậy mà đang tính sinh con
roi.
“Nhưng anh ấy không yêu mình, một gia đình như vậy với con
cái…”
“Cậu trước kia lúc bất chấp tất cả để kết hôn với anh ta không phải nên chuẩn bị tốt rồi sao.” Lâm Phồn Nguyệt ngắt lời cô, “Hơn nữa cậu không phải nói cần báo thù sao, cậu có thề vào nhà họ Lục, lợi dụng thân phận bà Hoắc khiến cho bọn họ gà chó không yên, quá sảng khoái luôn, xong chuyện bọn họ cũng không dám mắng cậu vì cậu là trưởng bối.”
“…Có lý.” Khương Khuynh Tâm đột nhiên đăm chiêu xoa xoa trán, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu làm sao hiểu nhiều điều như vậy, cậu không phải đã cùng Giang Bồi Viễn…”
“Xí, tớ với anh ấy chỉ hỏn mối thôi chưa từng tiến thêm bước nào nữa cả.”
“Thật ngưỡng mộ.” Cô còn chưa từng hôn môi Hoắc Hử, thật thất bại mà.
Nửa tiếng sau, hai người đã xuất
hiện trong một tòa nhà thương mại cao cấp của Đồng Thành.
Khương Khuynh Tâm sau khi bước vào đây vẫn luôn miệng phàn nàn.
“Quần áo ở đây đắt quá, sao lại đưa tớ đến đây chứ, Hoắc Hử là một người tiết kiệm khiêm tốn, anh ta đi xe Lexus, quần áo mặc bình thường đều rất đẹp, chất liệu rất tốt, nhưng đều là những thương hiệu tớ chưa từng nghe qua.”
“Nhưng một sếp lớn như vậy cũng không thể ăn mặc quá tệ
được, cậu xem, quần áo trong cửa hàng đó thế nào?” Lâm Phồn Nguyệt kéo cô vào một cửa hàng quần áo nam cao cấp bên cạnh, vừa nói vừa chỉ vào quần áo trên người mẫu.
Khương Khuynh Tâm liếc nhìn một cái, “Quần áo rất đẹp, nhưng dáng người của người mẫu còn không đẹp bằng Hoắc Hử.”
Lâm Phồn Nguyệt giễu cợt, “Biết là dáng người của chồng cậu đẹp nhất rồi.”
Đẹp nhất?
Khương Khuynh Tâm cho rằng Hoắc Hử hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này, anh ta có thân hình đẹp nhất trong số những người đàn ông mà cô từng gặp, thậm chí dáng vẻ khi không mặc đồ của anh ta…
“Cậu lại nghĩ đến điều gì không nên nghĩ rồi, mặt đỏ như vậy?” Lâm Phồn Nguyệt cười hì hì nói.
“Khụ, quên đi, đi thôi, ở đây đắt quá.” Giang Thanh xấu hổ kéo cô muốn rời đi.
Nhân viên bán hàng tươi cười tiến lên nói: “Bộ quần áo này lả
mẫu mới nhất của chúng tôi đó ạ, cả nước chỉ có hai bộ đặt may giới hạn này”.
“Hừ, đừng giới thiệu nữa, kẻ nghèo như cô ta không mua nổi đâu.” Một giọng nói chế giễu đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, bóng dáng của Tần Giai Nhược và Thang Thấm đã lọt vào tầm mắt họ.