“Nói cho chính xác, là do cô gặp ác mộng khóc lóc kéo lấy tôi, là tôi tốt bụng vỗ về cô…”
“Anh…vỗ về tôi?” Khương Khuynh Tâm cảm thấy không thể nào tin được.
sắc mặt Hoắc Hử đen lại, “Lời của cô là có ý gì, Khương Khuynh Tâm, cô bớt diễn trò đi, tốt nhất là cô nên nói thật xem tối qua cô có cố ý không, để thu hút sự chú ý của tôi cô thực sự đã dùng mọi cách.”
“Tôi không biết anh đang nói gì cả, nhưng từ lúc đó đến giờ tỏi ngủ rất ngon.” Mặc dù lúc đầu hình như có gặp một cơn ác mộng, nhưng dường như có một giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai cô, dần dần khiến cô bớt sợ hãi.
Đợi chút, âm thanh dịu dàng đó
sẽ không phải là của Hoắc Hử chứ.
Cô sững sờ nhìn anh, nhưng Hoắc Hủ không nhìn nổi nữa, anh đứng lên, ánh mắt càng đen hơn trước, “Trước khi nói những lời này, cô hãy nhìn cúc áo ngủ của mình đi.”
Khương Khuynh Tâm ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống, cô sợ đến mức mặt đỏ bừng nhanh chóng che ngực.”
HoắcHử cười ,”Diễn tốt lắm, rõ ràng là cô cố tình cời cúc áo dụ dỗ tôi.”
“Tôi bị oan.” Khương Khuynh Tâm khóc không ra nước mắt, cảm thấy bản thân còn oan hơn cả Đậu Nga, “Anh trai, đó là tự động bộc phát, vóc dáng đẹp không có cách nào khác.
Hoắc Hử:”…”
“Đủ rồi, anh có thể công kích tôi, nhưng không thể công kích phái nữ.”
“Tôi công kích thì làm sao?” ánh mắt và giọng điệu của Hoắc Hử đều tràn ngập sự khinh thường.
“Anh …” Khương Khuynh Tâm tức đến mức nóng máu, xông tới giữ lấy cổ anh.
Bởi vì tốc độ của cô quá nhanh, Hoắc Hử thật sự bị dọa hết hồn.
Người phụ nữ này không phải sẽ
nhân cơ hội cưỡng hôn anh chứ, đôi môi như thạch của cô bỗng hiện lên trong tâm trí anh, anh do dự hai giây, bỗng nhiên trên má truyền một cơn đau nhói.
Cô dám, cắn, anh.
Hoắc Hử dùng sức đẩy cô ra, rồi giữ lấy nơi vừa bị cắn.
Cô ta là chó hả, đau chết anh mất.
“Khương Khuynh Tâm, cô tường tỏi không dám cắn lại cô sao?”
Đôi mắt của người đàn ông rực
lên lửa giận, Khương Khuynh Tâm bình tĩnh lại thì sửng sốt, sao cô lại có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ.
“Uh…Tôi có thể giải thích, chỉ là vì … vì tôi quá yêu anh.” Cô giả vờ khóc nói: “Anh đã xem” Ỷ Thiên Đồ Long Ký” chưa, Triệu Mần vì quá yêu nên mới cắn vào tay Trương Vô Kỵ, tôi không phải chỉ là muốn anh nhớ tới tôi sao? ”
Hoắc Hử từng bước tới gần, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô cho rằng tôi bị ngu sao?”
“Vậy tôi cũng cho anh căn một
miếng này.” Khương Khuynh Tâm táo bạo đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra , “Anh yêu tôi bao nhiêu thì dùng ngần ấy sức, yêu càng nhiều thì sức cắn càng mạnh.”
Hoắc Hử sống cũng hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên muốn chửi thề đến vậy.
Thật sự cho là dùng biện pháp khích tướng như vậy thì anh sẽ không dám làm gì phải không.
Anh giữ chặt đầu cô sau đó dùng
sức cắn thật mạnh vào má cô một miếng.
Gò má của người phụ nữ này mềm mềm như thạch, khiến người ta cắn chặt không muốn nhả ra.
Khương Khuynh Tâm đau đớn kêu lên “aaaaa”.