Khương Khuynh Tâm liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay nhân viên bán hàng, gương mặt nhỏ đỏ bừng. “Không… không cần, chúng tôi không cần.”
“ò ồ, hai người là vợ chồng mới cưới định sinh con đúng không?”
Nhân viên bán hàng hiểu ra. “ừ ừ.” Khương Khuynh Tâm sợ nhân viên bán hàng lại giữ mình lại, nên hàm hồ đáp lại, kéo Hoắc Hử đi về phía trước. “Chúng ta chuẩn bị sinh con sao?”
Hoắc Hử liếc cô đầy ẩn ý. “Tôi lừa cô ấy thôi, lẽ nào anh định
dùng sao?” Khương Khuynh Tâm buột miệng nói.
“Đừng có mơ, tôi có dùng cũng sẽ không tìm cô dùng.” Hoắc Hử nói lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng không khỏi hiện lên dáng vẻ quyến rũ của Khương Khuynh Tâm.
Anh nghiến răng, chết tiệt, sao anh lại có ý nghĩ ngu ngốc này chứ?
Khương Khuynh Tâm cười ha ha. Hừ, nói cứ như cô vô cùng mong muốn anh dùng với cô vậy. Trái tim sắt đá không thể sưởi ấm
được này, nếu không phải vì vị trí mợ chủ giúp cô trả thù được đồ đê tiện kia, thì cô còn lâu mới phải nịnh nọt như vậy.
Từ siêu thị đi ra, Hoắc Hử lái xe về Vịnh Ngọc Bích. Khương Khuynh Tâm làm bốn món một canh, cô vốn dĩ như rằng làm nhiều rồi, nhưng khi đũa vừa mới động, cô cảm thấy Hoắc Hử giống như bị bỏ đói hai ngày không cho ăn vậy.
Một lúc sau toàn bộ thức ăn đều bị tiêu diệt hết. Sau khi ăn no, Hoắc Hử và Phạn Phạn lười biếng ngồi trên sô pha nghỉ ngơi:
“Sau đó cô định làm gì, tiếp tục tìm công việc sao?”
“Tính sau đi, buổi chiều tôi muốn đi làm sim điện thoại.”
“Không cần vội, thật sự không được thì ở nhà nấu cơm cho tôi, tôi sẽ không thiếu tiền cô đâu.” Hoắc Hử nói xong thì mặc áo khoác gió vào.
Khương Khuynh Tâm ngẩn ra: “Phải đi làm sao?”
“ừ, công ty còn rất nhiều việc.” Sau khi anh rời đi, Khương Khuynh Tâm nhìn thời gian, mới
một giờ. Cô cảm khái thật ra làm ông chủ cũng không dễ dàng gì, đến cả thời gian nghỉ trưa cũng không có. Sáng nay chắc anh phải bỏ lại trăm việc đến đón mình đúng không?