“Cô nhỏ hơn tôi mấy tuổi, còn non trẻ, không học hỏi những điều của tiền bối đi trước, lại mơ mộng viển vông, không biết trời cao đất dày là gì cả.”
Mạnh Hải nói rất khó nghe: “Vốn dĩ đây là một dự án lớn, thời gian mười lăm ngày rất gấp rút, cô không giúp đỡ tôi thì thôi đi, còn muốn tự mình làm. Sự chơi trội
của cô quan trọng hay là lợi ích của công ty quan trọng hơn.”
Nghe thấy vậy, Tổng giám đốc Dương rõ ràng không hài lòng với Khương Khuynh Tâm.
Khương Khuynh Tâm hít sâu một hơi: “Đúng vậy, tôi còn trẻ, nhưng trước kia tôi đã từng tham gia một số dự án lớn, lại vừa đi du học về.”
Mạnh Hải cười lạnh: “Du học thì giỏi lắm sao? Ngoại trừ biết nói vài câu tiếng Anh thì còn có cái gì đặc biệt chứ? Nếu như cô thật sự có bản lĩnh thì đã không tới công
ty nhỏ này. Cô nói cô từng tham gia mấy dự án lớn, cô lấy bằng chứng ra đây, đừng chém gió không. Vậy tôi nói tôi từng tham gia trang trí cố Cung đấy.”
“Tôi nói rồi, mỗi người có bản lĩnh khác nhau.”
Khương Khuynh Tâm nói xong trực tiếp nhìn Tổng giám đốc Dương: “Tổng giám đốc Dương, dự án này là do tôi tranh giành về nên mới có tư cách tham gia.
Tóm lại, mười lăm ngày sau, ông cảm thấy bản thiết kế nào khiến ông hài lòng hơn thì chọn bản thiết kế đó. Tôi tin tưởng ánh mắt
của ông, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Hai câu cuối nói rất thỏa đáng lại mang theo nịnh nọt, nhưng Tồng giám đốc Dương nghe xong thì vô cùng hài lòng. “Được, quyết định như vậy đi. Thần Hải, cậu cũng đừng có tức giận như vậy, dù sao Khuynh Tâm cũng không phải trợ lý của cậu.”
Họp xong, Tổng giám đốc Dương rời đi. Chỉ là sau chuyện này, Mạnh Hải đã có ý kiến rất lớn với Khương Khuynh Tâm, thường xuyên chế giễu trước mặt cô. Khương Khuynh Tâm hoàn toàn
không để ý, loại thực lực như Mạnh Hải, chưa bao giờ ngang hàng với cô.
Nửa tháng tiếp theo, Khương Khuynh Tâm chuyên tâm thiết kế. Đôi khi Hoắc Hử tỉnh dậy vào nửa đêm nhìn thấy phòng của cô vẫn còn sáng đèn, buổi sáng khi ăn cùng nhau, quầng thâm dưới mắt cũng mỗi ngày một nhiều hơn.
Có điều anh cũng không khuyên gì cả, dù sao những cô gái trẻ chăm chỉ và có tinh thần chiến đấu là rất tốt. Nghĩ đến lúc đầu anh cũng sống sót như vậy. Nháy
mắt đã đến cuối tháng, Hoắc Hử hoàn thành xong một vụ kiện về nhà, nhìn thấy Khương Khuynh Tâm cười tít mắt, dáng vẻ thoái mái. Anh nhướng mày: “Làm xong rồi à?”
“ừ, đây là bản vẽ của tỏi. Anh nhìn một chút xem có chỗ nào cần thay đổi không?”
Khương Khuynh Tâm mang máy tính xách tay qua, mở mô hình mình đã cực khổ làm lên. Hoắc Hử nhìn sang chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một màu xanh đen huyền bí, thoạt nhìn như xuyên qua một đường hầm không gian, thời gian, xung quanh là ngôi sao lộng lẫy.
Khương Khuynh Tâm giới thiệu với anh: “Đây là “Mắt Mênh
Mông” mà tôi đã thiết kế. Anh có nghĩ rằng ngôi sao vô tận này trông giống như một đôi mắt không? Tôi nghĩ vũ trụ là trọng tâm của mọi thứ mà chúng ta muốn khám phá trong tương lai. Bên này là “Thế Giới Bốn Chiều”. Đây thế giới được tạo thành từ cấu trúc kiểu Escher.” Hoắc Hử đang nghe cô giải thích hùng hồn, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên.
Kiểu sáng tạo ham học hỏi này rất phù hợp với cách trang trí của Hội trường trung tâm văn hóa Khoa học và Công nghệ.
Trước đây anh đã đánh giá thấp cô, anh không cho rằng một đứa con gái được nuông chiều lại có thể hiểu nhiều về thiết kế như vậy, nhưng bây giờ biểu hiện của cô đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của anh.
Thậm chí còn tốt hơn những nhà thiết kế tên tuổi mà anh đã từng tiếp xúc trước đây. Người phụ nữ này, trong lĩnh vực thiết kế, cô rất có năng lực. Tài năng này khiến lúc cô làm việc trông có sức hấp dẫn hơn rất nhiều.
“Anh thấy thế nào?” Sau khi Khương Khuynh Tâm nghiêm túc
nói xong thì dùng một đôi mắt to rung động nhìn chằm chằm anh, ánh hào quang sáng ngời trong đó dường như nói: “Mau khen tôi một chút, mau khen tôi đi.”
“Có thể chấp nhận được.” Hoắc Hử giả bộ như không thấy, tiếc chữ như vàng nói.
Khương Khuynh Tâm cong môi, cái gì mà có thể chấp nhận được chứ, rõ ràng là rất tốt: “Vậy anh nói tôi có thể nắm chắc không?”
“Đừng kiêu ngạo tự mãn, núi cao còn núi cao hơn.” Hoắc Hử dội gáo nước lạnh.
II
II
Không nhận được lời khen ngợi, người nào đó chán nản, có chút không muốn trò chuyện tiếp.
“Tôi chắc chắn có thể.”
Khương Khuynh Tâm nắm tay lại, gật đầu, quay đầu lại, tóc đuôi ngựa lắc lắc kiêu ngạo. Cô không để ý, phía sau trong mắt Hoắc Hử lóe lên một tia cười khẽ.
Ngày hôm sau, Khương Khuynh Tâm đem bản thiết kế đưa cho Tổng giám đốc Dương xem,
Tổng giám đốc Dương hết lời