Khương Khuynh Tâm không thể tin nổi: “Mắt anh bị mù sao? Cô ta là người phụ nữ thế nào anh không biết sao? Nếu như không phải cô ta, chúng ta sẽ tách ra sao?”
“Cô ấy chỉ vì quá yêu anh, còn em thì sao? Em luôn miệng chỉ trích anh, chí trích cô ấy, tình yêu của em dành cho anh còn không bằng một nửa người ta.”
“Được, tôi không yêu anh bằng cô ta. Anh cút đi, các người cút đi.”
Khương Khuynh Tâm vô cùng
tức giận cầm tờ rơi ném vào ai người bọn họ.
“Đồ điên.”
Một tay Lục Quân Ngôn kéo Khương Như Nhân ra phía sau để bảo vệ, tay kia nắm lấy tay Khương Khuynh Tâm đẩy mạnh.
Khương Khuynh Tâm trực tiếp ngã xuống đất, tờ rơi rơi đầy trên đất.
Cô ngẩng đầu, nhưng thấy Lục Quân Ngôn đã kéo Khương Như Nhân lên xe. Khương Như Nhân quay đầu lại nhìn cô lộ ra nụ cười
Con xe Lamborghini phóng đi, cả người cô đau đớn như bị lột da rút xương.
Cô không ngờ Lục Quân Ngôn lại bảo vệ Khương Như Nhân như vậy, lại vì Khương Như Nhân mà làm tổn thương cô. Cô có thể cảm nhận được người đàn ông đó đang dần dần rời xa mình.
Lúc trước, cô không cảm thấy mình thua, nhưng khoảng khắc này cô hoàn toàn thua rồi. Hoắc Hử lái xe từ tòa án ra, khi đợi đèn đỏ thl thấy tờ rơi rải rác bên
đường, một cô gái mặc áo sơ mi trắng đang cúi người nhặt từng tờ một.
Anh nhíu mày, nhớ sáng nay khi Khương Khuynh Tâm ờ nhà, hình như mặc bộ đồ này. Đèn xanh, anh bẻ lái rẽ vào lề đường đậu xe, sải bước, cúi người nhặt tờ rơi dưới đất đưa cho cô.
“Anh đi đi.” Khương Khuynh Tâm cho rằng là Lục Quân Ngôn quay lại, nghẹn ngào nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Đôi mắt đẫm lệ, cô ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt đẹp trai của
người đàn ông trước mặt, ngẩn ra. “Hoắc… Hoắc Hử.”
Hoắc Hử nhíu mày, gần đây cô toàn gọi “Hoắc Hử”, đột nhiên gọi cả họ có chút không quen. “Ai đắc tội với cô vậy?”
Anh nhìn thấy mắt cô đỏ ừng, bên trên còn có vết nước mắt, vừa nhìn đã biết vừa khóc xong. Cô luôn tinh nghịch kỳ quái, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc.
Khương Khuynh Tâm ảo não cắn môi, trong lòng than thở, còn không phải là tên cháu lớn của anh sao, cũng không biết nhà
anh dạy dỗ thế nào, tư công tư lợi, lăng nhăng lạm tình, trong đầu đều là phân. Nhưng cô không thể nói ra sự thật, chỉ có thể cúi đầu tủi thân nói: “Tôi… tờ rơi của tôi bị người ta ném hết đi rồi.”
Hoắc Hử cúi đầu nhìn tờ rơi trong tay, kinh ngạc. Anh không ngờ công việc của cô lại là phát tờ rơi, anh nhớ trong điều tra của cô nói cô đã quen sống trong nhung lụa. “Cô luôn miệng nói mình tốt nghiệp đại học New South VVales, vậy mà lại tìm công việc như thế này sao?”
Khương Khuynh Tâm xấu hổ đỏ mặt: “Lúc trước tôi từng thiết kế cho nhà hát lớn Đồng Thành, sân bay, thậm chí còn tham gia quản lý dự án, nhưng tuổi còn trẻ, không ai tin tưởng. Tôi cũng không thể nói tôi là cô chủ nhà họ Khương, làm lộ thân phận sẽ bị người khác nói tôi có mưu đồ bất chính, cho nên bây giờ nếu đến công ty lớn thì tôi chỉ được làm trợ lý nhỏ, đến công ty nhỏ mới được làm nhà thiết kế.”
Cô vừa nói vừa nhặt tờ rơi: “Tôi không muốn làm trợ lý cho người
ta, đó chính là một mớ hỗn độn, cho dù có ý tưởng thiết kế hay cũng sẽ bị người khác lấy mất sử dụng. Tôi nghĩ đến làm ở công ty nhỏ trước, tự mình lôi kéo ít đơn hàng, làm một năm có thể tiết kiệm được chút tiền, có thể mở công ty của riêng mình. Bây giờ chịu khổ, chỉ là tạm thời thôi.”
“Cô không nghĩ sẽ trở về Khải Phong sao?”