Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi - Chương 33




Khương Khuynh Tâm hắng giọng, xởi lởi nói: “Tôi chính là cũng ăn thức ăn mèo nên mới cảm nhận được cơ thể và trái tim chán ghét như thế nào.”

Hoắc Hử rũ mắt, không nói gì nữa. Nhưng khi ăn xong bữa sáng chuẩn bị lên xe, Hoắc Hử chủ động hỏi một câu: “Có đi làm không? cần tôi đưa cô đến trạm tàu điện ngầm không?”

Khương Khuynh Tâm ngẩn ra, lắc đầu, buồn bã nói: “Tôi bị đuổi việc rồi.”

Hoắc Hử nhíu mày, tin tức mà anh nhận được không phải nói cô làm ở công ty của gia đình sao, xem dáng vẻ thì mâu thuẫn của cô và nhà họ Khương cũng rất nghiêm trọng: “Cũng tốt, vậy cô ở nhà chăm sóc Phạn Phạn đi.”

Hứ, cô còn lâu mới ờ nhà chuyên tâm chăm mèo. “Tôi vẫn dự định đi tìm việc, anh yên tâm, sẽ không làm chậm trễ việc tôi cho Phạn Phạn ăn đâu.”

“Tùy.”

Hoắc Hử ném lại một từ rồi rời đi.

Sau đó hai ngày Khương Khuynh Tâm bận rộn tìm công việc khắp nơi. Công việc trang trí nội thất hay thiết kế rất dễ tìm, nhưng bời vì cô không thể để lộ thân phận cô chủ nhà họ Khương nên phải giấu giếm kinh nghiệm trong quá khứ.

Cộng thêm việc cô còn trẻ, công ty lớn một chút đều chỉ cho cô làm trợ lý nhỏ. Cuối cùng thật sự không còn cách nào nữa, cô lựa chọn đi làm ờ công ty trang trí Thần Châu quy mô rất nhỏ.

Công ty chỉ có hơn một trăm mét vuông, có hai nhà thiết kế, bình

thường không chỉ làm bản vẽ, còn phải mặt dày đi ra ngoài phát tờ rơi.

Lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, mới bắt đầu da mặt còn mỏng, sau này mới dần dần quen. Có một số người sẽ nhận tờ rơi của cô, nhưng có một số người không quan tâm trực tiếp rời đi luôn.

Đứng hơn một tiếng, cô đã bị nắng hun cho đầu đầy mồ hôi, da đỏ bừng. Mấy ngày nay mặc dù là mùa thu, nhưng thời tiết lại bắt đầu trở lên nóng bức lạ thường.

Lại một hàng người nữa không lấy tờ rơi của cô, một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng trước mặt cô. Cô giật mình, đây là xe của Lục Quân Ngôn. “Khuynh Tâm, sao em lại ở đây phát tờ rơi?”

Khương Như Nhân từ ghế phó lái đi ra. Trái tim Khương Khuynh Tâm co rút, ghế phó lái của chiếc xe này đã từng được Lục Quân Ngôn nói là chỗ độc quyền của cô, bây giờ nghĩ lại rất chế nhạo.

Cô lạnh lùng nói: “Tôi không ở đây phát tờ rơi thì đi đâu chứ? Đến Khải Phong sao?”

Khương Như Nhân khó xử mím môi: “Chị không có ý đó.”

“Chị em tốt bụng quan tâm đến em, em nói chuyện kiểu gì vậy?” Lục Quân Ngôn đột nhiên xuống xe, dùng sức đóng cửa xe lại: “Em nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi, đường đường là cô chủ nhà họ Khương, em không thấy mất mặt sao?”

Khương Khuynh Tâm ngẩng đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta có tia ghét bỏ, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng như trái tim có vài vết nứt vậy. “Sao tôi lại thấy mất mặt chứ? Tôi đường

đường chính chính đi phát tờ rơi, không cướp không trộm.”

Khương Như Nhân vội vàng nói: “Quân Ngôn không có ý đó, anh ấy cảm thấy em không nên làm loại chuyện này. Khuynh Tâm, em vẫn nên trở về Khải Phong đi. Em xem, hôm nay chúng ta đã thảo luận với chủ đầu tư về việc trang trí khu biệt thự Kim Phong, có hơn nghìn phòng, lợi nhuận thu được khoảng chục tỷ. Em giúp chị, hai chị em chúng ta đồng lòng để Khải Phong lớn mạnh hơn có được không?”

Khương Khuynh Tâm vôn dĩ bị

nắng hun đã khó chịu, bây giờ lại càng không kiên nhẫn: “Ngày nào cô cũng diễn như vậy không thấy mệt sao? Có thể cách xa tôi một chút được không? Tôi không có tâm trạng diễn kịch với cô.”

“Đủ rồi.”

Lục Quân Ngôn không nhịn được nữa quát cô: “Như Nhân tốt bụng giúp em, nhưng em lại dùng sự ác ý lớn nhất suy đoán người khác, bây giờ em đơn giản chỉ là vô lý.”

“Tôi vô lý?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.