Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi - Chương 18




Sau khi Hoắc Hử hung dữ trợn mắt nhìn cô một cái, anh nhanh

chóng đứng dậy, lấy chìa khóa xe, ôm Phạn Phạn bước ra cửa.

Khương Khuynh Tâm vội vàng chạy vào thang máy, lo lắng nói: “Tôi biết ở đây có một bệnh viện thú cưng rất tốt. Tôi dẫn anh đến đó.”

Hoắc Hử giương môi mỏng, suốt đoạn đường đi phớt lờ cô. Thang máy đến bãi đậu xe, anh bước nhanh ra ngoài. Khi đi đến bên hông xe, Khương Khuynh Tâm vừa mở cửa phó lái, nhưng đã bị một lực mạnh dùng sức ngăn cản. Cô đi dép lê, loạng choạng vài bước rồi không đứng vững

mà ngã xuống đất.

Hoắc Hử đứng trước xe, con ngươi đen ánh lên tia sáng lạnh lẽo đáng sợ: “Cút ngay khỏi đây, khi trở về tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Anh nói xong thì lập tức ôm Phạn Phạn lên xe, ngay sau đó chiếc Lexus màu trắng liền rời đi.

Trong bãi đậu xe u ám, Khương Khuynh Tâm nhìn theo hướng xe đang rời đi, sau một ngày nước mắt không khỏi trào ra.

Hôm nay cô bị tất cả mọi người lạnh lùng xua đuổi. Cô thậm chí còn cảm thấy nhà họ Khương không còn là của mình nữa.

Chỉ có ở đây, còn có Phạn Phạn là người duy nhất đối xử ấm áp với cô.

Bây giờ, ngay cả chỗ này cũng không bao dung cô. Cô nhếch môi buồn cười, nhớ tới chuyện vừa rồi Phạn Phạn khó chịu như thế nào, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu và tội lỗi.

Rõ ràng là Hoắc Hử không thích cô chút nào, cô vì mục đính mà

bất chấp mọi thứ, thậm chí tôn nghiêm cũng không quan tâm, như vậy có ý nghĩ sao?

Hơn nữa cô cũng đã làm hại Phạn Phạn.

Có lẽ cô thực sự nên rời đi.

Cô từ mặt đất đứng lên, nhanh chóng trở về phòng thu thập đồ đạc rồi rời đi.

Hai giờ đêm.

Cô không muốn quấy rầy giấc ngủ của bạn mình, trực tiếp lái xe đến một khách sạn năm sao gần đó.

Trong đại sảnh, cô lấy thẻ đưa cho lễ tân, không lâu sau, lễ tân trả thẻ lại cho cô:” Thật xin lỗi, thẻ của cô không dùng được.”

Khương Khuynh Tâm ngần ra, vội vàng đổi một tấm thẻ khác đưa cho lễ tân.

Thế nhưng thử liên tiếp mấy tấm thẻ đều không dùng được.

Cuối cùng cô nhận ra, nhà họ Khương vậy mà đã khóa hết thẻ của cô rồi.

Hai năm nay cô nhận dự án mặc dù cũng kiếm được mấy trăm triệu, nhưng mà đều thành thật đưa cho Lạc Tâm Di. Bình thường cô ăn uống đều là dùng thẻ mà Khương Trạm đưa cho, lúc này lại không dùng được, giờ

cũng chỉ còn lại một tấm thẻ tiền lương có chứa hơn 30 triệu.

Lễ tân không kiên nhẫn nói:’ “Nếu như cô không có tiền, mời đi ra cửa rẽ trái, đi bộ 300 mét sẽ có nhà tiếp đãi cô.”

Khương Khuynh Tâm tức giận:” Lễ tân khách sạn các người đều tiếp khách như vậy sao?”

“Tôi nói đều là sự thật, không có tiền thì đừng có đến khách sạn năm sao thuê phòng.”

Khương Khuynh Tâm nổi trận lôi đình, nghĩ dù gì cô cũng là thiên

cô chủ của nhà họ Khương, chưa bao giờ phải chịu loại nhục nhã như thế này.

“Ai nói tôi không có tiền, tôi…”

Cô lấy tấm thẻ tiền lương ra, nhưng lát sau liền do dự. Khách sạn này thuê phòng một đêm rẻ nhất cũng mất sáu triệu, nếu dựa trên tình hình này không biết bao giờ mới có thể trở về nhà họ Khương.

Hiện tại cô không có công việc cũng không có chỗ ờ, nếu như số tiền này tiêu hết, sinh hoạt mấy ngày tiếp theo phải trải qua như

thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.