"Dạ em ở giới tính thứ 3 ạ! "
Khiết Nhi mệt mỏi nhìn ba người đàn ông.
Tử lãnh cũng Vũ Nhiễm ngược lại rất hài lòng về câu trả lời của trợ lí Lee.
Lee thì đành ngậm ngùi. Ai bảo cuộc đời cậu lại có một ông chủ có tính bắt nạt nhân viên như vậy.Cậu nhanh chóng kiếm cớ chuồn ra ngoài,ở lại đây thêm tí nữa là quyết định ngu ngốc,cho nên là:
"Chủ tịch tôi ra ngoài hoàn thành hợp đông đây ạ. "
Hắn phất tay đồng ý.
Chỉ có Vũ Nhiễm là không có dấu hiệu buông tha vẫn còn nói với theo bóng dáng chạy mất tích của trợ lí Lee:
"Ấy ở lại đây chơi thêm tý nữa đã,vội vàng đi thế. "
Hắn nhíu mày,chân gác lên bàn bộ dạng bất cần đời hỏi chuyện Vũ Nhiễm:
"Phía bên Mĩ lão già có động tỉnh gì không?"
Vũ Nhiễm dựa lưng vào ghế,tay xoay xoay cây bút châm chọc:
"Ông chú của cậu cũng chỉ có hơn 40 thôi,lão già nghe thật là bất hiếu. "
"Cậu quản được tôi à? "
Đấy mới nói được có một câu mà cậu ta đã đe dọa mình.Vũ Nhiễm vẫn cảm thấy tên Lãnh này sinh ra là để đe dọa người khác,nhưng mà là bữa nay biết yêu rồi,người lớn rồi,nên không xem bạn thân ra gì đây mà.
"Khiết Nhi cháu xem bác cháu kìa Không có phép tắc gì cả,không coi ông ngoại là ông ra gì. "
Khiết Nhi tay đang bóc vỏ quýt lười biếng nói: " Thế thì ông nên xem lại mình,ông sống sao để con cháu nó không tôn trọng. "
Hắn đưa một ngón tay lên cằm vài sợi tóc của của cô,quấn vào ngón tay sau đó lại thả ra,hành động vô cùng yêu chiều,ánh mắt thì đầy tình cảm và ấm áp,khiến cho lông tay,lông chân của Vũ Nhiễm dựng đứng lên,đúng là đã kích tinh thần,Tử Lãnh mà Vũ Nhiễm biết trong hai mươi mấy năm qua đến mẹ cậu ta mà cậu ta còn chưa từng dùng cái ánh mắt ấm áp ấy,chưa từng thấy cậu ta dịu dàng với một người phụ nữ nào như vậy.Trước đây đối với Dĩ Thuần cũng chưa từng,nhiều nhất là Hắn nói yêu nhưng Vũ Nhiễm hiểu thực ra Hắn không hề yêu Dĩ Thuần như những gì Hắn nghĩ. Căn bản là năm ấy Tử Khôi nhờ Hắn chăm sóc cho Dĩ Thuần cho nên Hắn mới cho rằng mình đã yêu Dĩ Thuần.
Nhắc đến Tử Khôi,Vũ Nhiễm khẻ thở dài.
"Hai người thôi ngược cẩu tôi đi,Lãnh tớ nói cậu nghe cậu có yêu em ấy đến thế nào thì trước mặt tớ cậu cũng không nên phô chương như thế,tớ qủa thật sắp bị cậu chọc cho mù mắt rồi. "
Tử Lãnh chẳng những không nghe lời kháng nghị của Vũ Nhiễm,ngược lại còn vô cùng có lòng châm biếng:
"Tôi có thể thông cảm cho những thằng ế lâu năm như cậu. "
Vũ Nhiễm hừ lạnh phân bua:
"Cậu cũng chỉ mới thoát nạn ế thôi,cho nên đừng ra vẻ ta đây với tớ."
Khiết Nhi nhàn hạ ăn quýt nhìn cuộc chiến của hai người đàn ông.
Lại nói mỗi lần họ gặp nhau đều không phải cái tình trạng đá đểu nhau sao. Nhưng mà cái cách nói chuyện của hai kẻ không có giác quan xấu hổ này qủa thật là hơn người.
- Vậy sao? Mấy người không có vợ như cậu làm sao mà hiểu được.
" Tử Lãnh mặt thối cậu nói xem tớ không hiểu chổ nào?"
- Vậy cậu nói xem cậu hiểu chổ nào?
"Cậu không nói thì làm sao tớ biết được. "
- Đấy cậu vốn không có não Vũ Nhiễm à!
"Không sao cuộc đời tớ là của cậu,cậu nói sao là vậy,thế cậu định bao giờ kết hôn với tớ đây? "
Tử Lãnh thở dài xem lời Vũ Nhiễm như gió thoảng qua tai.
Vũ Nhiễm thôi đùa cúi xuống hộp bàn khẩy một tấm thiệp với thiết kế tinh xảo vô cùng bắt mắt đưa cho Tử Lãnh.
"Tối nay có buổi đấu giá từ thiện của Si,cậu ta cất công mời tôi và và cậu.Cậu xem chúng ta có nên đi mua vui một chút? "
Khiết Nhi bắt đầu suy nghĩ.Si vậy là Tử Hạo em họ của Tử Lãnh. Cậu ta trở về rồi sao,vậy lão ta chắc chắn cũng sẽ về,trong lòng Khiết Nhi trở nên hoang mang cảm giác không lành.
Tử Lãnh mày đẹp nhíu chặt:
"Không phải nó đang bên Pháp sao? "
Vũ Nhiễm nhún vai:
"Làm sao mà tớ biết được,thôi cứ đi đi,để tớ gạ em họ cậu cũng được "
Khiết Nhi vừa ăn quýt vừa hỏi:
"Vậy ông không gạ chồng cháu nữa à?"
Vũ Nhiễm không biết xấu hổ trả lời:
"Ơ thế cháu định nhường chồng cho ông hay gì? "
- Ơ thế hai người xem Tôi là gì?
Vũ Nhiễm cùng Khiết Nhi không hẹn mà cùng đồng thanh:
"Là người đàn ông yếu đuối của năm!"
Hắn cười,nụ cười yêu nghiệt,tay gõ nhịp nhịp,mắt nheo lại,chỉ mới như vậy Khiết Nhi với Vũ Nhiễm đã vội đồng thành sửa lại lời nói:
"Tất nhiên là chồng rồi!!! "
Hắn hài lòng.
Nhưng hai người kia lại bắt đầu bàn bạc:
"Cháu 2,4,6 ông 3,5,7 ! "
" Thế còn chủ nhật thì sao Ông? "
"Chủ nhật là của chung. "
Hai người đồng lòng gật đầu.
Chỉ thấy Tử Lãnh mặt đã chuyển đen.
Hai cái người này xem Hắn là món hàng? Đáng chết thật.
Hết chương 81.
Sóng gió chuẩn bị đến,ngọt lâu rồi he he.
Cmt có tâm điiiiii