" Mẹ và ba có muốn có cháu ngoại không? "
Dĩ Thuần mặt tối lại,nhìn họ vui vẻ như vậy,như một gia đình hoàn chỉnh làm Dĩ Thuần thấy xót xa,đáng lí ra người hưởng hạnh phúc này là Dĩ Thuần mới đúng,vì sao chỉ bảy năm mọi thứ đều thay đổi,vì sao người con trai năm nào nói thích Dĩ Thuần bây giờ lại quên?
Tình cảm sao có thể thay đổi đến như vậy. Không nó chỉ chuyền từ người này qua người khác mà thôi.
Triết Diệp không nói nâng ly nước uống cạn một hơi,trong lòng anh một cổ tức giận,người con gái kia ở một thời điểm Cô ấy từng nói yêu anh,từng hỏi làm cách nào để được anh yêu,từng lao vào ôm anh dù anh không cho phép,từng bám theo anh cho dù anh có sua đuổi Cô thế nào,Khiết Nhi trong qúa khứ của anh chẳng mặn mà,chẳng son phấn,khuôn mặt ngây thơ mộc mạc,vẻ đẹp ấy từng là của riêng anh,ánh mắt ấy từng hướng về một mình anh,bàn tay ấy từng cố gắng nắm lấy tay anh.Nếu cho quay lại qúa khứ anh sẽ không như vậy,không để Á Nhạ lừa,càng không phải để Ả ta dẫn mũi như vậy,có lẽ lúc ấy anh chán ghét phải nhìn thấy con ngốc cứ đi theo mình,anh mệt mỏi khi cái gì nó cũng hỏi anh và anh hiểu anh sai rồi. Sai một cách triệt để.
Tử Lãnh vô cùng hài lòng khi nghe Khiết Nhi hỏi,trước mặt là người yêu cũ của Hắn và chồng cũ của Vợ Hắn.Hai cái thứ cũ kĩ này sao cứ phải làm phiền đến cuộc sống của Hắn.Tình cũ không rủ cũng tới huống hồ dường như tên Triết Diệp này vẫn muốn quay lại với Khiết nhà Hắn,suy cho cùng cái kiểu hối hận vì sai lầm của mình thì có gọi là nực cười? Để Hắn dùng súng bắn nát chim Triết Diệp sau đó xin lỗi vì bản thân lỡ tay chắc cũng được tha thứ?
"Bữa cơm này Dĩ Thuần và Triết Diệp hai người tính ai trả tiền đây? Dù gì Tôi cũng đặt bàn,các người ăn ké không ngại? "
Cô bái phục nhìn Hắn,rồi cái không khí đang vô cùng khác thường rồi mà chồng Cô còn có tâm trạng tính toán xem ai là người trả tiền? Trong tình huống nào cũng có thể đùa đúng chỉ có Lôi Tử Lãnh và vị Vũ Nhiễm mặt dày nào đấy.
Nhắc đến Vũ Nhiễm.Thì ngay lúc này đây.
Hai con người một trước một sau đã chạy ra đến hồ bơi,phía sau họ là một đoàn người nháo nhào đuổi theo.
Tiêu Linh thở hồng hộc đứng cách Vũ Nhiễm một chút nói:
"Chú làm gì mà đuổi dai thế? "
Vũ Nhiễm cũng thở công nhận con này chạy nhanh thật,chẳng lẽ mất hình tượng thế,Vũ Nhiễm vẫn tỏ ra ung dung nhưng trong lời nói là chứa bao đe dọa:
"Cháu ăn bậy chú có thể tha thứ,nhưng nói bậy là chú đấm cho vỡ mồm."
Tiêu Linh bây giờ đứng chuẩn tư thế con nhà võ tư thế như muốn phang thẳng hai cái giày cao gót vào mặt Vũ Nhiễm,nhưng nhớ lời ba dạy,Ba Hùng hay dạy Tiêu Linh chửi thì nghe mà đe thì chạy đánh không lại thì gầm gào ăn vạ.Rồi thái độ thay đổi 360 độ,Tiêu Linh giả vờ ngã xuống khi thấy ba và mọi người gần đến gần họ,giọng nói thì vô cùng to:
"Bố làng nước ơi,bố ơi,mẹ ơi,ông ơi,bà ơi,anh ơi,chị ơi,chồng tương lai ơi,ra đây mà xem con của bố,cháu của ông,em của anh,vợ của chồng bị người ta ăn hiếp này,hu.. Hu "
Vũ Nhiễm tay nắm chặt thành nắm đấm,biết thừa trò mèo của ai kia,tốt rất tốt so về diễn trò Vũ Nhiễm còn chưa có đối thủ,tay thả lỏng,môi cười mỉm,giọng nói vô cùng ngọt nói:
"Ơ Tôi đã làm gì em đâu? "
Eo ơi ngọt thế,Tiêu Linh phỉ nhổ trong lòng,tiếp tục ăn vạ:
"Chú chẳng bảo muốn hiếp cháu còn gì? Hức..."
Trần Hùng thở dài Ông còn lạ gì cái trò này của con gái mình,thế giờ ông biết làm sao một bên là con gái cưng,một bên là đối tác vô cùng quan trọng,con gái thì chỉ có một,mà con gái lại thích tiền,mà được hợp tác với EoAY hay Nhiễm Thị thì sẽ làm ra rất nhiều lợi nhuận,cho nên vẫn là nhắm mắt làm ngơ bơ đi mà sống,sau này xin lỗi Vũ Nhiễm nói con gái Ông bị mộng du là được rồi.
Trợ Lí lee thì ngược lại vô cùng thích xem náo nhiệt cho nên rất có tâm nhắc nhở mọi người để không gian cho đôi trẻ tâm sự,cho nên bây giờ là một đám người đứng thành mấy hàng không bước tiếp ánh mắt chỉ hướng theo hai người kia,như những khán giả đang xem một bộ phim kinh dị,đều có khoảng cách an toàn.
Vũ Nhiễm tỏ vẻ khó xử trả lời:
"Cháu có thấy thằng đàn ông nào lại đi hiếp cái màn hình phẳng chưa? "
Cay! Cay thật,Tiêu Linh vô cùng cay cú,nói thế chẳng khác gì nói Tiêu Linh không có ngực,ý là không có ngực đấy,Tiêu Linh có thể khẳng định bản thân dù không được như hai trái bưởi nhưng nó cũng đong đầy như hai trái cam sành chứ cũng nhỏ nhắn như trái nho đâu nhé.Nhưng mà Tiêu Linh không tự chủ được cúi xuống nhìn ngực của mình sau đó liền phản bác lại lời của Vũ Nhiễm:
"Cái gì mà màn hình phẳng rõ ràng đây là đồi núi nhấp nhô,thân hình chữ S nhé! "
Vũ Nhiễm ánh mắt đầy ý cười,vô lại hỏi:
"Như thế nào là đồi núi nhấp nhô? Như thế nào là thân hình chữ S? "
Cô nương váy trắng chân trần ngồi trên cỏ mặt không đỏ thư thả trả lời:
"Ví dụ như con người xinh đẹp tên Linh ý! "
Vũ Nhiễm mơ hồ không hiểu.
Tiêu Linh lắc đầu nói:
"Mấy người bê đê như chú không hiểu được đâu! "
Vũ Nhiễm tâm tình đang tốt trở nên tối tăm đi lại gần Tiêu Linh,cúi xuống nhấc bổng Tiêu Linh lên trước sự ngạc nhiên của mọi người.
*Bủm *
Một giây sau đó đã thấy Tiêu Linh bị Vũ Nhiễm ném hẳn xuống hồ bơi.
Không khí có chút xôn sao,Trần Hùng có chút bất lực,nhìn nghiệp quật con gái mình.
Vũ Nhiễm phủi tay ánh mắt hơi khó xử nhìn ba Tiêu Linh nói:
"Xin lỗi Trần Tổng là Tôi lỡ tay! "
Tiêu Linh vừa lúc ngửng được đầu dậy,tai cũng không nghe xót một từ,bơi về phía bờ,bộ dạng vô cùng thê thảm,đi lại gần Vũ Nhiễm,tay đưa xuống xé mạnh một đường váy vừa cho cử động chân,Vũ Nhiễm tưởng Tiêu Linh tức giận không làm được gì mình nên mới xé váy nên cũng không đề phòng gì,nhưng chỉ là một tích tắc sau đó Tiêu Linh lấy đà xoay chân một cước chân phải đạp mạnh vào bụng Vũ Nhiễm khiến Vũ Nhiễm ngã ngữa người rớt xuống hồ bơi.
Mọi người xung quanh há hốc mồm.
Chỉ chờ khi Vũ Nhiễm lấy lại thang bằng nổi đầu lên trên mặt nước,Tiêu Linh bộ dạng thống khổ cùng khó xử nói:
"Xin lỗi chú,cháu lở chân thôi! "