Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 67




“Noãn Noãn, cậu có quan hệ gì với Đỗ thiếu vậy?” Tô Kỷ Nhã kéo Ninh Noãn Dương qua một bên, khẽ hỏi, người đàn ông này không phải là người bình thường, không phải là người mà những ngôi sao nhỏ như bọn họ có thể đối phó được.

“Cái này....” Ninh Noãn Dương cúi đầu nghĩ nghĩ, quyết định không giấu diếm Tô Kỷ Nhã: “Là chồng của tớ! Thật xin lỗi, Kỷ Nhã, tớ không cố ý giấu cậu.” Thân phận của Đỗ Ngự Đình, thật sự là không tầm thường.

Câu trả lời này làm cho Tô Kỷ Nhã giật mình không nhẹ, trước khi cô ta cho là gia thế của Noãn Noãn không tệ, tuyệt đối không nghĩ tới cô đã kết hôn, hơn nữa chồng của cô lại là Đỗ thiếu tiếng tăm lừng lẫy. “Không sao, tớ hiểu.” Lúc này, cô ta mới chân chân thật thật hiểu được giữa hai người có bao nhiêu chênh lệch.

Trong phòng ăn lấy màu vàng làm chủ đạo, bàn ăn dài được xếp ở vị trí cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy đèn hải đăng lấp lánh ở trước mắt, đây là phòng ăn ở lầu 88 của nhà hàng Cẩm Ngọc.

Tô Kỷ Nhã bất an đi theo sau lưng Ninh Noãn Dương, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô ta căng thẳng nắm chặt túi xách trong tay, nơi xa hoa như vậy, là lần đầu tiên cô ta đến.

Bên bàn ăn, An Dật Cảnh đã chờ từ lâu, “Noãn Noãn, chúc mừng em nhận được giải thưởng.” Ninh Noãn Dương đạt được giải người mới xuất sắc nhất, An Dật Cảnh sát vũ mà về, dù sao chuyên môn của anh ta là quay phim, mà không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, đối với kết quả như vậy, anh ta cũng là ngoài ý muốn.

Ninh Noãn Dương cầm cúp Tiểu Hùng màu vàng trong tay, cười hết sức vui vẻ: “Cám ơn, cái này cũng có công lao của anh.”

Bọn họ thân mật không coi ai ra gì, làm cho vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình trầm xuống, anh thản nhiên lấy phần thưởng trong tay Ninh Noãn Dương: “Bảo bối, đặt lên bàn đi, rớt bể là không còn nữa đâu.” Anh ôm cô, ngồi đối diện An Dật Cảnh, mà Tô Kỷ Nhã tự nhiên ngồi bên cạnh An Dật Cảnh.

Bởi vì thời gian đã quá muộn, cho nên gọi món ăn đều là món dễ tiêu hóa.

“Mở miệng ra-----” Đỗ Ngự Đình cầm một cái nĩa bạc nhỏ, ghim một trái dâu tây đưa đến khóe miệng của cô, giọng nói tràn đầy hấp dẫn: “Dâu tươi, ăn rất ngon đó.”

“Dạ.” Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn mở miệng nuốt vào, đôi môi không ngừng động, hại Đỗ Ngự Đình muốn nhào tới cắn một cái.

Tô Kỷ Nhã có chút kinh ngạc nhìn hành động của hai người, bên ngoài đồn đại Đỗ thiếu máu lạnh, không gần nữ sắc, xem ra bây giờ lại hoàn toàn không có chuyện như vậy.

“Cục cưng, uống chút nước trái cây đi.” Đỗ Ngự Đình cầm ly nước ép dâu tươi bên cạnh, cảm thấy đầu vai trầm xuống, cô vậy mà đã ngủ rồi. Đáy mắt hiện ra ý cười cưng chìu, anh cầm áo khoác trên ghế dựa, bế cô lên, “A Dật, tớ đưa Noãn Noãn về trước, hai người tiếp tục ăn đi.” Tối nay cô đã mệt muốn chết rồi, cũng phấn khởi đến hỏng rồi.

“Tớ tiễn hai người xuống dưới.” An Dật Cảnh vội vàng đứng dậy.

“Không cần.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, tròng mắt đen bình tĩnh nhìn chằm chằm An Dật Cảnh thật lâu, môi mỏng chậm rãi mở ra: “A Dật, chúng ta là anh em, có một số việc tớ hy vọng cậu có thể hiểu.” Anh cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực.

Ánh mắt của An Dật Cảnh cả kinh, đột nhiên hiểu lời nói của Đỗ Ngự Đình, anh gật đầu, nắm tay Tô Kỷ Nhã, kéo cô ta đứng dậy: “Tớ và Tô Kỷ Nhã đang trong quan hệ qua lại, có đúng hay không? Tiểu Nhã.” Lời nói dối này có chút kém, ngay cả chính anh cũng cảm thấy hoang đường.

Ý tứ của Đỗ Ngự Đình, làm sao anh có thể không hiểu?

Là anh quên mất, không nên dựa vào Noãn Noãn quá gần.

Tô Kỷ Nhã ngây ngốc bị kéo lên, khóe miệng còn sót lại mứt trái cây.

“Ngốc, cũng quên mất phải lau sạch sẽ.” An Dật Cảnh khẽ cười, cầm khăn ăn màu trắng trên bàn, lau sạch sẽ mứt trái cây trên miệng của cô, giọng nói cưng chìu kia, động tác dịu dàng kia, quả thật cực kỳ giống hành động của những người yêu nhau.

Chạm đến ánh mắt của An Dật Cảnh, tiếp nhận được ám hiệu trong tay anh, Tô Kỷ Nhã vội vàng gật đầu không ngừng: “Đúng vậy, bọn em đang qua lại.”

Lời nói của An Dật Cảnh làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà, sự ấm áp trên đầu ngón tay của anh làm cho cô lưu luyến.

“Vậy thì tốt.” Đỗ Ngự Đình thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

“Cám ơn.” An Dật Cảnh buông tay Tô Kỷ Nhã ra, dừng một lúc: “Còn có thật xin lỗi, chưa được em cho phép mà lại tùy tiện nắm tay em, thật là vô lễ, đúng không?” Đáy mắt của anh lộ ra vẻ dịu dàng làm cho người ta dụng tâm, anh tự giễu kéo khóe miệng, uống rượu đỏ trên bàn.

Lòng bàn tay mất đi nhiệt độ của anh, vẻ mặt của Tô Kỷ Nhã ảm đạm, biết rõ lời nói vừa rồi của anh chẳng qua là lời nói đùa, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Lời nói vừa rồi của anh có còn tính không?”

“.....”

“An Dật Cảnh, anh đang cần một người bạn gái, có đúng không?”

An Dật Cảnh quan sát cô hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được, chúng ta qua lại đi.”

Đúng vậy, anh cần một người bạn gái.

. . . . . . . . . . . . .

Tin tức An Dật Cảnh cùng ca sĩ nhỏ Tô Kỷ Nhã qua lại được lan truyền nhanh chóng, chiếm trang đầu của tin tức mấy ngày liền. Lúc này, độ hot của Tô Kỷ Nhã được kéo lên rất nhanh, đồng thời bị fan của An Dật Cảnh mắng chửi, cũng trở thành khách quý của các chương trình lớn tranh nhau mời.

An Dật Cảnh nhìn tiêu đề của tờ báo, giữa hai đầu lông mày đột nhiên nhăn lại.

“Có cần tớ đi xử lý hay không?” Moly đang chơi điện thoại di động, khóe mắt liếc qua tiêu đề của tờ báo.

“Không cần.” An Dật Cảnh lắc đầu, “Qua mấy ngày nữa sẽ tốt hơn thôi.” Không thể trách Tô Kỷ Nhã, là anh lợi dụng cô trước, nên cho cô một cái báo đáp nho nhỏ: “Moly, nếu như có thể liền sắp xếp công việc của tớ ra nước ngoài.”

Cách xa nơi này một chút, có lẽ sẽ khá hơn.

“Không được, trong năm nay tất cả các lịch trình đều đã xếp kín rồi, chủ yếu là ở trong nước.” Moly mở lịch trình đã sắp xếp trong tay ra, lắc đầu.

“Vậy thì cố gắng tránh các chương trình chung với Ninh Noãn Dương.”

“Cái này có thể làm được.”

Buổi trình diễn thời trang sản phẩm mới mùa thu của JF, Quý Giản Phàm bận đến tối mặt tối mày.

Buổi họp báo lần này, An Dật Cảnh, Đỗ Ngự Đình cùng một số khách quý đều được mời đến tham dự.

Quý Giản Phàm là một nhà thiết kế bẩm sinh, những nét vẽ đơn giản trong tác phẩm qua tay của anh, lại hết sức cao quý, vì cổ vũ cho buổi họp báo lần này, anh còn mời người mẫu quốc tế nổi tiếng – Hứa Giai Đại.

Hứa Giai Đại là con lai, đường nét trên khuôn mặt của cô ta rất sâu và có nét hấp dẫn của người phương Đông, vóc người lại hoàn toàn Âu hóa*, mảnh khảnh cao gầy.

(*) Âu hóa: bắt chước theo phong cách của người phương Tây.

“Giai Đại, show tối nay cực khổ cho em rồi.” Show diễn đặc sắc sắp bắt đầu, nhà thiết kế Quý Giản Phàm đi tới hậu trường, thứ nhất là vì muốn động viên mọi người, thứ hai là kiểm tra sự chuẩn bị trên các phương diện.

“Nên làm thôi.” Hứa Giai Đại gật đầu.

“Tới đây, giới thiệu với em một chút.” Quý Giản Phàm nắm tay Tiêu Ngâm Tuyết: “Đây là vợ chưa cưới của anh Tiêu Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết, vị này là.....”

“Em biết rồi, người mẫu quốc tế nổi tiếng tiểu thư Hứa Giai Đại.” Tiêu Ngâm Tuyết đưa tay, vẻ mặt có chút kiêu căng, cho dù là có tên tuổi, nhưng bất quá cũng chỉ là một người mẫu nhỏ mà thôi.

“Tiêu tiểu thư.” Hứa Giai Đại dường như không ngại thái độ của Tiêu Ngâm Tuyết, cô ta tao nhã cười yếu ớt, vẻ mặt tự nhiên làm cho người ta nhịn không được nhìn lâu thêm một chút: “Xin lỗi, tôi xin phép đi trước.” Cô ta lướt qua Tiêu Ngâm Tuyết, đi ra ngoài.

Bàn tay của Tiêu Ngâm Tuyết cứng lại ở trên không, hận đến nghiến răng, Hứa Giai Đại vậy mà lại coi thường cô.

“Đừng để ý, tính tình của Giai Đại là như vậy.” Quý Giản Phàm lơ đễnh nắm tay Tiêu Ngâm Tuyết, anh và Hứa Giai Đại qua lại không ít, tính cách của cô ta hơi thẳng thắn, nhưng mà không phải là người xấu. “Đừng tức giận, cẩn thận chọc giận tới đứa bé trong bụng.” Anh dịu dàng ôm lấy cô, giúp cô ngăn chặn sự va chạm của đám người, trên mặt của anh lộ ra vẻ vui sướng khi được làm ba, bọn họ có con rồi, anh và Tiêu Ngâm Tuyết chính thức trở thành người một nhà.

“Em không ngại.” Tiêu Ngâm Tuyết thu lại ý hận trên mặt, bày ra vẻ mặt tươi cười, chờ cô thu thập xong Ninh Noãn Dương, lại đi thu thập Hứa Giai Đại cũng chưa muộn.

Show đã bắt đầu, một số trang phục lần lượt xuất hiện, hiện trường kêu lên sợ hãi.

“A Dật, ăn cái này đi.” Tô Kỷ Nhã thân mật dựa vào An Dật Cảnh, vẻ mặt giống như chú chim nhỏ nép vào người, đang cầm một trái dâu tây đút vào miệng anh. Cô hơi nghiêng người, để cho phóng viên bên cạnh chụp được tấm hình thân mật của bọn họ, trước đó nắm tay An Dật Cảnh đi vào, cô đã chiếm được không ít sự chú ý.

An Dật Cảnh khẽ cau mày, anh không thích đồ ngọt, vừa muốn cự tuyệt, lại cảm thấy ánh mắt lạnh lùng ở bên cạnh, anh cầm lấy dâu tây trên tay cô: “Cám ơn.” Ánh mắt cũng không rời đi, một tay anh ôm Tô Kỷ Nhã vào trong ngực: “Tiểu Nhã, em thật tốt.”

Khuôn mặt của Tô Kỷ Nhã ửng đỏ, vẻ mặt tươi cười rất xinh đẹp.

Cảm nhận được ánh mắt sau lưng dần dần nhạt đi, An Dật Cảnh hơi buông Tô Kỷ Nhã ra.

Cuối cùng là vẫn không yên tâm về anh.

Show diễn chính thức bắt đầu.

Các loại trang phục mùa thu lần lượt được đưa lên sân khấu, chắc là bởi vì có nguyên do trong lòng, các thiết kế mùa này của Quý Giản Phàm chủ yếu dùng nguyên tố chỉ Lace xinh đẹp mơ mộng và voan mỏng, sử dụng rất nhiều bột lấp lánh, khâu các loại nơ bướm trang trí.

Mỗi một bộ trang phục đều nhận được lời khen ngợi của mọi người dưới sân khấu, các tạp chí lớn đều thương tiếc vì không được phép chụp hình, bỏ lỡ hình ảnh tuyệt đẹp khó gặp này.

“Bộ đó thật đẹp.” Ninh Noãn Dương chỉ bộ lễ phục màu trắng trên sân khấu, vẻ mặt thán phục, đó là y phục của nữ vương bệ hạ trong đồng thoại sao!

Đỗ Ngự Đình đưa tay gọi vệ sĩ tới, khẽ phân phó vài câu. Đợi đến khi về nhà, cô có thể nhìn thấy bộ lễ phục kia.

“Uống nước.” Anh cầm ly nước, đưa tới bên miệng cô.

“Không cần.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, nhìn bốn phía, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, cô cúi người gần sát Đỗ Ngự Đình, khẽ nói: “Chồng ơi, người ta muốn đi vệ sinh.” Đều tại anh hại cô uống quá nhiều nước.

Nhìn bộ dáng xấu hổ của cô, Đỗ Ngự Đình bật cười: “Được rồi, anh đưa em đi.”

“Không cần, anh ở đây chờ em là được rồi.” Cô vội vàng lắc đầu, đứng dậy đi vệ sinh, đây không phải là đưa dê vào miệng hổ sao, cô không có ngu như vậy!

“Chờ em nha.” Cô vội vội vàng vàng chạy đi.

Tất cả mọi người đều đang dự buổi họp báo ở trong sân khấu, nhà vệ sinh gần như không có một bóng người.

Ninh Noãn Dương đi ra từ nhà vệ sinh, rửa tay chuẩn bị ra ngoài.

“Ầm-----”

Cửa chợt bị đóng lại, một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Ninh Noãn Dương sợ hết hồn, xoay người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Chị Ngâm Tuyết, nhà vệ sinh có chút trơn, chị đang có bảo bảo, chậm một chút nha!” Cô tốt bụng dặn dò, muốn đưa tay đỡ Tiêu Ngâm Tuyết.

“Hừ-----” Tiêu Ngâm Tuyết hất tay cô ra, đạp lên giày cao gót màu đỏ cao mười phân, bước chân ưu nhã đi vào bên trong. Trên mặt cô ta mang theo nụ cười: “Noãn Noãn, cô biết không? Tôi rất hâm mộ cô, hâm mộ cô đã cướp hết tất cả những gì vốn dĩ thuộc về tôi.”

Lời này vừa nói ra, không khí có chút lúng túng, Ninh Noãn Dương lắp bắp mở miệng, không biết nên nói cái gì, chỉ đành cúi đầu: “Chị Ngâm Tuyết, em đi trước.” Không biết tại sao, tim của cô đập rất nhanh, cảm giác như có chuyện không làm sắp xảy ra.

“Không được phép đi.” Tiêu Ngâm Tuyết đưa tay kéo cô lại, móng tay thật dài vẽ từng vết máu trên tay của cô ta, vẻ mặt nhất thời trở nên buồn bã: “Cô cướp đi tất cả hạnh phúc của tôi, cô biết không? Cô làm cho tất cả những gì tôi bỏ ra đều trở nên vô ích.” Cô nắm chặt cánh tay của Ninh Noãn Dương, móng tay bấm vào thật sâu.

“Đau-----” Ninh Noãn Dương sợ đau, “Chị Ngâm Tuyết, chị đừng kích động, cẩn thận bảo bảo, chị buông em ra trước.....” Cô sợ hãi, tại sao hết lần này tới lần khác đều đụng phải Tiêu Ngâm Tuyết, hơn nữa trong nhà vệ sinh lại không có người.

“Đừng nhắc nghiệt chủng này với tôi, tôi hoàn toàn không cần nó.” Giọng nói của Tiêu Ngâm Tuyết đầy oán hận nhìn cái bụng tạm thời bằng phẳng của mình, kéo mạnh Ninh Noãn Dương tới trước gương, vẻ mặt nhất thời trở nên kích động: “Cô nhìn xem, tôi có chỗ nào không bằng cô, tại sao Đỗ Ngự Đình ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái, rốt cuộc cô có chỗ nào hơn tôi?”

“Chị Ngâm Tuyết, chị bình tĩnh lại một chút.” Ninh Noãn Dương muốn giãy ra khỏi tay của Tiêu Ngâm Tuyết, lại sợ dùng lực quá lớn, sẽ làm cô ta bị thương, hiện tại người ta đã là hai người rồi.

“Tôi bình tĩnh lại? Tôi lấy cái gì để bình tĩnh lại. Cô trả Đỗ Ngự Đình cho tôi có được không? Noãn Noãn, cô trả Đỗ Ngự Đình cho tôi đi.” Cô ta bắt được thân thể của Ninh Noãn Dương, liều mạng đẩy vào tường, chân mang giày cao gót đá thật mạnh vào đùi của Ninh Noãn Dương, “Tại sao cô lại cướp đi những thứ thuộc về tôi?” Động tác của cô ta trở nên điên cuồng.

Bị đá trúng bắp chân, Ninh Noãn Dương cảm thấy đau kinh khủng, “Chị buông tôi ra.” Tinh thần của Tiêu Ngâm Tuyết giống như có vấn đề, cô không dám đẩy cô ta ra, đành phải hét to: “Cứu với-----”

Mặt của Tiêu Ngâm Tuyết biến sắc, cười lạnh nói: “Ninh Noãn Dương, hôm nay tôi sẽ cho mọi người thấy bộ mặt thật của cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.