Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 67-2




“Chị muốn làm gì?” Ninh Noãn Dương tựa vào vách tường, chi cảm thấy cả người run rẩy, mồ hôi đã thấm ướt sau lưng.

Tối nay Tiêu Ngâm Tuyết, khác thường đến đáng sợ.

Tiêu Ngâm Tuyết quỷ dị cười một tiếng, ra sức xông tới bồn rửa tay, bụng của cô ta vừa vặn đụng vào mặt bồn rửa tay.

“Chị Ngâm Tuyết-----”

Tiêu Ngâm Tuyết té xuống đất, cười nhẹ: “Noãn Noãn, cô xong đời rồi-----” Cô ta bắt đầu hét lớn: “Cứu mạng, giết người, cứu với-----”

Ninh Noãn Dương ngơ ngác quỳ trên mặt đất, trong người hoàn toàn không còn sức lực, trái tim tràn đầy sợ hãi.

Cô muốn chạy, nhưng lại chạy không được.

“Chị Ngâm Tuyết, chị như thế nào rồi?” Ninh Noãn Dương bị dọa sợ, cũng sợ đến ngây người, cô không biết mình đã rơi vào trong âm mưu của người này.

Nhưng mà, dáng vẻ của Tiêu Ngâm Tuyết rất dọa người.

“Cô đi ra, đừng đụng vào tôi.” Vẻ mặt của Tiêu Ngâm Tuyết trắng bệch, suy yếu nằm trên mặt đất lạnh như băng, “Ninh Noãn Dương, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”

Lúc mọi người đi vào, liền thấy được hình ảnh như vậy.

“Ngâm Tuyết.” Quý Giản Phàm xông tới bên cạnh Tiêu Ngâm Tuyết, ôm lấy cô ta.

“Bảo bối.” Đỗ Ngự Đình cũng đi tới bên cạnh Ninh Noãn Dương, đỡ cô dậy từ trên mặt đất.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Ninh Noãn Dương, rõ ràng là đang chỉ trích cô.

Toàn thân của Ninh Noãn Dương phát run, vẻ mặt tái nhợt lắc đầu, “Không phải tôi, không phải tôi, thật sự là không phải tôi....”

“Đừng sợ, từ từ nói, không sao.” Đỗ Ngự Đình ôm cô, khẽ nói ở bên tai cô, cho dù là lúc nào, anh cũng sẽ đứng về phía cô.

Tiêu Ngâm Tuyết mở mắt ra, oán hận nhìn Ninh Noãn Dương, tay run run chỉ vào cô: “Noãn Noãn, chị biết em còn canh cánh lời nói của chị ở trong lòng, em vẫn còn ghi hận trong lòng vì chuyện lần trước chị không cẩn thận đạp vào váy của em, nhưng chị đã xin lỗi em rồi. Em hận chị không sao, nhưng đứa con trong bụng chị là vô tội mà.....” Vẻ mặt của cô ta trắng bệch ôm bụng của mình.

Tình hình hiện trường và lời nói của Tiêu Ngâm Tuyết, làm cho mọi người hiểu chuyện đã xảy ra trong nhà vệ sinh.

“Không phải tôi, thật sự là không phải tôi, rõ ràng là do chị.” Ninh Noãn Dương vội vã muốn giải thích, nhưng mà lời nói gần như không có chút sức thuyết phục nào, làm sao Tiêu Ngâm Tuyết có thể cố ý tự ngã trong khi mình đang mang thai? “Quý đại ca, anh tin em, thật sự không phải em.”

Hai tay của Quý Giản Phàm nắm chặc thành quyền, vẻ mặt rất đau khổ.

“Chị Ngưng Tử?”

“Kỷ Nhã?”

“Tại sao mọi người lại không tin em, thật sự là không phải em?”

Nhưng mà, mặc kệ cô giải thích thế nào, cũng không có ai chịu tin cô.

“Noãn Noãn.” An Dật Cảnh nhẹ nhàng lên tiếng, hai con mắt trong suốt, anh gật đầu: “Anh tin em, nhất định không phải là em có đúng không?”

Ninh Noãn Dương đột nhiên mở to mắt, giống như bắt được một tia sáng cuối cùng trong bóng tối, “An Dật Cảnh, anh tin em?”

“Tất nhiên.”

“Máu?” Tô Kỷ Nhã bỗng nhiên chỉ vào một chỗ, hét lớn.

Tiêu Ngâm Tuyết nằm trên mặt đất, chảy ra rất nhiều máu đỏ tươi.

Màu đỏ đặc biệt đáng sợ, màu đỏ đặc biệt chói mắt, giống như từng đóa hoa nở trên sàn nhà.

“Con, con của tôi.” Tiêu Ngâm Tuyết ôm bụng, cảm thấy máu trong cơ thể của mình đang chảy ra, con mắt của cô ta hiện lên vẻ sợ hãi: “Con của tôi.....”

Ninh Noãn Dương, tôi không tin tôi dùng tính mạng của mình còn không thể lấy lại được những gì cô đã cướp từ tôi.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Quý Giản Phàm khom lưng bế cô ta.

“Em có lời muốn nói với Noãn Noãn.” Tiêu Ngâm Tuyết nắm lấy cánh tay của Quý Giản Phàm, trong lời nói lộ ra vẻ muốn điều tra.

Không thể lay chuyển được cô ta, Quý Giản Phàm bế cô ta, đi đến trước mặt Ninh Noãn Dương.

“Noãn Noãn.” Khóe miệng của Tiêu Ngâm Tuyết nở một nụ cười thắng lợi, vung tay thật mạnh.

“Chát-----”

Cái tát thật mạnh không rơi vào trên mặt của Ninh Noãn Dương như ý nguyện, Đỗ Ngự Đình che trước mặt cô. Khuôn mặt của anh ửng đỏ, lạnh giọng nói: “Chuyện này còn chưa rõ ràng, tôi sẽ không tin những gì cô nói. Cô không có tư cách đánh Noãn Noãn.”

Mặc kệ sự thật như thế nào, anh cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương Noãn Noãn.

“Ninh Noãn Dương, cuối cùng tôi cũng không bằng cô, liên lụy đến cả cái mạng này cũng không bằng cô.” Tiêu Ngâm Tuyết cười thảm, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy.

Trên cánh tay của Quý Giản Phàm, chảy xuống một dòng nước ấm, máu theo cánh tay chảy xuống đất, trong lòng anh ta cảm thấy khủng hoảng: “Ngâm Tuyết, em đừng nói nữa, anh đưa em đi bệnh viện.”

“Đợi đã-----” Giày cao gót màu đen đi ra từ trong phòng vệ sinh, người đó chính là Hứa Giai Đại.

“Tại sao cô lại ở đây?” Vẻ mặt của Tiêu Ngâm Tuyết trở nên hốt hoảng.

Hứa Giai Đại đi từng bước tới gần, đưa tay chỉ Tiêu Ngâm Tuyết, “Tôi muốn vạch trần lời nói dối của cô, cô vu oan Ninh Noãn Dương.”

“Cô nói bậy, cô hoàn toàn không có bằng chứng.” Tiêu Ngâm Tuyết cố gắng kiềm nén sự hoảng loạn trong lòng, không, sẽ không, coi như Hứa Giai Đại nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện thì như thế nào, cô ta không có bất kỳ bằng chứng nào.

“Tôi có.” Hứa Giai Đại lấy điện thoại ra, dịu dàng cười nói: “Tiêu Ngâm Tuyết, bằng chứng ở đây.” Cô ta nhấn đoạn ghi âm.

“Noãn Noãn, cô biết không? Tôi rất hâm mộ cô, hâm mộ cô đã cướp hết tất cả những gì vốn dĩ thuộc về tôi.”

“Cô cướp đi tất cả hạnh phúc của tôi, cô biết không? Cô làm cho tất cả những gì tôi bỏ ra trở nên vô ích.”

“Đừng nhắc nghiệt chủng này với tôi, tôi hoàn toàn không cần nó.”

. . . . . . . . . . . .

Nghiệt chủng?

“Ngâm Tuyết, em.....” Vẻ mặt của Quý Giản Phàm trắng bệch, không thể tin nhìn cô gái trong ngực, cô ta làm sao lại, làm sao lại trở nên như vậy.

“Đúng vậy, tôi hoàn toàn không muốn đứa bé này, tôi cũng không muốn kết hôn với anh.” Tiêu Ngâm Tuyết hét lớn, “Anh hoàn toàn không xứng, không xứng.”

“Anh biết.” Vẻ mặt của Quý Giản Phàm ảm đạm, nhưng mà vẫn không dám trễ nãi ôm cô ta đi ra ngoài.

Bên trong bệnh viện.

Hành lang dài trống trải làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ánh đèn lờ mờ kéo bóng người, thật dài thật dài.

An Dật Cảnh lặng lẽ hút thuốc, ở bên ngoài phòng phẫu thuật với Quý Giản Phàm.

“Cô ấy làm sao lại..... làm sao lại trở nên như vậy?” Cơ thể cao lớn dựa vào vách tường lạnh như băng, vẻ mặt của Quý Giản Phàm cô đơn tịch mịch.

“Cô ấy không phải như vậy..... cô ấy rất hiền lành.....”

“Cô ấy đã thay đổi..... thay đổi.....”

Bên trong phòng phẫu thuật, cảnh tượng rất vội vàng.

“Kìm cầm máu.”

“Băng gạc.”

“Kéo.”

Găng tay nhuộm đầy máu tươi, nhận lấy từng cái dụng cụ phẫu thuật trong tay của y tá.

Tiêu Ngâm Tuyết nhắm mắt, đau đến nỗi muốn ngất đi.

Ánh sáng chói lọi chiếu trên đỉnh đầu, cô ta híp mắt, cười ngớ ngẩn: “Ninh Noãn Dương, tôi thiết kế cực khổ như vậy, vẫn thua trong tay cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô..... sẽ không.....”

Chuyện nên là như thế này, tất cả mọi người đều tin lời của cô ta, ngay cả Đỗ Ngự Đình cũng tin cô ta, sau đó sẽ khinh bỉ Ninh Noãn Dương. Đỗ Ngự Đình sẽ để cho cô cút đi mới đúng, nhưng mà bây giờ, tại sao tình hình lại trở nên như vậy?

Bụng truyền tới cảm giác đau đớn, làm cho cô ta cảm thấy mình đang cận kề cái chết.

Không, cô ta không muốn chết, cô ta không thể chết, Ninh Noãn Dương còn rất tốt, cô ta còn chưa cướp lại được Đỗ Ngự Đình, cô ta không thể chết.

“Bác sĩ, cầu xin anh, nhất định phải cứu tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho anh, cầu xin anh.” Cô ta nắm chặc tay của bác sĩ.

Khuôn mặt lạnh lùng sau lớp khẩu trang màu trắng, “Buông tay ra.”

Trên dao phẫu thuật dính máu, đỏ tươi, đỏ tươi.

“Anh cứu tôi.....”

Bác sĩ cúi đầu, không nhanh không chậm cầm dao phẫu thuật, ánh mắt chuyên chú, giống như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, anh ta khẽ nói bên tai Tiêu Ngâm Tuyết: “Tôi tên là Lãnh Nhiên.”

“Tôi đã nghe nói qua.” Tiêu Ngâm Tuyết gật đầu, Lãnh Nhiên, sao cô ta lại không biết, thiên tài y học nổi tiếng nhất trong giới y học.

Khóe miệng nâng lên một đường cong tuyệt đẹp, Lãnh Nhiên nhàn nhạt nhìn cô ta: “Còn có chuyện cô chưa nghe nói qua.”

“Cái gì?”

Dao phẫu thuật lạnh như băng lộ ra vẻ sắc bén, chiếu vào mắt anh ta, ý cười cũng trở nên lạnh lùng: “Tôi có quan hệ với Ninh Noãn Dương.”

“Anh.....”

“Tất nhiên, cô vĩnh viễn sẽ không biết.” Dao phẫu thuật nhẹ nhàng cắt vỡ động mạch, máu liền chảy ra.

Trên bàn mổ, máu tươi đầm đìa.

Ánh sáng trong mắt của Tiêu Ngâm Tuyết dần dần mờ đi, ngón tay mảnh khảnh vô lực nâng lên, để xuống, giống như muốn nắm cái gì đó.

Lãnh Nhiên cởi bao tay dính đầy máu tươi, lạnh giọng nói: “Thông báo cho người nhà của bệnh nhân, bệnh nhân bị xuất huyết quá nhiều, cấp cứu không có hiệu quả, đã tử vong.”

“Dạ.” Trợ lý bên cạnh không nghi ngờ gì ngồi ghi chép cuộc phẫu thuật, sau đó bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn mổ. Cô đưa mắt, nhìn ánh mắt đang mở thật to của Tiêu Ngâm Tuyết, lắc đầu: “Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.