Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 27: Noãn Noãn, đừng chạy nữa, anh biết lỗi rồi




Edit: Hà Bạng

Trong căn phòng Tổng thống sang trọng, tràn ngập hương rượu đỏ tinh khiết nồng nàn, một người đàn ông có dáng người cao lớn đứng quay lưng về phía cửa, một tay nâng ly phẩm rượu.

“Chủ nhân, đã đưa người tới rồi.” Henry gõ lên cánh cửa không đóng, khẽ khom lưng, đứng qua một bên.

Người đàn ông chậm rãi quay người, cười nhạt nhìn hai vợ chồng họ Ninh: “Ông Ninh, bà Ninh, mời ngồi!” Người đàn ông mặc một bộ tây trang cao cấp hiệu Gucci màu đen, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều cao quý không kể xiết.

Lưu Mỹ Phương và Ninh Đại Vỹ lo lắng ngồi xuống, lòng thầm hướng về phía người đàn ông đang ngồi đối diện: “Bùi Thiếu, ngài bảo chúng tôi…” Bởi vì bị khí thế phát ra trên người đàn ông kia lấn áp, đến ngay cả việc nói chuyện bọn họ cũng thấy lúng túng.

“Haha, không cần gấp gáp.” Bùi Thiếu cười khẽ, giọng nói vô cùng dễ chịu.

Henry vốn vẫn đang đứng bên cạnh liền lấy ra hai tấm ảnh đặt lên bàn, hỏi: “Hai người này ai là con gái của hai vị?”

Hai tấm ảnh, một là Ninh Noãn Dương với lúm đồng tiền như hoa, một là Ninh Vũ Tâm thanh xuân tràn đầy sức sống.

Lưu Mỹ Phượng há miệng, trong mắt lóe lên một tia giật thót, cố làm ra vẻ trấn định trả lời: “Cả hai đều phải.” Sao Bùi Thiếu lại hỏi vấn đề này? Người đàn ông trước mắt này không dễ chọc, nhưng Đỗ Ngự Đình cũng không phải là người bà ta có thể chạm vào, bà ta bắt đầu ý thức được vì sự tham lam tiền bạc của mình mà cùng Đỗ Ngự Đình làm một cuộc giao dịch có thể đã phạm vào một cái phiền toái rất lớn.  

“Không lừa tôi chứ?” Bùi Thiếu nâng tay cầm tấm ảnh Ninh Noãn Dương trên bàn lên, đôi mắt sắc bén như chim ưng tỉ mỉ quan sát nét mặt của Lưu Mỹ Phượng, ý đồ muốn nhìn ra một chút đầu mối, ánh mắt của anh ta khiến lòng người khác phải dựng tóc gáy. Căn cứ vào suy đoán của mình, và đủ loại dấu hiệu điều tra đã thấy rõ, Ninh Noãn Dương là con gái từ trên trời rơi xuống nhà họ Ninh, suốt hai mươi mấy năm qua vợ chồng họ Ninh vẫn chỉ có một đứa con gái là Ninh Vũ Tâm. Hơn nữa đối với sự yêu thương chiều chuộng của Đỗ Ngự Đình với Ninh Noãn Dương, không có đạo lý nào mà mắt thấy ba mẹ của cô ấy nợ tiền đánh bạc ở bên ngoài như vậy mà không ra tay giúp đỡ, chuyện cũ trong này, chỉ e là còn rất thú vị.

Anh ta càng ngày càng có hứng thú.

“Dĩ nhiên là không có.” Đầu Lưu Mỹ Phượng lắc như trống bỏi, bà ta liếm liếm cặp môi khô khốc, thận trọng hỏi: “Bùi Thiếu, cái chi phiếu kia…” Bà ta luôn một lòng nhớ nhung tấm chi phiếu kia.

Khóe miệng Bùi Thiếu thủy chung luôn giữ một nụ cười nhàn nhạt, anh ta đứng dậy, thả bước tới phía trước một chậu hoa lan bên cửa sổ, nâng ly rượu đỏ chầm chậm đổ vào trong chậu hoa, lại cúi đầu ghé sát tới cảm nhận hương hoa nồng nàn: “Thật là thơm.” Nét mặt đong đầy vẻ say mê.

Một người từ phía sau lưng đưa chiếc khay bạc lên đằng trước: “Chủ nhân.”

Bùi Thiếu xoay người, lấy ra một đôi găng tay plastic màu trắng trong khay đeo vào, đáy mắt anh ta thủy chung luôn chứa một tia tà mị không xua đi được. Ưu nhã quay người một cái, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ hết cả, lấy một ống tiêm từ trên khay ra, dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh một cái.

Vệ sĩ hiểu ý, hai người một bên tiến lên đè chặt vợ chồng họ Ninh.

“Các người định làm gì vậy?” Lưu Mỹ Phượng hét to giằng ra, lại bị gã vệ sĩ giữ chặt lại.

“Yên tâm, không có việc gì, tôi chỉ cần các người phối hợp một chút là được rồi.” Bùi Thiếu cười lộ ra hàm răng nanh.

Ống tiêm dài nhỏ lạnh lẽo chậm rãi ghim chặt vào bên cánh tay, máu chảy vào bên trong ống kim trong suốt. Sau đó được nhỏ lại vào trong ống nghiệm vô khuẩn, bỏ vào trong hòm sắt có mã khóa.

Rút máu của hai người xong, Bùi Thiếu lột găng tay ra, Henry tiến tới đưa lên một tờ chi phiếu: “Hai vị có thể rời đi.”

Vợ chồng họ Ninh kinh hồn bạt vía nhìn Bùi Thiếu, thấy anh ta gật đầu. Lưu Mỹ Phượng một tay nắm tờ chi phiếu, một tay lôi Ninh Đại Vỹ còn đang bàng hoàng vội vã chạy đi.

…………

Ninh Noãn Dương bước đi không có mục đích ở trên đường, quần áo mặc trên người là của Nhâm Tử Huyên đưa cho cô, nhưng cô lại vụng trộm trốn đi nên quên hỏi xin Nhâm Tử Huyên một đôi giày. Trên người cô không có một phân tiền, không biết nên đi nơi nào mới phải?

Lại tới giờ ăn cơm, các quán hàng khắp nơi trên đường đều thơm phức mùi thức ăn, cô lấy dũng khí đi tới một quán ăn nhỏ mộc mạc vắng vẻ, dùng đồng tiền xu vừa mới nhặt được mua một chiếc bánh bao, thấy người xung quanh quăng tới ánh mắt tò mò, mặt cô hồng rực đến tận cổ, cầm bánh bao vội vã trốn đi.

Ở góc tường, cô ăn chiếc bánh bao nóng hổi như hổ đói, bánh rất khô, không có nước, cô chỉ đành liếm liếm bạc môi khô khốc, cả người cô bẩn thỉu, nhếch nhác không ra hình dạng gì. Tối hôm qua thật may mắn là có Tử Huyên chứa chấp, nếu không cô sẽ phải ngủ ngoài đường một đêm, nhưng đêm nay cô sẽ ra sao đây?

Một hàng BMW trắng dừng lại bên đường, thu hút ánh nhìn chăm chú của không ít người đi đường, một cô gái có mái tóc dài màu đỏ rực từ trên xe bước xuống.  

“Chị Ngưng Tử…” Ninh Noãn Dương đang cầm bánh bao, ngạc nhiên nhìn cô gái đang ở cách đó không xa. Giờ phút này cô đang đứng ở góc tường nhỏ sau thùng rác, khuôn mặt trắng bệch bẩn thỉu, đôi mắt to long lanh đáng thương chớp chớp.

Tựa như là cảm nhận thấy ánh nhìn của cô, Mộ Ngưng Tử đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn Cô bé đang đứng ở góc tường còn chưa kịp tránh đi: “Noãn Noãn.” Cô lớn tiếng gọi, vội vàng chạy về phía trước.

Ninh Noãn Dương hoảng hồn sững sờ bật dậy.

Tiếng gọi của Mộ Ngưng Tử thu hút sự chú ý từ mấy chiếc xe trước mặt, cánh cửa chiếc xe đầu tiên bật mở, Đỗ Ngự Đình lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét lao tới, vội vàng hét lên: “Bảo bối, đừng chạy.” Cô bé con của anh với mái tóc rối tung, đôi mắt như nước đang hoang mang sợ hãi nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi trông thấy, cằm cũng nhọn hẳn đi. Vừa trông thấy anh, cô ném bánh bao trên tay xuống, co cẳng chạy.

“Noãn Noãn, đừng chạy…” Đỗ Ngự Đình đuổi theo sát.

Trên đường vốn rất đông người, Ninh Noãn Dương nhỏ nhắn, luồn lách trong đám đông rất linh hoạt, mà thân hình Đỗ Ngự Đình lại cao lớn cứ thỉnh thoảng lại bị người ta chặn lại.

“Noãn Noãn, đừng chạy, mau dừng lại!”

“Noãn Noãn!”

“Noãn Noãn, đừng chạy nữa, anh biết sai rồi.”

Mặc cho anh ở phía sau có kêu gào thế nào, Cô bé con cũng không thèm để ý, cứ lao về phía trước. Hơn nữa anh càng gọi, cô càng chạy nhanh hơn.

“Pằng.”

Cô chen chúc trong đám đông liền bị người ta dẫm vào chân, đau đến nặng nề ngã lăn trên mặt đất, trong mắt dâng lên một màn nước.

“Noãn Noãn, mau tránh ra.” Đỗ Ngự Đình sốt ruột đến không nhịn được, anh liều mạng chen về phía trước, trớ trêu thay là dòng người quá đông đúc, cô cách anh chỉ còn mấy bước chân, dưới tình huống cấp bách, anh rút súng ra, hướng lên trời: “Pằng.”

“Pằng.”

Tiếng súng vang lên giữa đám đông.

“A…”

“Giết người.”

Lập tức đám đông nhốn nháo, hỗn loạn lung tung.

Chưa tới một phút, đám người biến mất sạch sẽ. Đỗ Ngự Đình phóng tầm mắt tìm kiếm, lại không còn thấy bóng dáng của cô nữa,

Đáng chết, cô ấy nhất định là thừa lúc chạy loạn.

Anh cúi gằm mặt như đưa đám, quay trở về góc tường chỗ tìm thấy cô.

Lúc ấy cô đang ngồi trong xó tường, cạnh mặt tường là cái thùng rác màu đỏ, cô đứng ở chỗ góc tường nhỏ sau thùng rác gặm bánh bao, trên đất bánh bao trắng đã lấm lem bụi bặm không còn ra hình dạng nào nữa. Đỗ Ngự Đình khó nén khỏi đau xót khom lưng, nhặt bánh bao trên mặt đất lên, xé một miếng lẫn cả bùn đất bỏ vào trong miệng, mùi vị chua xót lập tức ngập tràn cả khoang miệng.

“Noãn Noãn!” Anh coi chiếc bánh bao lưu lại dấu răng của cô như trân bảo mà bỏ vào trong túi, trong lòng đau đớn không nguôi, rốt cuộc hai ngày nay cô ấy đã phải chịu biết bao khổ cực, là người được anh nâng trong lòng bàn tay, thế mà lại nép ở góc tường, gặm cái bánh bao rẻ tiền.

Sắc mặt cô ấy cũng không tốt, cô ấy ngã bệnh sao?

“Tại sao em lại bướng bỉnh như vậy chứ?” Rõ ràng anh đã nói xin lỗi, đã nhận sai, sao cô vẫn không chịu quay về, cứ thấy anh là lại tránh.

Mộ Ngưng Tử than thở, lắc đầu: “Cô nhóc coi cậu là chỗ duy nhất để dựa vào, cậu lại một mực cưng chiều cô nhóc đến không biết trời đất, hôm qua ở trước mặt người làm cậu quát cô nhóc như vậy, đương nhiên cô nhóc sẽ có cảm giác như trời đất bị hủy diệt rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.