Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 60: Vô đề




Nghe Đường Vấn nói như thế, còn chưa đợi Mạc Đại Linh tức giận, Đường Vấn đã thừa dịp Mạc Đại Linh phân tâm mà bắt đầu công cuộc tiến công của mình.

Tham nhập vào giữa hai chân, tay phải số sức tiến về phía trước, chạm vào hạt nhân giữa bông hoa, Mạc Đại Linh liền mất hết khí lực, nức nở một tiếng, cả người mềm mại trên giường, hai chân đóng chặt bị Đường Vấn dễ dàng mở ra.

"Hì hì...", cười khẽ vài tiếng, Đường Vấn trên mặt hiện lên một nụ cười xảo quyệt nhìn Mạc Đại Linh vẻ đang sửng sốt. Tiểu bằng hữu nhà mình từ lúc nào lại biết giả dối như thế, hơn nữa....còn hèn mọn như vậy.

Mạc Đại Linh không khỏi bắt đầu hoài nghi quyết định của chính mình, rốt cuộc...để Đường Vấn gia nhập làng giải trí là đúng hay sai, bởi tiểu bằng hữu ngày nào đơn thuần thanh khiết giờ lại trở nên như vậy.

Không đợi cho Mạc Đại Linh kịp suy nghĩ, dưới thân đã nhanh chóng có cảm giác mát lạnh, Đường Vấn thành công đột phá phần cản trở mỏng manh nơi vùng đất thần thánh, bắt đầu tấn công dữ dội.

Đường Vấn đã quá rành cho những lần trút bỏ tiểu khố của Mạc Đại Linh, liền chìm đắm ngắm nhìn dáng người mỹ lệ trước mặt.

Cánh hoa e ấp ẩn trốn trong khu rừng rậm thưa thớt màu đen, Đường Vấn nhẹ nhàng đẩy ra những... này trở ngại lông tơ, như ý nguyện nhìn thấy cánh hoa đang ngượng ngùng e ấp, tiểu hạch hơi sưng lên lóe sang, thẳng đứng tự hào, còn đang nhẹ nhàng run run.

Cái loại này so với cây đậu càng thập phần mê mị, Đường Vấn như thế nào lại có thể buông tha.

Như hiểu được Đường Vấn định làm gì tiếp theo, Mạc Đại Linh có chút khẩn trương hét lên:

"Đừng..."

Lần này, Đường Vấn hoàn toàn có thể nghe rõ, nhưng vô luận như thế nào cũng không còn muốn ngừng tay rồi, trong lòng trổi lên một loại cảm giác không rõ, không chần chừ Đường Vấn hôn xuống phía dưới.

"Ngô...ah...."

Mạc Đại Linh than ngâm, thanh âm uyển chuyển oanh đề, tựa như rót mật vào đến tận tâm can. Buông ra tiểu hạch, tay phải tiếp xúc thay thế, Đường Vấn thở nhẹ một hơi, lại nhớ đến người phía dưới, lúc này Mạc Đại Linh hoàn toàn mất đi hình tượng tổng tài cao cao tại thượng của ngày thường, tóc dài đen thẳng tắp toán loạn, che khuất đi một nửa bên mặt, biểu tình thống khổ không biết là vì khó chịu hay thoải mái, hai tay nắm chặt sàn đan giường. Hai chân lúc này cũng đã kẹp lấy hai bên eo Đường Vấn.

Có lẽ "cái kia" cũng lâu rồi không có, nên cơ thể Mạc Đại Linh cực kỳ mẫn cảm, Đường Vấn chỉ mới như thế nhẹ nhàng vuốt ve bên dưới, phòng tuyến của Mạc Đại Linh liền thất thủ, thân thể trong phút chốc căng cứng, ngực ưỡn lên tạo thành vòng cung tuyệt đẹp, không lâu sau liền trầm tỉnh lại, vô lực đáp xuống giường mà thở dốc.

Trọn vẹn nụ hôn nhẹ nhàng hạ cánh trên bụng của Mạc Đại Linh, Đường Vấn trên da thịt tuyết trắng mà để lại vô số dấu tích, tay lại tại nơi cửa động mà nhẹ nhàng xoa dịu, trấn an đóa hoa đang run rẩy kia.

Một lúc sau, cánh hoa trong tay cũng yên ổn trở lại, lần thứ 2 chảy ra mật dịch, dưới thân Mạc Đại Linh mắt cũng đã nhắm lại, nhất phó dáng dấp chịu đựng, chỉ có thể nhìn đến cánh môi đang khẽ cắn chặt nhau mới có thể nhận ra được vẻ căng thẳng của Mạc Đại Linh.

Không biết vì sao, chỉ là Đường Vấn không thích nhìn Mạc Đại Linh như vậy, cho nên, Đường Vấn trong lòng bất mãn, dùng ngón tay trực tiếp trêu lên tiểu hạch, hoa hạch theo hạnh động của Đường Vấn mà phản ứng, kích thích mạnh mẽ khiến Mạc Đại Linh không nhịn được mà thét chói tai, tựa hồ như muốn khóc, kêu:

"Vấn Vấn...."

"Em đây...", thấy Mạc Đại Linh hai mắt rưng rưng nhìn mình, Đường Vấn cúi người hôn xuống, cái lưỡi tại lãnh địa của đối phương ra sức càn quét bừa bãi, mạnh mẽ cướp bóc, chỉ là nhiêu đó thôi đối với bản thân Đường Vấn cũng chính là chưa đủ.

Hai bên bắt đầu cuộc chiến giao hoan dây dưa không dứt, khi Mạc Đại Linh còn chưa kịp bình ổn hơi thở, Đường Vấn lại dời đi chiến địa, đem ngọc lửa trong mình thêu đốt nơi khác.

Trên cố trắng như tuyết của Mạc Đại Linh bây giờ đầy những ô mai đỏ thẫm, này tựa hồ như tuyên bố chuyển quyền với bên ngoài quyền sở hữu, mà Mạc Đại Linh trong lòng chỉ có thể ai oán một tiếng..

Mấy ngày kế tiếp chắc chắn phải quấn khăn choàng cổ đề ra ngoài rồi.

Ngày hôm nay Đường Vấn đặc biệt kiên nhẫn, từng bước từng bước một từ tốn tập kích, nếu gặp phải nơi bản thân yêu thích thì sẽ nán lại hồi lâu, tính từ cổ bắt đầu, Đường Vấn tựa hồ muốn đem toàn bộ từng tất da thịt trên người của Mạc Đại Linh mà lưu lại vết tích của mình chằng chịt không khe hở rộng.

Cái loại dày vò thống khổ này khiến Mạc Đại Linh cảm giác có bao nhiêu là khó chịu, chỉ cần nhìn biểu hiện ẩn nhẫn của Mạc Đại Linh lúc này thì sẽ biết.

Không thể chịu đựng được hơn, Mạc Đại Linh hai tay ôm lấy cái đầu nhỏ đang chôn ở trước ngực mình, buộc tên đầu sỏ nào đó phải dừng lại, nhưng đợi đến khi Đường Vấn nghi hoặc nhìn lên thì...Mạc Đại Linh lại chẳng làm sao có thể mở miệng, chỉ có thể cố mở to con mắt đang mờ mịt sương mù nhìn Đường Vấn, hy vọng người nào đó có thể tự hiểu, có thể có lương tâm một chút mà buông tha cho bản thân.

Đáng tiếc chính là....Đường Vấn chỉ ngây người vài giây, liền lần thứ hai vùi đầu, tiếp tục công trình mà mình chưa hoàn thành. Vì vậy..Mạc tổng chúng ta bắt đầu nổi giận, giữ cố định lại đầu Đường Vấn lần nữa, giọng gọi to:

"Đường Vấn"

Con người nào đó ra vẻ vô tội chớp chớp mắt, nhưng chính xác thì tiểu bằng hữu nhà ta đúng là nghĩ không thông, lão bà nhà mình lào sao vậy???..mà chống lại đôi mắt vô tội kia lại là Mạc Đại Linh ngực đầy phiền muộn, bất đắt dĩ thở dài, tự mình xác định, cố gắng nén đi ngượng ngùng nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình của Đường Vấn dẫn dắt xuống vị trí giữa hai chân, nơi đóa hoa đang nở rộ sẵn sàng chào gọi kia.

Đôi mắt ươn ướt vì đã phủ đầy một tầng xuân tình không nói nên lời, Mạc Đại Linh hướng Đường Vấn nhu nhuyễn nói:

"Vấn Vấn...muốn tôi"..

(editor : xong hén.. phần sau các bạn tự tưởng tượng, hihi xem kiến thức bản thân tới đâu nhe hắc hắc)

Một ngày này, hai người mãi cho đến 6h tối mới bắt đầu rời giường, mà cũng chỉ vì bụng đã đói đến không chịu nổi mới chịu ngừng tay, tư vị tiểu biệt thắng tân hôn thì cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Mạc Đại Linh cùng Đường Vấn vội vàng mặc tạm quần áo vào, một ngày một đêm không ăn gì, hai người đã đói đến không thể chịu được, đang lúc Mạc Đại Linh dự định làm cơm thì mới phát hiện, đồ ăn dữ trữ cho Pháo Pháo thì rất đầy đủ, mà đồ cho hai người thì hiện tại chỉ còn có hai quả trứng duy nhất.

Mạc Đại Linh nhìn một chút gian khổ, đang lưỡng lự giữa ra ngoài ăn hoặc mua đồ về tự nấu???.

Ngay lúc Mạc Đại Linh còn đang suy nghỉ thì Đường Vấn trực tiếp giúp Mạc Đại Linh quyết định.

"Vợ...chúng ta ra ngoài ăn đi, em đói quá"

Bất đắt dĩ thở dài một tiếng, ưng thuận theo quyết định của Đường Vấn, Mạc Đại Linh xoay người trở về phòng thay quần áo, chỉ là trong lòng âm thầm suy nghĩ một chút: thời tiết nóng thế này, quấn khăn choàng có kỳ quái quá hay không!!!!

Đường Vấn tại phòng khách cùng pháo pháo đùa giỡn một trận, chờ chờ đợi đợi tận đến gần 7h vẫn chưa thấy mạc Đại Linh đi ra, Đường Vấn không còn kiên nhẫn, quay trở lại phòng ngủ.

Bên trong, Mạc Đại Linh đang cố gắng chiến đấu với chiếc khăn choàng cổ màu xanh, nhưng chiếc khăn quấn có giới hạn, choàng sang trái sẽ lộ bên phải, choàng sang phải lộ ra bên trái, cố gắng cở nào cũng không thể che hết dấu tích trên cổ, Mạc Đại Linh cắn môi có chút bất đắt dĩ: lẽ nào phải choàng cả 2 cái, mặt áo chùm kín đầu.., Mạc Đại Linh lắc mạnh đầu xua bỏ ý tưởng khủng khiếp này.

"Vì sao sao lại phải cố che chúng, rõ ràng nhìn rất đẹp..."

Đường Vấn tiến vào ôm lấy Mạc Đại Linh từ phía sau, oán giận nhìn chiếc khăn màu xanh kia đang che mất đi kiệt tác của chính mình.

Cóc nhẹ lên cái đầu nhỏ Đường Vấn, Mạc Đại Linh phiền muộn nói :

"Em còn dám nói, như vậy thì làm sao tôi có thể ra ngoài được chứ, tiểu bại hoại...vì sao lại lưu nhiều thế này...che thế nào cũng không che hết"

Đườg Vấn đắc ý cười, không trả lời vấn đề của Mạc Đại Linh, môi trực tiếp dán vào phía sau cổ, nhẹ nhàng đáp: "Hình như phía sau này còn sót á..."

Một lời này thốt lên làm Mạc Đại Linh sợ đến thân thể co rút lại, lập tức thoát khỏi cái ôm của Đường Vấn.

"Không được nháo, ra ngoài đợi tôi, chúng ta cùng đi ăn"

Liếc nhìn mình trong gương lần cuối cùng trước khi rời đi, chỉ còn lại chút mờ nhạt dấu ô mai trên xương quai xanh là không che được, nhưng cũng may, cái này chỉ có đi bộ chú ý lắm mới có khả năng nhìn thấy.

Vất vả một hồi cuối cùng hai người mới rời khỏi, nhà ngay trung tâm cũng rất tiện lợi, tùy tiện đi vài bước là có thể tìm được chỗ ăn, thế nhưng...lại có người nào đó cố tình muốn đến làm phiền hai người.

Xem xét một nhà hàng tựa hồ là một nhà hàng mới mở, hai người hướng cửa lớn đi vào, trùng hợp từ trong nhà hàng đi ra một người, không ai xa lạ chính là Nhiếp thiếu gia Nhiếp Cường.

Không khí nhất thời có chút ngưng động, Nhiếp Cường nhìn thấy Mạc Đại Linh đầu tiên là hai mắt sáng ngời, vui mừng hiện rõ trong đáy mắt, nhưng phát hiện kế bên còn có Đường Vấn, một tia chán ghét cũng nhanh chóng theo đó hiện lên, nhưng cũng kịp ý thực được cái nhìn lạnh băng từ Mạc Đại Linh, liền giảo hoạt nói:

"Đại Linh, thật trùng hợp á, hai người là đến đây ăn sao? Vừa vặn ông chủ nhà hàng này tôi cũng quen biết, tôi mời hai người nhé."

Không thể không nói, chịu được sự lạnh lùng của Mạc Đại Linh lúc này chỉ có Nhiếp Cường là mặt đủ dầy, lại còn có thể giả vờ nồng nhiệt chào đón ân cần, hành vi như vậy cũng không biết gì là xấu hổ, xem ra trình độ tu vi của Nhiếp Cường đã đặt đến mức tối cao.

"Không cần, chúng tôi bỗng nhiên muốn đi nơi khác ăn, Nhiếp tiên sinh, tạm biệt!".

Để lại những lời này, Mạc Đại Linh liền lôi kéo Đường Vấn xoay người rời đi, không chỉ vì bản thân chán ghét Nhiếp Cường, mà quan trọng chính là..hôm qua tiểu bằng hữu nhà cô chính vì ghen tị mà hôm nay lưu lại nhiều vết tích như vậy, lần này mà còn cùng Nhiếp Cường ăn cơm, ngày mai không dám chắc bản thân còn có thể xuống giường được.

"Đại Linh...Đại Linh, ngày hôm qua tôi đã nghĩ qua, chúng ta còn có thể nói...nói..."

Nhiếp Cường vài bước đuổi theo Mạc Đại Linh, tại bên cạnh cô lên tiếng, thế nhưng lúc này như nhìn thấy cái gì, ngữ khí khi nói càng ngày càng chậm, cước bộ cũng ngừng lại.

Hơi nghi hoặc nhìn Nhiếp Cường đứng đó, Mạc Đại Linh nói:

"Tôi nghĩ chúng ta không có gì để bàn, Nhiếp thiếu xin chào, không hẹn gặp lại"

Nói xong hai người vội vã rời đi, Nhiếp Cường đứng đó nhã thần trở nên dữ tợn, cái hắn nhìn thấy khi nảy chính là nơi xương quai xanh của Mạc Đại Linh ẩn hiện dấu hôn ngân.

"Mạc Đại Linh, em là của tôi, chỉ có thể là của mình tôi, chờ xem đi!!"

---------------------------

beta: đậu má thằng Nhiếp Cường


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.