Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Chương 1-5




Chương 1: Địa ngục Diệp gia

Đại lục Thần Võ, Thái Hư Cổ Vực, thành Viêm Dương!

Diệp Hàn quần áo tả tơi, cả người tắm máu, tiến vào trong thành rồi đi thẳng đến Diệp gia.

“Chỉ Huyên, muội xem đây là cái gì?” Ở hậu viện Diệp gia, Diệp Hàn mở bàn tay ra, nhìn về phía nữ tử trước mắt.

“Cái gì?” Nữ tử cúi đầu nhìn lại, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: “Đan dược Thiên cấp, Thương Lan đan?”

“Không sai, ta tìm nửa năm ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, rốt cuộc cũng tìm được đan dược này cho muội, rất nhanh muội có thể đột phá thành công, thăng lên thành đệ tử nội môn.” Diệp Hàn đưa đan dược qua.

“Thật không ngờ khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên thực sự có loại bảo vật này.” Nữ tử tên là Chỉ Huyên nhận lấy đan dược, mừng rỡ như điên: “Diệp Hàn ca giao Thương Lan đan này cho ta, còn huynh thì sao?”

“Ta không sao cả.” Diệp Hàn tự tin đáp lại.

Cánh tay phải của hắn thò ra, hơi vận chuyển nguyên lực, chỉ thấy từng hoa văn màu vàng kim xuất hiện: “Chỉ Huyên, khi ta lấy được Thương Lan đan thì đã nuốt lầm một loại trái cây màu vàng kim, hình thành một loại thể chất đặc thù, dù không dùng Thương Lan đan thì ta vẫn có thể tấn chức thành đệ tử nội môn.”

Hai mắt nữ tử tỏa sáng: “Loại hoa văn này thật kỳ lạ, huynh có được thể chất đặc thù nhờ nó?”

Diệp Hàn dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, Chỉ Huyên, chờ ta thật sự trở thành đệ tử nội môn thì sẽ xin nghĩa phụ tứ hôn, định ra hôn kỳ giữa ta và muội.”

“Được, thật tốt quá, Diệp Chỉ Huyên này cũng có hôm nay, Diệp Hàn, ta cũng có một phần lễ vật muốn tặng cho huynh, chờ ta ở hậu viện.” Diệp Chỉ Huyên nói xong thì trực tiếp mang theo Thương Lan đan rời đi.

“Lễ vật? Diệp Hàn làm gì cho muội cũng không cần hồi báo...” Diệp Hàn cười lắc đầu.

Tắm rửa thay quần áo xong, Diệp Hàn lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ trong lòng, nhìn hai viên đan dược cỡ ngón cái trong đó: “Thương Lan đan còn có hai viên, một viên nhất định phải để lại cho nghĩa phụ, viên còn lại giao cho sư phụ.”

Hắn khổ tu ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên trong nửa năm qua, không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn, suýt mất mạng ở nơi đó, may mà cuối cùng có được thu hoạch kinh người, cũng coi như khổ tận cam lai, tất cả đều đáng giá.

Trên đại lục Thần Võ này, đan dược, công pháp, võ kỹ, thần thông… đều chia thành năm cấp bậc là Nhân cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp và Thần cấp không thể tưởng tượng.

Trong Viêm thành này, đừng nói là đan dược Thiên cấp, cho dù là đan dược Địa cấp cũng quý giá khó cầu, có thể nói lần này tìm được ba viên Thương Lan đan và một loại thể chất đặc thù ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên đã là cơ duyên lớn kinh thiên động địa.

“Về sau nhất định phải cố gắng tu luyện, nỗ lực chấn hưng Diệp gia, hồi báo nghĩa phụ đã bồi dưỡng ta mấy năm nay qua.” Diệp Hàn vừa rửa mặt, vừa âm thầm suy nghĩ.

Phanh!!!

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Chỉ Huyên vừa rời đi và một nam tử trung niên xuất hiện.

“Nghĩa phụ, Chỉ Huyên, hai người tới làm gì?” Diệp Hàn kinh ngạc nhìn hai người đột nhiên xông vào, không nhịn được mà bật cười: “Ta đã có được cơ duyên, nghĩa phụ không cần gấp như vậy, ta đang chuẩn bị đến bái kiến ngài...”

Nam tử trung niên nắm lấy cánh tay Diệp Hàn: “Để ta xem thể chất đặc thù của con.”

Diệp Hàn nhíu nhíu mày, nguyên lực vận chuyển, cánh tay phải lập tức hiện lên hoa văn màu vàng kim, loá mắt mà sáng ngời.

“Không sai đúng không phụ thân, hoa văn màu vàng kim.” Diệp Chỉ Huyên đứng một bên nói.

“Không sai, giao văn hiện hóa, kim văn là đứng đầu, Thiên Giao Chiến Thể, đây là Thiên Giao Chiến Thể!” Hô hấp của nam tử trung niên trở nên dồn dập.

Răng rắc!!!

Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng nơi đây, Diệp Hàn run lên, chỉ nghe thấy tiếng xương của mình vỡ vụn.

“Nghĩa phụ ngài...” Diệp Hàn khiếp sợ gào rống.

Không chờ hắn nói xong, nam tử trung niên đã bắt lấy cánh tay phải của Diệp Hàn, năm ngón tay đâm hết vào máu thịt, một khối xương màu vàng máu tươi đầm đìa bị moi ra.

“Ngài phế đi chiến cốt của ta?” Diệp Hàn cuồng loạn, phẫn nộ mở miệng.

Nam tử trung niên bình tĩnh mà lạnh nhạt nói: “Diệp gia nuôi ngươi mười mấy năm, chỉ một khối chiến cốt không đủ để báo đáp, giúp được Huyên Nhi thì ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”

Lúc này, Diệp Chỉ Huyên đứng bên cạnh bắt đầu lục quần áo của Diệp Hàn, rất nhanh đã tìm được cái hộp kia: “Diệp Hàn, ngươi thật không biết cảm ơn, có được ba viên Thương Lan đan mà lại giấu hai viên, không chịu dâng hết lên.”

“Nghĩa... Diệp Dương Phủ, vì sao? Mấy năm nay ta luôn trung thành và tận tâm, chưa từng có hai lòng, lần này vừa trở về đã lập tức nghĩ đến ngươi và Diệp Chỉ Huyên, tại sao lại làm như vậy, tại sao ngươi lại muốn phế bỏ chiến cốt của ta?” Khóe mắt Diệp Hàn như muốn nứt ra.

“Chỉ là một đứa con hoang, chung quy là người ngoài, nói gì đến trung thành?” Diệp Dương Phủ vươn chân đá văng Diệp Hàn, dùng nguyên lực bao lấy khối kim cốt kia: “Đi thôi Chỉ Huyên, con còn mấy tháng nữa mới thành niên, căn cốt chưa định hình, con hãy sử dụng Thiên Giao Chiến Cốt này.”

Diệp Chỉ Huyên gật gật đầu: “Làm phiền phụ thân rồi, nhưng mà...”

Một thanh chủy thủ hiện hóa trong tay Diệp Chỉ Huyên, ả dán mắt nhìn vào Diệp Hàn: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không nên giữ lại thằng con hoang này.”

Diệp Dương Phủ liếc nhìn Diệp Hàn một cái: “Để nó sống thêm một thời gian đi, chết rồi không tiện giải thích với thư viên Viêm Dương.”

“Nếu không thể giết thì cũng nên phế bỏ.” Diệp Chỉ Huyên cười lạnh, không chút do dự đâm chủy thủ vào Diệp Hàn.

Diệp Hàn vội tránh lui, sắc mặt tái nhợt: “Diệp Chỉ Huyên, ngươi đã có được chiến cốt, cần gì phải làm tuyệt tình như thế? Còn muốn phế bỏ ta?”

“Diệp Hàn, ngươi chỉ là một đứa con hoang, Diệp gia cho ngươi ăn chắc bụng đã là vinh quang lớn lao, còn mưu toan muốn phụ thân tứ hôn? Quả thực đáng chết.”

“Diệp Chỉ Huyên này đường đường là công chúa của Diệp gia, tương lai nhất định sẽ một bước lên trời, há là người mà ngươi có thể nhúng chàm? Tứ hôn? Ngươi cũng xứng?” Diệp Chỉ Huyên cười lạnh rồi tung một chưởng ra, hất văng cánh tay Diệp Hàn.

Nhanh, chính xác, tàn nhẫn, không chút do dự, chủy thủ lập tức đâm vào bụng Diệp Hàn.

Trong tiếng xèo xèo, máu tươi rơi xuống, nhuộm đỏ cả lớp áo. Diệp Hàn chỉ cảm thấy cơn đau xé gan xé ruột lại lan tràn, nguyên lực cả người nhanh chóng xói mòn như xì hơi.

“Khí hải của ta... Ngươi phế đi khí hải của ta?!” Diệp Hàn phát run, như rơi xuống địa ngục.

Chiến cốt bị đoạt còn có thể tu luyện, hiện giờ khí hải bị phế, nhiều năm khổ tu hóa thành dòng nước chảy chỉ trong một sớm, từ nay về sau hắn chỉ là một phế nhân.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ Diệp Dương Phủ mình đã gọi là nghĩa phụ mười mấy năm qua lại tự tay moi xương mình ra.

Diệp Chỉ Huyên - Thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, lại ác độc vô tình như thế, còn tự tay phế bỏ hắn, nếu không phải bọn họ kiêng kị thân phận đệ tử bình thường của thư viên Viêm Dương thì chỉ sợ hắn đã biến thành một thi thể.

“Chung quy Diệp Hàn này vẫn là đệ tử của thư viên Viêm Dương, các ngươi phế khí hải, đoạt chiến cốt của ta, không sợ thư viên Viêm Dương truy cứu? sư phụ của ta sẽ không để yên chuyện này.” Diệp Hàn nhìn chằm chằm hai người trước mắt.

Diệp Chỉ Huyên châm chọc mà nhìn Diệp Hàn: “Ngươi đến khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên rèn luyện, rơi vào hiểm cảnh, may mắn trốn về giữ được một cái mạng, nhưng cảnh giới đã phế bỏ, liên quan gì đến Diệp gia?”

“Còn sư phụ của ngươi thì chỉ là trò cười của thư viên Viêm Dương mà thôi, chờ ta luyện hóa Thương Lan đan, lại dung hợp Thiên Giao Chiến Cốt thì sẽ là thiên tài đỉnh cấp của thư viện, sư phụ của ngươi có thể làm khó dễ được ta?”

“Nếu phụ thân đã lên tiếng thì tạm thời giữ cái mạng tiện này lại cho ngươi, về sau ngoan ngoãn làm nô bộc của Diệp gia ta.” Nói xong, Diệp Chỉ Huyên chán ghét dời mắt đi, cùng Diệp Dương Phủ rời khỏi nơi đó.

Nhìn bóng dáng hai người biến mất, thân thể Diệp Hàn phát run, tràn đầy tuyệt vọng.

“Nhiều năm khổ tu hủy trong một sớm, trở thành đá kê chân của Diệp Chỉ Huyên, Diệp Hàn này không cam lòng! Cửu Giới Trấn Long tháp, đi ra cho ta...”

Chương 2: Cửu giới trấn long tháp

Diệp Hàn khàn khàn lên tiếng, nói xong còn mong đợi mà nhìn về phía trước.

Chỉ khoảng nửa khắc, một cảnh tượng quỷ dị đột nhiên xuất hiện, có một cái tháp nhỏ chín tầng lớn chừng bàn tay hiện hóa trong tay hắn.

“Diệp Dương Phủ, Diệp Chỉ Huyên... Nếu Diệp Hàn này chết, có thành quỷ cũng không tha cho các ngươi. Nếu không chết thì tương lai nhất định sẽ lấy mạng các ngươi.”

Vào khoảnh khắc Diệp Hàn nói xong, hắn cầm lấy chủy thủ mà Diệp Chỉ Huyên vứt bỏ, trực tiếp đâm vào tim mình.

Lỗ máu xuất hiện, đau đứt gan đứt ruột, máu tươi ấm áp lập tức chảy ra.

Trong nháy mắt đó, hắn trực tiếp dán cái tháp nhỏ chín tầng vào tim, máu tươi chảy xuôi lập tức bao trùm tháp nhỏ.

Tinh huyết tâm mạch, huyết tế cho Trấn Long tháp!

Sau khi tắm mình trong tinh huyết của Diệp Hàn, cái tháp đột nhiên toả ra ánh thần quang màu vàng kim, trong phút chốc đã hóa thành một tia sáng lao vào mi tâm của hắn rồi biến mất.

Ầm ầm!!!

Ngay sau đó, thân thể Diệp Hàn chấn động, rơi vào hôn mê, khi mở mắt đã nhìn thấy mình nằm trong một mảnh trời đất hỗn độn.

Phóng mắt nhìn ra không thấy cái gì, chỉ có một toà tháp khổng lồ chín tầng cao tận trời đập vào mắt, bên ngoài có khắc năm chữ khí thế hùng hồn: Cửu Giới Trấn Long tháp.

“Cửu Giới Trấn Long tháp, đừng làm ta thất vọng.” Đôi mắt Diệp Hàn lập loè, vẻ mặt hung ác: “Cha con Diệp gia, các ngươi cho rằng Diệp Hàn này dễ xong đời như vậy sao?”

Diệp Hàn di chuyển bước chân, trực tiếp đi vào tòa tháp khổng lồ này.

Cửu Giới Trấn Long tháp là thứ hắn tìm được ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, do quá ly kỳ, nhất thời không thể giải thích nên trước đó không nói với Diệp Chỉ Huyên.

Trên thực tế Thiên Giao Chiến Thể của hắn căn bản không ra đời do ăn nhầm trái cây gì, mà là trong vô tình có được tiểu tháp này, máu tươi trên vết thương dính vào thân tháp, sau đó trong cơ thể sinh ra chiến cốt.

Bất cứ thể chất đặc thù nào trên thế gian cũng trân quý khó cầu, người sở hữu không ai không phải yêu nghiệt đỉnh cấp cao quý, sao có thể đột nhiên sinh ra Thiên Giao Chiến Thể nhờ một cái tháp nhỏ chẳng biết là gì?

Lúc trước do không rõ cái gì nên hắn không dám thật sự huyết tế rồi bước vào tháp. Ai biết thứ này có làm cốt cách toàn thân hắn thay đổi, cuối cùng biến thành một con “Quái vật” hay không?

Hiện giờ bị phế, đã mất đi đường lui, Diệp Hàn bất chấp tất cả.

Đẩy cánh cửa đầu tiên của Cửu Giới Trấn Long tháp ra, một mảnh thời không mênh mông đập vào mi mắt, có cảm giác như giới tử Tu Di (1), Diệp Hàn dừng bước chân, thân hình cứng còng, chấn động mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

(1) Hạt cải rất nhỏ, vậy mà có thể đặt núi tu di vào trong đó

Trên đỉnh thời không, chín sợi thần liên (xích thần) đen nhánh buông xuống từ nơi hư vô, phía dưới thần liên trói chặt một thân rồng ngũ trảo màu vàng kim.

Thân rồng khổng lồ như núi thần thiên địa Thái Cổ, long uy tuyệt thế dâng trào, hùng hồn mà cuồn cuộn, ít nhất cũng dài đến mấy chục vạn dặm, vuợt qua mọi loại sinh vật mà Diệp Hàn biết đến, chỉ một mảnh vảy của nó thôi đã to như núi non, làm người ta chấn động.

“Kim Sắc Cự Long?”

Diệp Hàn nằm mơ cũng chưa ngờ mình có thể nhìn thấy sinh vật chỉ tồn tại trong điển tịch, trong truyền thuyết ở chỗ này, đừng nói là chân long, ở Thái Hư Cổ Vực còn không tìm thấy được cả giao long.

Do quá chấn động nên Diệp Hàn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy có vô số ký ức tràn vào trong đầu.

“Tu luyện Cửu Thiên Ngự Long Quyết có thể khống chế Cửu Giới Trấn Long tháp, hội tụ sức mạnh chín giới để mở ra cánh cửa Long giới, làm chúa tể sức mạnh long giới...”

Vô số những ký ức lộn xộn như muốn căng nổ đầu hắn, trong nhất thời đầu óc hắn đã không còn tỉnh táo, rất nhanh đã ngất đi.

Không biết khi nào, Diệp Hàn thức tỉnh lần nữa phát hiện mình vẫn nằm ở hậu viện của Diệp gia, sắc trời tối sầm, đã vào ban đêm, còn tháp khổng lồ, Ngũ Trảo Kim Long gì đó đều như cảnh trong mơ, biến mất tăm hơi.

“Hừm? Cửu Thiên Ngự Long Quyết?” Ánh mắt Diệp Hàn đanh lại.

“Long khí nuôi hồn, đế huyết rèn thể, luyện hóa Long Tộc Cửu Đế thì có thể luyện hóa nguồn cội của vạn long chư thiên, đúc thành Long Thể bất bại muôn đời, khí nổ sao trời chư thiên, quyền đấm nát ngân hà vô hạn...”

Tiếp thu ký ức trong đầu, cảm ứng được phương pháp tu luyện Cửu Thiên Ngự Long Quyết, Diệp Hàn chợt trợn to đôi mắt, trong lòng xuất hiện chấn động mãnh liệt.

Sao thế gian lại có công pháp đáng sợ như vậy, lúc tu luyện cộng sinh với Long Thể bất bại muôn đời, đạt đến đỉnh cao thì một khí tức thôi đã thổi nát nhật nguyệt sao trời, một quyền đánh vỡ vụn ngân hà vô hạn mênh mông?

Những chuyện liên quan đến Cửu Giới Trấn Long tháp càng làm người ta chấn động, xưa kia có truyền thuyết kể rằng, yêu thú thượng cổ loạn thế, khống chế chư thiên, mà yêu thú có Long tộc là đứng đầu.

Huyết mạch Long tộc đa dạng, không thua gì vạn tộc nhân loại, đáng sợ nhất là bốn huyết mạch mạnh nhất: Ngũ Trảo Kim Long, Thái Cổ Chân Long, Hồng Hoang Tổ Long và Đại Uy Thiên Long.

Trong truyền thuyết, thượng cổ có Cửu đại Long Chủ chí cao vô thượng, sức mạnh vô biên, khống chế chư thiên, xưng tôn xưng đế xưng hoàng, họ đều xuất thân từ tứ đại huyết mạch này. Không biết Cửu Giới Trấn Long tháp là đại sát khí tuyệt thế đáng sợ cỡ nào mà có thể trấn áp Cửu đại Long Đế trong đó.

“Không phải Kim Long này thật là một trong Cửu đại Long Đế viễn cổ trong truyền thuyết... Ngũ Trảo Kim Long Hoàng đó chứ?” Diệp Hàn không khỏi kinh sợ mà nghĩ.

Lúc này, Diệp Hàn đột nhiên tỉnh ngộ, mới phát hiện tuy trong cơ thể rỗng tuếch, không có chút nguyên lực nào, nhưng thương thế đã biến mất, xương cánh tay tái sinh, trái tim khôi phục, dù là khí hải bị phá tan cũng bất tri bất giác khôi phục như lúc ban đầu.

Khôi phục thân thể bình thường, ít nhất không hề là phế nhân, có thể phá rồi mới lập, tiếp tục tu võ đạo, điều này nhất định cũng có liên quan đến Cửu Giới Trấn Long tháp!

Diệp Hàn trực tiếp vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết, tu luyện dựa theo công pháp này.

Thân thể suy yếu lập tức dâng trào sức mạnh, nguyên lực mới tinh ra đời, cuồn cuộn chạy tràn khắp cả người, sau đó lại về tới khí hải.

Nguyên lực tinh thuần tái sinh làm Diệp Hàn có cảm giác mình khống chế được một sức mạnh hùng hồn, trong mơ hồ cứ như thân thể nổ đùng, chứng tỏ xương cốt và máu thịt trong người được nguyên lực điên cuồng tẩm bổ.

Đây là loại cảm giác Diệp Hàn chưa bao giờ ra mắt, thân thể đang sống lại, tinh thần đang sống lại, cảnh giới đang tăng trưởng.

Tụ Nguyên nhất trọng, Tụ Nguyên nhị trọng... Tụ Nguyên bát trọng, sau khi tới Tụ Nguyên bát trọng thì màn đêm đã trôi đi, ngày mới ló dạng, cảm nhận được đã gặp phải bình cảnh tạm thời, Diệp Hàn mới ngừng tu luyện.

“Tụ Nguyên bát trọng... Sao có thể?” Diệp Hàn hơi ngơ ra.

Võ đạo rất hưng thịnh ở đại lục Thần Võ, cấp bậc rõ ràng, võ giả có phân chia thành Tụ Nguyên cửu trọng.

Trên cơ bản Tụ Nguyên nhất đến ngũ trọng chính là cảnh giới của tộc vệ, tư binh các thế lực lớn ở Viêm thành, trước mười sáu tuổi đạt tới Tụ Nguyên lục trọng liền có tư cách tiến vào thư viên Viêm Dương, làm một đệ tử bình thường, đến Tụ Nguyên bát trọng thì có thể trở thành đệ tử nội môn.

Còn Tụ Nguyên cửu trọng thì nguyên lực trong cơ thể rất thuần túy, có thể vận chuyển tuần hoàn một vòng, rèn luyện gân cốt máu thịt, cường thân tráng cốt, tăng cường thân thể, đã được xem là cao thủ một phương, võ giả tầm thường rất khó bước vào, gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ chính là cường giả Tụ Nguyên cửu trọng.

Ngày xưa tu luyện mười mấy năm, Diệp Hàn cũng chỉ đến Tụ Nguyên thất trọng, hắn dự đoán trong tương lai có thể bước vào Tụ Nguyên bát trọng, trở thành đệ tử nội môn của thư viên Viêm Dương thì hắn đã thỏa mãn lắm rồi.

Nếu có thể chạm đến phạm vi cửu trọng, chấn hưng Diệp gia cũng không phải việc khó, còn cao hơn nữa thì hắn không dám suy nghĩ.

Đột phá Tụ Nguyên cửu trọng sẽ trở thành cao thủ Thần Lực cảnh, nghe nói trong cơ thể loại cường giả này có ngưng luyện một luồng “Thần lực”, giúp nuôi dưỡng hồn phách, tăng cường tinh thần, kéo dài thọ mệnh, ít nhất có thể sống hơn một trăm năm.

Cao thủ Thần Lực cảnh rất thưa thớt, Diệp Hàn chưa bao giờ nhìn thấy dạng cường giả như vậy chiến đấu, nghe nói thành chủ Viêm thành đã đạt tới Thần Lực cảnh.

Nhưng hôm nay... Hắn tu luyện Cửu Thiên Ngự Long Quyết, phá rồi tu luyện lại lần nữa, chỉ trong một ngày mà hắn đã đạt tới Tụ Nguyên bát trọng?

Đây là tốc độ khoa trương đến mức nào?

Nếu tương lai vẫn như thế thì đừng nói đạt tới Tụ Nguyên cửu trọng, cuộc đời này có thể đi đến Thần Lực cảnh giống như thành chủ cũng không phải không có khả năng.

“Tốt, quá tốt! Diệp Chỉ Huyên, ngươi muốn dẫm lên Diệp Hàn này để leo lên, quả thực là tìm đường chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Diệp Hàn bùng nổ ý chí, nếu không phải đang ở hậu viện Diệp gia thì hắn thật muốn rống lên.

Tình cảm nhiều năm tan nát trong một sớm, từ thời khắc Diệp Dương Phủ tự tay móc thần cốt, Diệp Chỉ Huyên phế bỏ hắn thì tình cảm giữa hắn và Diệp gia đã tận.

Từ nay về sau, không chết thì không ngừng!

Phanh...!

Đột nhiên, hậu viện bị mở ra, một đám thị vệ Diệp gia đi đến.

“Diệp Hàn, cút ra đây, chuẩn bị nhận tuyên án.” Một gương mặt dữ tợn xuất hiện, đó là cháu trai của đại trưởng lão Diệp gia - Diệp Minh.

Chương 3: Biếm làm nô bộc

“Hừm? Tuyên án?” Diệp Hàn lạnh nhạt mà nhìn đám thị vệ Diệp gia bao vây mình.

“Diệp Hàn, nghe nói cảnh giới của ngươi đã bị phế, không ngờ ngươi cũng có hôm nay.” Diệp Minh châm chọc mở miệng, đắc ý dào dạt mà đánh giá Diệp Hàn.

Trong phút chốc, mấy tên thị vệ đã khống chế tay trái tay phải của Diệp Hàn, nghe lệnh Diệp Minh mà kéo ra khỏi viện.

“Các ngươi muốn mang ta đi đâu?” Diệp Hàn bình tĩnh hỏi.

“Diệp Hàn, các vị đại nhân Viêm thành đã tới rồi, có cả người của thư viên Viêm Dương đến, hôm nay là ngày mà thiên chi kiêu nữ Diệp gia xuất thế, toàn thành sẽ được chứng kiến, cũng là lúc tàn của thằng thế tử con hoang là ngươi.”

Diệp Minh lộ ra vẻ mặt âm u: “Gia chủ đại nhân tuyên bố phế bỏ thân phận thế tử của ngươi xong thì sẽ để ngươi lại bên cạnh ta làm một con chó.”

“Đúng rồi, sư phụ tàn phế của ngươi cũng sẽ tới, hai thầy trò ngươi đều là phế vật, vừa vặn gộp thành một đôi. Nói đến sư phụ của ngươi, tuy tàn phế, nhưng không thể không nói dáng người cũng thật no đủ mê người, Viêm thành không ai so được, nếu thực sự có cơ hội đè dưới thân, nghĩ đến nàng ta uyển chuyển hầu hạ...” Diệp Minh đầy mặt thèm nhỏ dãi.

“Không biết sống chết!” Diệp Hàn bỗng dừng chân, sức mạnh tràn ra bốn phía, kình khí hung hãn bỗng dâng trào, cả đám thị vệ bị đổ ngã ầm ầm.

“Ngươi... Sao ngươi lại?” Diệp Minh lập tức biến sắc, một nắm tay đáng sợ đập vào mi mắt.

Oanh...!

Quyền lực nổ tung!

Răng rắc một tiếng nứt vang lên, Diệp Minh bị đánh văng ra xa hơn 5 mét, xương ngực vỡ vụn, thân thể run rẩy rên rỉ, rốt cuộc cũng không bò dậy nổi.

Diệp Minh chỉ là võ giả Tụ Nguyên ngũ trọng, do tuổi đã lớn nên không vào được thư viên Viêm Dương, sau khi ăn quyền này thì dù cứu chữa kịp, về sau cũng bị phế đi.

“Sỉ nhục sư phụ của ta, muốn chết?”

Diệp Hàn liếc nhìn thi thể một cái, sau đó xoay người nhìn về phía mấy tên thị vệ Diệp gia: “Bọn họ tụ tập ở nơi nào?”

“Quảng... Quảng trường, quảng trường của gia tộc!” Đám người hoảng sợ nói không liền mạch, hãi hùng đến cực điểm.

Diệp Hàn không để ý tới mấy thị vệ nhỏ này mà trực tiếp đi về hướng quảng trường Diệp gia, khí lạnh đáng sợ toả ra.

Một ngày không thấy như trôi qua ba năm, hắn đã không còn là Diệp Hàn của hôm qua.

Cái gì quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đều là nói nhảm, hôm nay Diệp Chỉ Huyên nhất định phải chết.

Vốn định trở lại thư viện rồi chuẩn bị đối phó Diệp gia, nhưng xem ra có một số việc không chờ được nữa.

Nghe Diệp Minh nói các nhân vật lớn trong thành đã đến, sư phụ cũng sẽ hiện thân, Diệp Hàn không kiêng kỵ gì nữa, rốt cuộc cũng không cần nhịn nữa.

Trên quảng trường Diệp gia, rất nhiều người đã ngồi, có vô số tộc nhân, thị vệ Diệp gia đều lộ ra ánh mắt hưng phấn, đầy mặt chờ mong mà hiện thân bốn phía quảng trường.

Gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ cầm đầu, người đứng bên cạnh là Diệp Chỉ Huyên, bên người Diệp Chỉ Huyên còn có một nam tử mặc bạch sam, mày kiếm mắt sáng, tuổi chừng hai mươi.

Nam tử này có khí thế phi phàm, không biết có thân phận gì, ngày trước chưa từng nhìn thấy.

Ngoài ra còn có đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ, gia chủ của Triệu gia, Vương gia, Chu gia trong Viêm thành và mấy vị sư phụ của thư viên Viêm Dương. Có thể nói toàn bộ những nhân vật lớn của Viêm thành đều đã đến.

“Cả người của phủ Thành chủ cũng tới? Tới hay lắm...” Diệp Hàn cười lạnh trong lòng, nhìn lướt qua hai cha con Diệp Chỉ Huyên, sau đó lập tức đi về hướng đám người.

Nhìn thấy Diệp Hàn một mình thản nhiên đi đến, gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thoáng qua nữ nhi bên người, ông ta lại khôi phục bình thường.

“sư phụ!” Diệp Hàn đi đến bên cạnh một nữ tử có khuôn mặt tinh xảo, tuổi chừng hai mươi, nhưng lại ngồi trên xe lăn.

“Diệp Hàn, con... Không sao chứ.” Nhìn thấy Diệp Hàn, đôi mày vốn cau chặt của nữ tử giãn ra, giọng nói mềm nhẹ.

Diệp Hàn tươi cười xán lạn: “Sư phụ đi lại không tiện, tĩnh dưỡng ở thư viện là được rồi, sao lại đến Diệp gia?”

“Bọn họ nói con trải qua hung hiểm ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, bị sức mạnh yêu ma xâm lấn, khí hải bị phá, biến thành phế nhân.” Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng: “Lại nghe Diệp Chỉ Huyên sinh ra Thiên Giao Chiến Thể, chiêu cáo với toàn thành, ta không yên lòng.”

Nhìn thoáng qua cha con Diệp Chỉ Huyên ở nơi xa, Diệp Hàn cười lạnh: “Nhờ cha con Diệp gia, con không có gì, sư phụ đừng lo lắng.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Dương Phủ đột nhiên đi lên phía trước, nhìn quanh bốn phía: “Hôm nay, Diệp gia ta mời chư vị đến đây để tuyên bố ba chuyện.”

“Chuyện đầu tiên chắc chư vị đã biết, đó là thiên kiêu Diệp Chỉ Huyên của Diệp gia đã thức tỉnh Thiên Giao Chiến Thể, đây là dấu hiệu hưng thịnh của Diệp gia, hôm nay sẽ mở đại yến toàn Viêm thành trong ba ngày.”

Diệp Chỉ Huyên bước lên một bước, giơ cánh tay phải ra, một vầng sáng bắt mắt lập tức hiện lên bao lấy toàn thân. Ả dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn bốn phía, lạnh lẽo cao ngạo mà tự tin.

Khi tầm mắt ả đảo qua Diệp Hàn thì hiện lên một tia khinh thường, sau đó gật đầu chào hỏi với xung quanh, dù chỉ là một chiến thể mới ra đời, nhưng đã có khí thế của người bề trên.

Sau hôm nay, Viêm thành chỉ có thiên tài Diệp Chỉ Huyên quật khởi, không ai sẽ nhớ đến thằng thế tử con hoang Diệp Hàn mà Diệp gia từng nhặt về cách đây nhiều năm.

Một số người ngồi ghế trên đều lộ ra sắc mặt khó coi, gia chủ mấy đại gia tộc thì không cần nhiều lời, sợ là sau này họ sẽ bị Diệp gia cưỡng chế đè đầu, vì thế đương nhiên khó chịu.

“Lý gia tổ chức tiệc ở Viêm thành ba ngày? Hình như chưa báo cho phủ Thành chủ, chưa được thành chủ cho phép, dựa theo quy tắc của Viêm thành...” Đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ cũng bày ra vẻ mặt lạnh lẽo, đây là chuyện may mắn của Diệp gia, nhưng chưa chắc là may mắn cho Viêm thành.

Diệp Dương Phủ tổ chức tiệc ở Viêm thành ba ngày? Diệp gia nghĩ mình là chủ của Viêm thành sao? Có đặt phủ Thành chủ vào mắt không?

“Hừ, phủ Thành chủ?” Diệp Dương Phủ liếc Lý Huyền một cái: “Tổ chức tiệc ở Viêm thành là việc riêng của Diệp gia, phủ Thành chủ có quản rộng quá không?”

“Ngươi...” Lý Huyền lập tức đứng dậy, nhưng nhìn thấy Diệp Chỉ Huyên cách đó không xa lại cố nhịn xuống.

“Chuyện thứ hai là được thư viện Luân Hồi nâng đỡ, trong hôm nay Chỉ Huyên sẽ vào thư viện Luân Hồi, hưởng thân phận đệ tử bình thường.” Diệp Dương Phủ khí phách hăng hái, giọng nói oang oang.

Mọi người chấn động, không thể che giấu vẻ mặt hâm mộ, ghen ghét thậm chí kiêng kị.

Đại quản gia Lý Huyền phủ Thành chủ lập tức kinh hãi, trong lòng nhảy dựng, thật là sợ cái gì thì tới cái đó. Hôm qua mới truyền ra tin Diệp Chỉ Huyên sinh ra Thiên Giao Chiến Thể, sao hôm nay đã bước vào thư viện Luân Hồi nhanh như thế?

Thư viện Luân Hồi là thế lực lớn đỉnh cấp chân chính, phóng mắt nhìn khắp Thái Hư Cổ Vực, đây là tồn tại giống như người khổng lồ, thư viên Viêm Dương của Viêm thành chỉ là một phân viện nho nhỏ dưới trướng thư viện Luân Hồi, phân viện tương tự ít nhất cũng lên tới hàng trăm hàng ngàn cái.

Khó trách Diệp Dương Phủ hung hăng như thế, dám công khai làm lơ quy tắc, chống đối Phủ Thành chủ. Nói đùa, về sau với thân phận này của Diệp Chỉ Huyên thì ai dám động vào một sợi lông của Diệp gia?

Gần ngàn năm nay trật tự của Thái Hư Cổ Vực hỗn loạn, vương đạo xuống dốc, các thành tự lập làm vương, năm xưa phủ Thành chủ không ngừng quật khởi, khống chế Viêm thành. Tương lai nếu Diệp gia càng lớn mạnh, không thể khống chế... Quả thực không dám nghĩ nữa.

“Còn chuyện thứ ba, chư vị hãy làm nhân chứng, thế tử Diệp Hàn đại nghịch bất đạo, mơ ước tấm thân trong sạch của Chỉ Huyên, làm lơ gia pháp, chống đối trưởng bối... Diệp gia coi đây là sỉ nhục, hôm nay phế bỏ thân phận thế tử, biếm làm nô bộc.” Giọng nói của Diệp Dương Phủ vang dội.

Phế bỏ thế tử, biếm làm nô bộc?

Mọi người trong Viêm thành đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, dưới gối Diệp Dương Phủ không con, mười mấy năm trước Diệp gia nhặt được Diệp Hàn mang thiên phú võ đạo, sau đó hắn tiến vào thư viên Viêm Dương, được Diệp Dương Phủ thu làm nghĩa tử, ngồi vào thân phận thế tử, được bồi dưỡng như gia chủ tương lai.

Ai mà ngờ tất cả xoay chuyển trong phút chốc, thế tử này lại bị phế bỏ? Nghĩ cũng phải, chung quy Diệp Hàn vẫn là người ngoài, hiện giờ Diệp Chỉ Huyên của Diệp gia quật khởi, tương lai có thân phận rộng mở, Diệp gia đâu cần gửi gắm tương lai lên một người ngoài nữa đúng không?

Huống chi nghe nói Diệp Hàn này bước vào khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên nửa năm đã gặp nạn, khí hải bị phá, đã là một phế nhân.

“Diệp lão cẩu, câm miệng cho ta!” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang vọng nơi đây.

Chương 4: Phẫn nộ ra tay

Diệp lão cẩu?

Vô số ánh mắt lập tức dời về hướng Diệp Hàn, cả quảng trường im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng châm rơi.

Không ai ngờ Diệp Hàn lại đột nhiên mở miệng vào thời điểm này, còn dám gọi gia chủ Diệp gia như thế?

“Ngươi tự tay móc Thiên Giao Chiến Cốt của ta, tiện tì Diệp Chỉ Huyên cũng phế khí hải của ta. Ngươi xứng ra lệnh, tuyên án ta ở chỗ này? Diệp Hàn này may mắn chưa chết, mối hận này khó tan, cha con ngươi không chết thì lòng ta khó yên.” Diệp Hàn bước từng bước một về phía trước, khuôn mặt lạnh đến thấu xương: “Hôm nay ta và cha con các ngươi đánh một trận, sinh tử vô thường, nghe theo thiên mệnh.”

Mọi người ngơ ra, đây là tình huống gì thế này?

Một thế tử bị phế bỏ lại đột nhiên khiêu chiến gia với chủ Diệp gia? Không, với cả Diệp Chỉ Huyên vừa ra đời Thiên Giao Chiến Thể nữa?

Mặt các đại gia chủ và Lý Huyền của phủ Thành chủ đều giãn ra, rất hứng thú mà ngồi xem chuyện này.

Nghe lời Diệp Hàn nói thì hình như có ẩn tình khác, tạm thời không quan tâm đến chuyện thật hay giả, bọn họ rất vui khi nhìn thấy Diệp gia xảy ra chuyện.

“Ăn nói bậy bạ, câm miệng!” Diệp Dương Phủ phẫn nộ, sắc mặt Diệp Chỉ Huyên đứng bên cạnh trở nên khó coi.

Vốn chỉ là một tên phế nhân, cha con bọn họ đều không để trong lòng, ai biết Diệp Hàn đột nhiên quái đản bá đạo như thế, hay là điên rồi?

“Phụ thân, Diệp Hàn này khẩu xuất cuồng ngôn, không biết sống chết, hãy để nữ nhi đích thân chém giết, răn đe cảnh cáo, từ khi nào mà một tên nô bộc dám khiêu khích gia chủ.” Diệp Chỉ Huyên bước ra, nhắm thẳng vào Diệp Hàn.

“Diệp Chỉ Huyên, ăn miếng trả miếng!” Diệp Hàn đằng đằng sát khí.

“Diệp Hàn, mau trở lại...” Nữ tử ngồi trên xe lăn vội mở miệng, đáng tiếc hai người phía trước đã va chạm với nhau.

Ầm ầm!!!

Thân hình Diệp Hàn chấn động, nguyên lực dâng trào, khí kình bá đạo xuyên qua cánh tay phải, ầm ầm giáng một quyền xuống.

Diệp Chỉ Huyên có kim quang hộ thể, Thiên Giao Chiến Thể gia trì, nắm đấm của ả ta cứng rắn đến cực điểm.

Là Tụ Nguyên bát trọng, Diệp Chỉ Huyên vừa có được Thiên Giao Chiến Thể mà đã đột phá thành công, đạt tới Tụ Nguyên bát trọng?

Trong nháy mắt va chạm, Diệp Chỉ Huyên kêu lên một tiếng, cả người bị đánh lui mấy chục bước, khí huyết sôi trào quay cuồng.

“Cái gì?” Diệp Chỉ Huyên lập tức biến sắc.

“Bát Cực Bạo Quyền!” Diệp Hàn khép năm ngón tay lại, gầm nhẹ một tiếng rồi tung thêm một quyền về phía Diệp Chỉ Huyên.

Tuy Bát Cực Bạo Quyền là quyền pháp bình thường mà người nào cũng có thể luyện tập của thư viên Viêm Dương, nhưng thắng ở thực dụng, nếu có đủ nguyên lực thì khả năng bùng nổ rất mạnh.

“Thần Hạc Kiếm Khí!” Diệp Chỉ Huyên không dám lơ là, vội vàng rút Chiến Kiếm bên hông ra, thi triển một loại kiếm thuật linh động.

Từng luồng kiếm khí được kích phát, quỹ đạo huyền ảo, linh động bay bổng, sau khi có được Thiên Giao Chiến Thể, trong sự bay bổng đó có thêm vài phần bá đạo, uy lực tăng mạnh hơn bình thường đâu chỉ mấy lần.

Thế nhân chạy theo các loại thần thể, chiến thể, hoàng thể, là bởi vì mỗi một loại “Thể chất đặc thù” đều có ưu thế khác nhau, có thể sinh ra gia trì khác nhau đối với mỗi võ giả, làm chiến lực tăng vọt, căn cơ bùng nổ ...

Tuy Diệp Chỉ Huyên bước vào Tụ Nguyên bát trọng không lâu, nhưng có loại thể chất này thêm vào, chiến lực của ả đã vượt qua những cao thủ Tụ Nguyên bát trọng lâu đời.

Trong tiếng ồ lên, một mảng kiếm khí bị đánh nổ nát. Chỉ thấy Diệp Hàn như mãnh hổ xuất thế, vồ thẳng về phía trước, song quyền không ngừng đánh ra như vũ bão, quả thực như nghiền nát tất cả.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm rầm rầm!!!

Quyền quang đối đầu với chiến kiếm, song quyền giống như đồng quyền thiết cốt, tiếng kim loại giao kích không ngừng truyền đến, liên tục nổ đùng tám lần.

“Cái gì? Tụ Nguyên bát trọng mà có thể bùng nổ tám lần! Thiên tài.” sư phụ thư viên Viêm Dương đứng đó nhìn nhau, đều cảm thấy chấn động.

Tuy Bát Cực Bạo Quyền đơn giản, nhưng muốn đạt tới tám lần bùng nổ liên tục thì khó càng thêm khó, lượng nguyên lực cần dùng quá khoa trương, rất nhiều võ giả Tụ Nguyên cửu trọng cũng không làm được.

Tiếng nổ cuối cùng vang lên, đùng một tiếng, trường kiếm của Diệp Chỉ Huyên bị đánh bay.

“Chết cho ta!” Diệp Hàn xông đến trước mặt Diệp Chỉ Huyên, ánh mắt vô tình, giáng thẳng một quyền vào tim Diệp Chỉ Huyên.

Sự sợ hãi không cách nào hình dung lan tràn trong lòng, nhìn thấy quyền này giáng thẳng tới, Diệp Chỉ Huyên hoàn toàn luống cuống, chỉ theo bản năng xoay người tránh né.

Đáng tiếc vô dụng, quyền này đã đến gần mà bá đạo như thế, dù là cao thủ Thần Lực cảnh cũng không thể tránh đi.

Oanh...

Quyền quang tuôn ra, tuy Diệp Chỉ Huyên miễn cưỡng tránh khỏi trái tim, nhưng xương vai đã nát, nguyên lực trong cơ thể gần như bị đánh tan, thân hình bay ngược ra ba thước, ngã thẳng xuống mặt đất, đau khổ rên rỉ, máu tươi trào lên.

“Vô tích sự!” Diệp Hàn không có chút do dự mà trực tiếp giáng một quyền vào khí hải của Diệp Chỉ Huyên.

Ngươi phế khí hải của ta, nhất định phải ăn miếng trả miếng, để ngươi cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng khi nhiều năm khổ tu mất hết chỉ trong một sớm.

“Chỉ Huyên... Diệp Hàn, ngươi muốn chết.” Diệp Dương Phủ bi phẫn vọt tới, cũng bất chấp bị nói là lấy lớn hiếp nhỏ.

Không biết vì sao khí hải của Diệp Hàn bị phá còn có thể khôi phục như ban đầu, mà còn tăng thêm một bước, ông ta chỉ biết nữ nhi Diệp Chỉ Huyên của mình đang kề bên cái chết.

“Tới hay lắm, Diệp Dương Phủ, ta tự tay giết ngươi.” Diệp Hàn thét dài một tiếng, khí phách hăng hái.

Sau khi tu luyện Cửu Thiên Ngự Long Quyết, Diệp Hàn phát hiện dù cũng là Tụ Nguyên bát trọng, nhưng mức độ của nguyên lực quả thực là cao gấp trăm lần so với người bình thường, hồn hậu đến không thể tưởng tượng.

Võ giả Tụ Nguyên bát trọng bình thường căn bản không phải là đối thủ của mình, Diệp Chỉ Huyên có chiến thể thêm vào cũng không ngoại lệ.

Tuy Diệp Dương Phủ là cao thủ đạt tới Tụ Nguyên cửu trọng, nhưng xét về nguyên lực thì nhiều lắm chỉ gấp Tụ Nguyên bát trọng mười mấy lần mà thôi, Diệp Hàn căn bản không sợ.

Hai người chính diện va chạm, Diệp Dương Phủ bị trùng kích rất mạnh, cảm giác một kích của mình như chạm vào đá tảng, căn bản không thể lay động.

Không chỉ cảnh giới và nguyên lực của Diệp Hàn tăng cường, long khí của Ngũ Trảo Kim Long trong Cửu Giới Trấn Long tháp không ngừng tràn ra, không lúc nào là không tẩm bổ thân thể và hồn phách hắn.

Tuy rằng long cốt chưa sinh, tạm thời Long Thể chưa xuất hiện, nhưng huyết nhục đã được long khí rèn luyện và gia trì, trở nên rất cứng rắn, rất dẻo dai, mặc dù đối đầu với cao thủ cửu trọng như Diệp Dương Phủ, hắn cũng rất khó bị thương.

“Sao lại mạnh như vậy?” Diệp Dương Phủ choáng váng.

Ông ta đã tự tay moi xương của Diệp Hàn, chính mắt chứng kiến nữ nhi đánh vỡ vụn khí hải của hắn, lúc này hắn có thể tồn tại đã là một chuyện may mắn mới đúng.

“Bát Cực Bạo Quyền!” Diệp Hàn lại ra tay, quyền pháp tương đồng lại được đánh ra, vẫn là tám lần bùng nổ không ngừng oanh tạc.

Trong lúc hai người chém giết, nguyên lực của Diệp Dương Phủ đánh vào cơ thể Diệp Hàn, ăn mòn khắp người, đánh sâu vào từng kinh mạch của hắn.

Tụ Nguyên cửu trọng là sự biến hóa về chất, nguyên lực tăng vọt lên mười mấy lần, máu thịt, gân cốt đều được nguyên lực lần lượt rèn luyện, căn cơ kinh người, giơ tay nhấc chân đã thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối, quả thực là mạnh mẽ khó lường.

Nhưng hôm nay Diệp Dương Phủ hoàn toàn không cảm nhận được ưu thế do cảnh giới Tụ Nguyên cửu trọng mang đến, sức mạnh của ông ta tràn vào cơ thể Diệp Hàn lại không sinh ra hiệu quả gì.

Máu thịt gân cốt của Diệp Hàn vô cùng cứng cỏi, nguyên lực thật sự quá hùng hậu, khi sức mạnh của Diệp Dương Phủ tiến vào thân thể hắn thì trực tiếp bị nguyên lực bao phủ, căn bản không ảnh hưởng đến cái gì, ít nhất phải là cao thủ đỉnh cấp Thần Lực cảnh mới có khả năng làm hắn bị thương.

Diệp Hàn điên cuồng đánh ra một quyền lại một quyền, cứ như vĩnh viễn không kiệt sức, quả thực là vui sướng tràn trề.

Dần dần, Diệp Dương Phủ như biến thành một khối đá mài giúp Diệp Hàn diễn luyện võ kỹ Bát Cực Bạo Quyền này.

Phụt...!

Không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, trong nháy mắt nào đó, Diệp Dương Phủ ầm ầm lui về phía sau, há mồm phun máu òng ọc.

“Lão cẩu, moi chiến cốt của ta, lúc này ta trả lại.” Diệp Hàn rống giận lao ra, vô cùng cuồng bạo mà đập một quyền vào khí hải của Diệp Dương Phủ.

Chương 5: Cửu Thiên Ngự Long Quyết

“Gia chủ?” Đám cao tầng Diệp gia đều đứng dậy, kinh sợ nhìn tình cảnh này.

Sinh tử chỉ trong một suy nghĩ, không ai có thể lập tức xâm nhập chiến trường, ngăn cản Diệp Hàn ra tay.

Chủ yếu là mọi người không ngờ một thế tử Diệp gia vừa bị phế bỏ lại có thể đánh ngang với gia chủ, có thể ép ông ta đến mức này. Mấy thập niên qua, Diệp Dương Phủ tu luyện cho chó ăn hết rồi sao?

“Ngươi làm càn!” Diệp Dương Phủ tức đến nổ phổi.

Đứa con hoang trong mắt ông ta lại đạp lên đầu mình trước mặt mọi người, coi hai cha con họ như đá kê chân, chuyện này thật sự mơ hồ không chân thật như mộng ảo.

Phanh!!!

Một quyền nện vào giữa khí hải của Diệp Dương Phủ, sức mạnh hung hãn xuyên qua thân thể, đâm vào bên trong, rốt cuộc Diệp Dương Phủ cũng không thể kiên trì mà trực tiếp văng ra hơn mấy chục mét, bất lực quỳ rạp trên mặt đất.

Mặt ông ta tái nhợt, không còn chút máu, giống như bị bệnh bất trị, sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay sau đó.

Máu tươi tràn lên tới miệng không cách nào kiềm lại, cả người ông ta run rẩy, lớp áo nửa người trên đã rách bươm, lộ ra da thịt bị đánh nát, chỉ thấy ở ngoài khí hải xuất hiện một quyền ấn màu đen, có máu loãng không ngừng chảy ra.

Không lâu trước đó Diệp Dương Phủ còn khí phách hăng hái, lúc này giống như một lão già sắp bước xuống mồ, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

“Ta là nghĩa phụ của ngươi!” Diệp Dương Phủ thần sai quỷ khiến thế nào mà nói ra câu này: “Ngươi dám giết ta hay sao?”

“Ha ha ha, nghĩa phụ? Diệp Hàn này đau khổ mài giũa ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, may mắn có được Thiên Giao Chiến Cốt, cũng tìm được ba viên đan dược Thương Lan đan Thiên cấp, bản thân không nỡ dùng mà mang về cho Diệp Chỉ Huyên một viên, hai viên còn lại muốn để cho ngươi và sư phụ.”

“Nhưng cha con các ngươi lại trực tiếp trở mặt, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, phế bỏ ta ngay tại chỗ, đánh nát khí hải, cướp đi chiến cốt của ta, hôm nay còn tuyên án trước mặt mọi người, muốn biếm ta làm nô bộc?” Giọng Diệp Hàn to lớn vang dội, chấn động thiên địa: “Ngươi cho rằng ta sẽ nhịn nhục, ngươi cho rằng đã hoàn toàn bắt chẹp được ta, trời không tuyệt đường người, Diệp Hàn này phá rồi mới lập, nghịch cảnh đột phá, nổi đau bị móc xương, mối hận bị huỷ khí hải, tình cảm giữa ta và Diệp gia đã hết.”

“Giết ngươi quá hời cho ngươi, ta tự tay đánh vỡ khí hải của ngươi, biến ngươi thành phế nhân, để ngươi cũng cảm nhận được nổi đau vô biên đó.”

Diệp Hàn nói tới đây thì đã xuất hiện cách Diệp Dương Phủ 3 mét, hắn nâng quyền phải lên nhắm thẳng vào Diệp Dương Phủ.

“Diệp Hàn, ngươi dám động vào phụ thân ta thì ta và ngươi không chết không ngừng.” Diệp Chỉ Huyên thê lương gào lên.

Phanh!!!

Quyền quang giáng xuống, xuyên thẳng qua.

Toàn trường yên tĩnh lại, thời gian như ngừng trôi.

Mọi người chính mắt nhìn thấy khí hải của gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ nổ mạnh, nguyên lực trôi đi, tu vi võ đạo hoàn toàn bị phế bỏ.

Võ giả thường gặp phải cảnh ngộ sinh tử, bồi hồi trong hiểm cảnh, nhưng kỳ thật cũng có dạng người như Diệp Dương Phủ, bình thường luôn sống sung sướng trong Viêm thành, chỉ cần không tiến vào hiểm cảnh như khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, không chủ động muốn chết thì sẽ được sống an ổn cả đời, không đến mức xuống dốc như vậy.

Nhưng hôm nay ngay trước mặt rất nhiều đại nhân vật của Viêm thành, ông ta bị nghĩa tử ngày xưa là Diệp Hàn đích thân phế bỏ.

“Gieo gió gặt bão!” Đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng, vui sướng khi người gặp họa: “Đã sớm nghe nói tuy Diệp Hàn là nghĩa tử được nhặt về, nhưng luôn trung thành và tận tâm với Diệp gia, kính trên nhường dưới, không đến mức đột nhiên thay đổi tính tình, chuyện này hơn phân nửa là sự thật, cha con Diệp gia dồn ép hắn đến mức không còn đường để đi, vì thế chỉ có thể ra tay.”

“Không sai, Diệp Dương Phủ thật ngu ngốc, Diệp Hàn có thể đánh bại Diệp Chỉ Huyên có được Thiên Giao Chiến Cốt, còn giao thủ với cao thủ Tụ Nguyên cửu trọng, quả thực là thiên tài chân chính, trở thành đệ tử nội môn của thư viên Viêm Dương cũng không thành vấn đề, sao nhân vật như vậy lại bị Diệp Dương Phủ nhằm vào?” Gia chủ Chu gia Chu Văn Quang châm chọc nói.

“Chứ còn gì nữa, tuy mấy đại gia tộc chúng ta có không ít đệ tử ở thư viên Viêm Dương, nhưng cơ bản đều là tạp dịch mà thôi, số người trở thành đệ tử bình thường đếm được trên đầu ngón tay, ai có thể trở thành đệ tử nội môn đều là gia chủ, trưởng lão tương lai, người như vậy lại bị chèn ép, hay là Diệp gia thật sự cảm thấy có một Diệp Chỉ Huyên là từ bỏ được tất cả?” Gia chủ Vương gia Vương Duy Nhân tán thành mở miệng.

“Không tốt rồi, Diệp Hàn... Phế đi Diệp Minh!” Lúc này có người của Diệp gia phát hiện thảm trạng của Diệp Minh, sợ hãi mà chạy tới quảng trường, Diệp gia sắp rối loạn.

Nhìn thấy Diệp Minh thoi thóp bị người ta nâng lại đây, đại trưởng lão Diệp gia Diệp Cương tức giận đứng bật dậy: “Diệp Hàn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Chỉ trong khoảnh khắc, đám cao tầng Diệp gia được Diệp Cương dẫn dắt lập tức lao về phía quảng trường, chuẩn bị bắt giữ Diệp Hàn.

“Tôn tử của ngươi thích nói bậy quá, ta quản giáo thay cho ngươi.” Diệp Hàn liếc nhìn đại trưởng lão một cái, trong chớp mắt đã lao thẳng đến trước mặt Diệp Chỉ Huyên.

Đều là một đám gà vườn chó xóm, trừ phi vị lão tổ tông hư hư thực thực bước vào Thần Lực cảnh của Diệp gia phá quan đi ra, nếu không không ai có thể trấn áp mình, Diệp Hàn có tự tin này.

Kế tiếp hắn muốn đoạt lại Thiên Giao Chiến Cốt, lại phế đi Diệp Chỉ Huyên, để nữ tử ác độc này phải trả giá đắt.

“Đủ rồi!” Diệp Hàn vừa muốn ra tay thì một giọng nói lạnh như băng đột nhiên truyền đến.

Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy nam tử trước đó đứng bên cạnh Diệp Chỉ Huyên đột nhiên xuất hiện.

Đối phương hiện thân cách hắn hơn mười mét rồi đánh một chưởng đến, có cả một hư ảnh chân không bùng nổ.

“Cái gì?” Diệp Hàn kinh hãi, thật sự cảm nhận được áp ực.

Chưởng lực phá không mà đến, trong khoảnh khắc đã nghiền áp đến trước mặt, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhận đòn.

“Cửu Thiên Ngự Long Quyết!” Diệp Hàn yên lặng mặc niệm trong lòng, toàn bộ nguyên lực lập tức trải rộng khắp người, bảo vệ toàn thân.

Một va chạm, Diệp Hàn đã kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi bị đánh bay ra ngoài.

“Nguyên lực hội tụ, ngưng luyện thần lực, thêm vào võ kỹ? Thần lực, đây là cao thủ Thần Lực cảnh.” Diệp Hàn liên tục rống giận trong lòng, rất không cam lòng.

Hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung, chưởng lực của đối phương đánh vào cơ thể, cắt đứt kinh mạch thành từng khúc, nếu không phải thân thể hắn đã được long khí rèn luyện trở nên vô cùng cứng cỏi thì sợ là hiện giờ đã biến thành thi thể.

Dưới sự chênh lệch tuyệt đối, nguyên lực hùng hồn đến cỡ nào cũng không có tác dụng, Thần Lực cảnh, sao Thần Lực cảnh trẻ như thế lại xuất hiện ở Diệp gia?

Ở Viêm thành, loại cường giả này không vượt qua mười đầu ngón tay, đệ nhất cao thủ Viêm thành là thành chủ đại nhân cũng chỉ là Thần Lực cảnh.

Người nọ đi đến bên cạnh Diệp Chỉ Huyên trong chớp mắt, một viên đan dược tròn vo được đúc vào miệng Diệp Chỉ Huyên, giúp ả củng cố thương thế, sau đó gã quay lại nhìn với ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi là thứ gì mà cũng dám ra tay với đệ tử của thư viện Luân Hồi?”

Thư viện Luân Hồi!

Bốn chữ này làm rung động lòng người, thành chủ Viêm Dương cũng phải cung kính đối đãi với người này, không phải vì thực lực, mà là thân phận.

Tuy Diệp Hàn là đệ tử của thư viên Viêm Dương, hôm nay để lộ thiên phú cũng coi như phi phàm, nhưng mấy sư phụ của thư viên Viêm Dương không hẹn mà cùng dời mắt đi, làm bộ không nhìn thấy.

Thư viên Viêm Dương chỉ là một trong hàng trăm hàng ngàn phân viện của thư viện Luân Hồi, so ra thì quả thực là thế lực cỡ con kiến, viện chủ thư viên Viêm Dương mà có ở đây cũng không dám làm gì người trẻ tuổi này.

Không ít người của Diệp gia dừng bước, đều chờ mong mà nhìn phía trước, không ngờ người trẻ tuổi im lặng đứng bên cạnh Diệp Chỉ Huyên lại mạnh như thế, lai lịch còn rất động trời.

Chọc phải nhân vật như vậy thì hôm nay Diệp Hàn nhất định phải chết, hắn chẳng qua chỉ là thiên tài của nơi khỉ ho cò gáy là Viêm thành thôi, đối mặt với đệ tử của thư viện Luân Hồi thì vẫn là một con kiến.

“La sư huynh, xin huynh giết hắn!” Trong mắt Diệp Chỉ Huyên có thù hận vô tận, oán độc mà nhìn Diệp Hàn: “Thằng con hoang này đột nhiên dám mơ ước chiến cốt thuộc về muội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.