Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 73: Thổ lộ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gió lạnh cuốn tấm rèm voan trắng ngà bay lất phất, phòng ngủ phụ vẫn còn tiếng đùa giỡn. Vưu Tốc chớp mắt chậm rãi.

Cô hơi khom lưng, vòng tay anh ôm lấy eo cô, khiến cô khẽ cúi người.

Đợi đến ngày cô muốn nói…

Đợi đến kỳ nghỉ đông vậy.

Cô lặng lẽ quyết định một mốc thời gian.

Kỳ nghỉ đông sẽ có những ngày không gặp nhau, nói rõ ràng rồi cũng có thể cho cô một khoảng trống để ẩn mình.

Kỳ thi cấp sáu kết thúc, chỉ còn lại tuần thi cuối cùng. Người trong thư viện ngày càng đông, buổi sáng trời cũng lạnh đến mức người ta ngại rời khỏi giường. Vưu Tốc không còn cứng đầu nữa, cuối cùng cũng chấp nhận lời đề nghị của Tưởng Trì Kỳ, ở lại phòng ngủ phụ trong căn hộ của anh.

Sách vở chất đống trên bàn thành một chồng dày, Tần Lâm ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại ghi chép một vài kiến thức quan trọng.

Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương thì ngồi ở bàn ăn.

Trong bốn người, có hai người làm việc qua loa, nhưng nhờ có người tập trung làm cùng nên đôi lúc họ cũng bị cuốn vào học hành.

Kể từ khi Tưởng Trì Kỳ nói câu ấy, quả bóng căng tràn cảm xúc trong lòng Vưu Tốc như xì bớt hơi, không còn chiếm hết không gian khiến cô ngày đêm lo lắng.

Cô thực sự nghĩ rằng anh chưa nhận ra, hoặc là phải lâu hơn mới nhận ra.

Nhưng có vẻ như Tưởng Trì Kỳ thấu hiểu cảm xúc của cô còn hơn cả những gì cô tưởng tượng.

Trang giấy nháp A4 bên cạnh đã đầy những kiến thức được tóm gọn thành từng dòng, cô cầm bút gạch nhấn trên giấy, nhưng nhận ra mực đã hết.

Trong lúc thay ruột bút, cô tiện thể vào bếp rót ly nước.

Qua cánh cửa trượt trong suốt của nhà bếp, cô tựa vào tủ bếp uống nước, ánh mắt bất giác nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên bàn ăn.

Hôm nay Tưởng Trì Kỳ trông chăm chú hơn thường ngày, đôi mắt nhìn đăm đăm vào một chỗ, vô tình thu hút ánh nhìn của người khác.

Vưu Tốc từ trước đến giờ chỉ thấy anh bông đùa lêu lổng, chưa từng thấy anh như thế này.

Nhưng Triệu Tự Dã từng nói, Tưởng Trì Kỳ hồi cấp ba đã từng quậy phá hai năm đầu, mãi đến năm cuối cùng mới dốc sức thi đỗ vào trường đại học L. Hẳn là năm cấp ba anh cũng từng nghiêm túc như bây giờ.

Nhìn kỹ, Tưởng Trì Kỳ thật ra có nét rất thanh xuân, là kiểu người có vẻ ngoài bất kham nhưng khi gặp chuyện lại rất điềm tĩnh, toát lên vẻ bình thản mà xa rời thế tục.

Dường như chuyện gì cũng dám đối diện, chuyện gì cũng để lại chỗ dựa và làm chủ được.

Đặt mình vào vị trí của anh, nếu cô có điều gì đó giấu anh, và có vẻ đó là chuyện không nhỏ, cô chắc chắn sẽ ép anh nói ra ngay, không muốn bị dày vò.

Nhưng Tưởng Trì Kỳ không làm vậy, anh đã cho cô đủ thời gian để chuẩn bị.

Ly cà phê hòa tan tỏa hương nồng bên cạnh anh, hôm nay anh cũng mặc đồ màu cà phê, áo da nâu, có phong cách hoài cổ.

Ngón út của anh dính một vết mực đen lấm lem, cổ đeo chiếc dây chuyền hình ngôi sao rẻ tiền được tặng trong một sự kiện, hàng mi rủ xuống.

Cả người toát lên cảm giác mờ ảo, như không thực.

Ly nước ấm dần lạnh, Vưu Tốc dừng lại rất lâu mới lấy lại bình tĩnh và quay về phòng ngủ phụ.

Điều cô không thấy là…

Sau khi cô rời đi, người đàn ông ngồi ở bàn ăn lặng lẽ rút một điếu thuốc từ bao thuốc, bước ra ban công và đóng cửa lại.

Đêm đó cô quay về ký túc xá như thường lệ và ngủ một giấc rất sâu.

Sáng sớm dậy, đánh răng rửa mặt xong, cô mới thấy tin nhắn của Tưởng Trì Kỳ gửi từ ba giờ sáng.

[Em đang suy nghĩ xem có nên bỏ rơi anh không à?]

Trong thời gian ôn thi cuối kỳ, nhiệt độ giảm xuống gần âm năm độ, Tưởng Trì Kỳ tặng cô một chiếc áo khoác lông dài, dài đến tận mắt cá chân, rất ấm, khi mặc vào cô trông như một chú gấu trắng.

Dù trang bị kín như thế, nhưng một vài kỳ thi vẫn có giám thị yêu cầu mở cửa sổ, khiến cô làm bài mà ngón tay cứng đờ.

So với các môn khác, môn quảng cáo kỳ cuối còn có các bài tập mô hình hóa và dự án có thời hạn rất gấp, nên tuy có ít môn thi hơn, nhưng cô lại thức khuya liên tục.

Thời gian này, cô và Tưởng Trì Kỳ không liên lạc nhiều, thường chỉ có bữa tối là họ ăn cùng nhau.

Ăn xong Vưu Tốc vội về ký túc xá làm bài, Tưởng Trì Kỳ về căn hộ của anh chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo.

Đến cả Tần Lâm, một người không hay để ý, cũng nhận ra tâm trạng của Vưu Tốc gần đây không vui, có lẽ liên quan đến Tưởng Trì Kỳ.

Cô nàng thăm dò, muốn cô nói ra cho đỡ buồn, cuối cùng không khai thác được gì nên chỉ lẩm bẩm rằng Tưởng Trì Kỳ là người rất tốt, cố ý nhắc nhở ngầm cô.

Tưởng Trì Kỳ tốt lắm.

Mỗi lần nghe Tần Lâm nói câu này, Vưu Tốc lại thầm lặp lại trong lòng.

Rồi tự nhủ thêm… là cô không đủ tốt.

Tuần thi kết thúc, mọi người lần lượt kéo va li rời đi.

Đã gần đến Tết Dương lịch, với sinh viên xa nhà, đây cũng xem như là mốc khép lại một năm. Năm ngoái phòng 305 cùng nhau đón năm mới ở bên ngoài, nhưng vì ông nội của cô bị bệnh nên Vưu Tốc về sớm, không tham gia được.

Năm nay Tưởng Trì Kỳ đã đặt chỗ tại một khu du lịch nhỏ ở tỉnh lân cận để đón năm mới.

Vưu Tốc chuẩn bị hành lý, kéo theo chiếc vali 20 inch cùng anh chuyển sang tỉnh bên cạnh, rồi đổi lại vé xe đã đặt trước, đặt lại vé về vào đúng ngày Tết Dương lịch.

Vẫn là bốn người như thường lệ, ngồi ở vị trí quen thuộc.

Phía sau, Thắng Thiên Dương và Tần Lâm liên tục kể những câu chuyện cười nhạt nhẽo để khuấy động không khí.

Tưởng Trì Kỳ lái chiếc xe địa hình đã thuê, bên ghế lái có một ly cà phê Americano đậm đà.

Họ đi dọc theo con đường núi gập ghềnh, mãi đến lưng chừng núi mới thấy nơi có thể cắm trại.

Có những cư dân địa phương đã dựng lều sẵn, treo biển cho thuê, Tưởng Trì Kỳ cởi dây an toàn, nói anh sẽ xuống kiểm tra tình hình.

Vưu Tốc đi theo sau, bám chặt vạt áo anh.

Anh khẽ nhếch môi, nắm lấy tay cô.

“Đường trơn.”

Giọng anh trầm thấp.

Những dãy núi xanh dường như quên mất vòng quay của thời gian, không khí dồi dào ô xy đến mức người ta cảm thấy như vứt bỏ được mọi gánh nặng, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.

Xa xa có biển báo cấm vào rừng sâu, bên trong lều rất sạch sẽ, còn tặng kèm một lọ xịt chống muỗi.

Tưởng Trì Kỳ buông tay, cầm lọ xịt yêu cầu Vưu Tốc xoay người, nhưng cô còn chưa kịp xoay, anh đã nhấn vòi, phun cho cô cả đống.

Vưu Tốc bị sặc, vừa ho vừa đánh anh.

“Tưởng Trì Kỳ, anh phun nhiều quá rồi!”

“Ở đây có thể có rắn, không xịt nhiều là nó cắn em đấy.”

Anh cười nhẹ, tránh né cú đánh của cô.

Gần chạng vạng, trên đất có rất nhiều cành lá khô, đủ để họ kiếm củi đốt lửa, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương nhận nhiệm vụ này và cùng nhau đi nhặt củi.

Chỉ còn lại hai người họ.

Không hiểu sao Vưu Tốc lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Thực ra đến giờ, trong lòng cô cũng chẳng còn nhiều lo lắng.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý từ trước, nên dù kết quả thế nào, cô cũng tạm thời có thể chấp nhận được.

“Tưởng Trì Kỳ.”

“Ừ?”

“Anh có thể hôn em một cái không?”

Lần này cô không ngại ngùng, ánh mắt trong veo.

Anh không nói gì, vài giây sau mới nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ hôn cô.

Ánh mắt đan xen trong khoảnh khắc, khi Tưởng Trì Kỳ định nâng mặt cô để kéo dài nụ hôn, Vưu Tốc mỉm cười nghiêng đầu né tránh.

“Mình đi dạo một chút nhé.”

Tưởng Trì Kỳ không hài lòng lắm, bĩu môi, tay đút túi theo sau cô.

“Đùa bạn trai như đùa khỉ vậy.”

Mặt trời lặn xuống từ sườn núi, gần đó có một cây cầu treo bằng sắt khá dài, Vưu Tốc không dám đi lên, chỉ quanh quẩn gần đó.

Cô vô thức bám lấy vạt áo Tưởng Trì Kỳ, ngón tay mân mê lớp vải.

Tưởng Trì Kỳ cúi xuống nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm, bàn tay trong túi áo như đang kiềm chế mà nắm chặt lại.

“Hôm đó em đã nghe thấy.”

Cô đột ngột lên tiếng.

Lông mày anh nhíu chặt, ngẩng đầu lên,

Một điều gì đó mà anh đã sớm cảm thấy như đang trào dâng.

Vưu Tốc tìm một hòn đá sạch ngồi xuống, đôi chân duỗi ra khỏi chiếc áo khoác dày, đôi vai gầy guộc hiện rõ trong nền xanh của núi rừng phía sau.

Giọng cô dịu dàng, ngẩng đầu kéo tay anh, muốn anh ngồi xuống cùng.

“Bố em nói rằng, hiện trường có vỉ thuốc tránh thai đã bị mở đúng không?”

Cơn gió núi cuộn đến.

Vưu Tốc nghiêng mặt tựa lên đầu gối, quay đầu nhìn anh, thần sắc bình thản.

Ba ngày sau khi ông nội mất, cô trốn trong bếp, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bố và Tưởng Trì Kỳ.

Câu mở đầu của bố cô khiến cô bàng hoàng.

Vưu Giang Phong nói: “Con bé Tốc hồi lớp 11… từng gặp chuyện.”

“Có một bạn nam vẫn luôn thích con bé, một ngày cuối tuần năm lớp 11, cậu ta không biết kiếm đâu ra một lọ thuốc gây mê, đã đánh ngất con bé khi nó đang trên đường về, đưa đến một công trình bỏ hoang gần đó, còn chuẩn bị sẵn thuốc tránh thai.”

“Thằng nhãi đó luống cuống không biết liều lượng, đã cho con bé uống liền sáu viên.”

“Quần áo của con bé bị cởi ra một nửa, tên khốn ấy đang định ra tay thì thấy bác bảo vệ tòa nhà đi tuần tra, hoảng quá mà bỏ chạy. Khi ấy hiện trường chỉ còn vỉ thuốc tránh thai trống rỗng và nửa chai nước khoáng.”

“May mà bác bảo vệ tốt bụng, biết chú, liền gọi ngay cho chú. Chú đã đưa con bé đi bệnh viện để rửa dạ dày. Sau khi rửa xong, con bé ngạc nhiên nhìn chú và hỏi, ‘Bố, sao bố lại ở đây?'”

“Con bé không biết chuyện này, nhưng từ đó nó không dám nói chuyện với các bạn nam cùng lứa nữa. Chú đoán chắc lúc đó con bé có tỉnh lại một chút, nhưng do ký ức ấy quá đau đớn nên nó mới chọn cách quên đi.”

“Nói với cháu chuyện này là để nhắc cháu khi ở bên con bé, hãy lưu ý, cố gắng giữ chừng mực… tốt nhất cũng đừng kể cho con bé. Cháu là đứa tốt, chú hy vọng cháu sẽ chăm sóc con bé.”

“Nếu một ngày cháu không còn yêu con bé nữa, nhớ hãy trả nó lại nguyên vẹn cho chú…”

“Người nhà mãi mãi yêu thương nó.”

Lời nói của Vưu Giang Phong vẫn quanh quẩn trong đầu cô.

Mãi đến ngày hôm đó, Vưu Tốc mới hiểu nỗi sợ giao tiếp của mình thực chất là sự phản chiếu từ một nỗi sợ cũ.

Nhưng những lời này dù có lọt vào tai cô thì não bộ cũng không kích hoạt ký ức nào liên quan.

Ký ức về lần ấy vẫn bị khóa kín.

Khi đó cô chỉ hơi ngơ ngẩn một lúc, không nghe thấy Tưởng Trì Kỳ trả lời thế nào.

Thành ra không thể biết được suy nghĩ của anh.

… Anh có vì chuyện này mà ngần ngại không?

Tiếng quần áo cọ vào viên đá vang lên khe khẽ, Vưu Tốc ngồi đó một lúc, hai vai thả lỏng.

“Thực ra bây giờ em vẫn chưa khôi phục lại ký ức, nghe những lời ấy em chỉ cảm nhận được bố mẹ đã bảo vệ em tốt thế nào.”

“Từng ấy năm mà em không nghe được lời đàm tiếu nào, xét theo cách nào đó cũng là một điều may mắn…”

Cô nhẹ nhàng an ủi chính mình, cảm thấy một bàn tay đặt lên đỉnh đầu, ấm áp.

Cô nghĩ một lúc, rồi cuối cùng quyết định cúi đầu, không nhìn anh.

Không khí trong lành từ từ tràn vào mũi, Vưu Tốc cắn môi, dừng lại một lúc rồi cắn răng nói ra những lời mình đã diễn tập nhiều lần trong đầu.

“Vậy thì chúc mừng năm mới, Tưởng Trì Kỳ.”

“Anh muốn chia tay với em không?”

Đúng như đã chuẩn bị, cô cố gắng tạo cho anh một bầu không khí không chút ràng buộc về đạo đức, để anh có thể dễ dàng bộc lộ suy nghĩ thật.

Nếu vì chuyện này mà chia tay, cũng không phải lỗi của anh.

Không khí tĩnh lặng kéo dài rất lâu, nhịp tim Vưu Tốc dần tăng, cô đợi đến hoang mang bất an.

Cuối cùng không nhịn được, cô nhỏ giọng nói thêm một câu đầy ngượng ngùng.

“… Có thể không chia tay được không.”

Áp lực trên tóc bỗng giảm đi.

Cô nghe thấy Tưởng Trì Kỳ bật cười khẽ, giọng nói lười nhác quen thuộc.

“Anh cứ tưởng em không thích anh nữa, hóa ra chỉ có chút chuyện cỏn con này mà em băn khoăn cả một thời gian dài.”

“Chia tay cái gì chứ.”

“Vưu Tốc, ngẩng đầu nhìn anh.”

Giọng anh gần như ra lệnh.

Ánh mắt giao nhau, đôi mi cô khẽ rung động theo gió.

Cô thấy trong đôi mắt sắc sảo của Tưởng Trì Kỳ như đang chứa đựng cả một cơn gió hoang dại của núi rừng.

Sau đó anh chậm rãi, từng từ một, nói đầy chân thành.

“Không cần biết em đã từng nghĩ gì, nhưng hôm nay anh muốn cho em một câu trả lời chắc chắn.”

“Vưu Tốc, em rất tuyệt.”

Đôi mắt cô run lên dữ dội.

Vưu Tốc cay cay sống mũi, ngón tay vô thức chạm vào phiến đá lạnh lẽo, cô vừa định cúi đầu để xử lý cảm xúc thì bị anh nhẹ nhàng nâng cằm lên.

“Em có biết vì sao mình không bao giờ nhớ lại chuyện tồi tệ ấy không?”

Giọng anh bất chợt trầm xuống, khẽ thổ lộ.

“Vì cơ thể em cũng giống như anh…”

“Đều đang yêu em sâu sắc.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.