Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 54: Nhẫn nhịn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); … Điên rồi.

Tưởng Trì Kỳ nhất định là điên rồi.

Ngay khi anh tiến lại gần, hơi thở của Vưu Tốc lập tức rối bời. Cô vô thức rụt người về phía sau, gương mặt bị trêu chọc đến đỏ bừng, lòng bàn tay đặt lên bức tường trắng sau lưng, gấp gáp đè chặt lên đó, cứ như muốn chui luôn vào trong.

Có một điều chắc chắn là, anh đã nhìn thấu màn diễn kịch của cô.

“Sao không nói gì? Mặc định đồng ý rồi?”

Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch mép, nửa cười nửa không.

Vưu Tốc vội vàng ép ra vài tiếng yếu ớt từ cuống họng, giọng nói mỏng manh như tơ, “Không phải mà.”

Theo lý thuyết, cô nên phủ nhận mạnh mẽ hơn, nhưng bây giờ mọi nhược điểm của cô đều nằm trong tay anh, đến thở mạnh cô còn không dám. Vưu Tốc dịch dịch đôi giày theo sát bức tường, dần dần đứng thẳng dậy, kéo dài khoảng cách với anh. Dáng người cô thon dài, mảnh mai, nhưng đôi tai đỏ bừng lộ ra rõ rệt.

“… Xin lỗi, đúng là tôi giả vờ thật.”

Môi cô dường như càng khô khốc hơn. Vưu Tốc nén lại sự bực bội, định liếm môi, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy làm thế trong tình huống này rất dễ bị hiểu lầm theo kiểu không hay ho. Vậy nên cô cứng đầu nhìn thẳng vào mắt Tưởng Trì Kỳ, giọng nói thấp hơn, “Tôi thấy, cậu nói như vậy rất… lưu manh.”

Không lẽ trong lòng anh không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?

“Thật sao?” Tưởng Trì Kỳ với chiều cao vượt trội, nhẹ nhàng nhướng mày, khẽ nhếch đôi môi, cố tình hỏi lại, “Có phải còn lưu manh hơn cái kiểu bảo người ta không mặc đồ không?”

Anh lại nói thẳng toẹt ra như thế.

Vưu Tốc lập tức nghẹn lời, máu nóng lập tức dồn lên đỉnh đầu, những câu nói trước đây của cô như một loạt đạn nhảy loạn trước mắt, đôi mắt cô bất giác khẽ run rẩy. Chỉ cần nhớ lại những lời nói thiếu kiểm soát trước đây, đầu cô liền đau như muốn nổ tung.

Giờ Vưu Tốc mới hiểu mục đích của Tưởng Trì Kỳ sáng nay là gì.

Đến để đòi nợ.

Những hành động lố lăng của cô trước đây giờ phải trả giá đủ.

Trong hành lang, từng tốp sinh viên ôm sách qua lại, không ngừng liếc mắt nhìn về phía hai người. Vưu Tốc ngượng ngùng mím môi, ngón tay nắm chặt góc áo, khẽ thì thầm, “Nhưng tôi chỉ nói đùa thôi mà…”

“Thì tôi cũng đã hôn thật đâu?”

“…” Vưu Tốc cứng đờ, nói lí nhí, “Không.”

“Thế có khác gì nhau à?” Chờ đến khi hôn thật rồi hãy nói anh lưu manh. Logic rõ ràng như vậy, nhất thời Vưu Tốc không thể cãi lại.

Kim đồng hồ trên cổ tay điểm từng nhịp chuẩn xác, Tưởng Trì Kỳ cúi đầu liếc nhìn thời gian, hàng chân mày ngông nghênh nhíu lại, “Lấy điện thoại ra.”

Đột nhiên đổi chủ đề.

Vưu Tốc lặng lẽ cúi đầu, thầm suy nghĩ.

Anh đang nói đến điện thoại của ai vậy?

Động tác cúi đầu xem đồng hồ của Tưởng Trì Kỳ lúc nãy bị Vưu Tốc hiểu nhầm là đang nhắc cô lấy điện thoại ra. Điện thoại của Tưởng Trì Kỳ vẫn nằm trong túi áo khoác ngoài, mà quần áo của anh vốn rộng thùng thình, với tay lấy điện thoại từ túi áo cũng không phải chuyện gì quá mức thân mật.

Có thể lý giải được thôi, là tiểu thiếu gia lười biếng không muốn tự lấy điện thoại.

Ánh mắt Vưu Tốc lấp lánh, bàn tay khẽ vươn về phía túi áo khoác của anh.

Tưởng Trì Kỳ nhịn không nổi nữa, cười phá lên không chút thương xót, “Cậu bị ngốc thật à?”

“……”

Nhịn.

“Lấy của cậu cơ mà.”

Nụ cười trên môi Tưởng Trì Kỳ lập tức thu lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, anh gõ gõ vào vành mũ của cô.

“Hôm nay tôi đứng đây chờ cậu đến khi nào cô bỏ chặn tôi thì mới thôi.”

Vưu Tốc khẽ cắn môi, bướng bỉnh đáp, “Nhưng hôm trước cậu bảo là ‘có thể hiểu mà’…”

“Hiểu nhưng không chấp nhận.”

“Xấu hổ sao?”

Anh vạch trần thẳng thừng.

Vưu Tốc vội vàng gật đầu.

“Nhịn đi.”

“……”

Anh bị cô quấy rối lâu như vậy, chẳng phải cũng nhịn suốt đấy sao.

Bây giờ trời xoay đất chuyển, đến lượt cô phải nhịn rồi.

Không tiếng động giằng co.

Vưu Tốc lưỡng lự một hồi, thấy anh không hề có ý định nhượng bộ, đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra, bỏ anh ra khỏi danh sách chặn.

“Xóa thêm lần nữa là tôi lại đến tìm cậu đấy.”

Anh để lại một câu mơ hồ mang theo ý uy hiếp, bước đi chẳng báo trước một lời.

Đợi đến khi bóng lưng anh khuất hẳn, Vưu Tốc mới thu lại ánh mắt nhìn về phía thang máy, cô chậm rãi đưa tay lên sờ trán.

Ướt đẫm.

Là mồ hôi lạnh toát ra khi anh dọa sẽ hôn cô.

Phòng học rộng rãi thoáng đãng, Vưu Tốc chậm rãi lê từng bước trở lại chỗ ngồi, úp mặt lên bàn, không nói không rằng.

Giáo sư trên bục giảng đang say sưa truyền đạt, cô cúi đầu lật sách, phát hiện mép sách bị ngón tay cà sát đến bạc trắng.

Là do lúc nãy căng thẳng tỳ tay lên tường mà ra, Vưu Tốc bèn lấy khăn ướt ra lặng lẽ lau sạch từng ngón tay.

Tần Lâm thấy Vưu Tốc vừa về đã mất hồn mất vía, không dám bắt chuyện, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn quyết định viết tờ giấy nhắn hỏi han.

[Hai người sao rồi?]

Sao rồi.

Lông mi của Vưu Tốc khẽ run rẩy, khóe môi uể oải kéo xuống.

… Đang trên bờ vực sụp đổ.

Bây giờ nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ, phản xạ đầu tiên của cô chính là sợ hãi, ngay cả lời hứa của anh là không kể chuyện này cho ai, cô cũng nơm nớp lo sợ.

Cô đã sống mười mấy năm đàng hoàng, đây là lần đầu tiên bị người ta tóm được nhược điểm.

Chạy nhông trên mạng là chuyện nhỏ, chạy nhông mà bị người khác nhìn thấy mới là chuyện lớn.

Vưu Tốc đã quen sống hai mặt từ lâu, nhưng từ khi có thêm một người biết tỏng mọi ngóc ngách của cô, đột nhiên cô thấy không quen chút nào, chỗ nào cũng thấy không tự nhiên.

Như thể trong cách hành xử có sự chia rẽ giữa hai con người khác biệt, cô chẳng biết phải dùng bộ mặt nào để đối phó với Tưởng Trì Kỳ sau này.

Đang băn khoăn không biết sau này phải đối mặt với anh thế nào, bỗng nhiên điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

Không phải anh.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Là mẹ, hỏi cô bây giờ có rảnh không.

Vưu Tốc len lén chụp một tấm ảnh trong lớp gửi sang.

Vưu Tốc: Con đang trong giờ học.

Vưu Tốc: Có chuyện gì thế mẹ? /Thò đầu ra hóng/

Bên kia nhập vài giây, cuối cùng cũng hiện lên một câu.

[Đợi tối rảnh thì gọi video nhé, ông nội nhớ con rồi.]

Vưu Tốc sững lại, sau đó trả lời một tiếng “Vâng.”

Ông nội bị ung thư, nhưng bệnh vẫn đang kiểm soát khá tốt.

Chưa kịp để cho Vưu Tốc lo lắng thêm, mẹ cô đã gửi ngay một bức ảnh ông nội đang nằm trên giường bệnh làm dấu “peace”. Khuôn mặt hồng hào, tinh thần xem ra cũng không tệ lắm. Ảnh còn được thêm mấy cái hiệu ứng tai thỏ đang hot dạo gần đây, nhìn hơi ngốc nhưng đáng yêu.

Lúc này Vưu Tốc mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhận ra đã khá lâu rồi mình không gặp ông.

Cả ngày hôm đó, cô như ngồi trên đống lửa.

Trưa và tối đều phải chạy ra ngoài trường tìm quán cơm ăn tạm, chỉ vì trên đường đi luôn nơm nớp lo sợ gặp phải Tưởng Trì Kỳ, vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc như trinh sát.

Tần Lâm vì mang cảm giác tội lỗi nên cũng lẽo đẽo theo sau, hết chỗ này lại tới chỗ khác cùng cô.

Cô nàng nhớ rõ ràng bốn chữ được Vưu Tốc truyền lại trên tờ giấy lúc sáng.

[Tiến gần đến mức nguy hiểm]

[Thế rốt cuộc hai người tiến triển tới đâu rồi?]

[Tiến gần đến mức nguy hiểm.]

Tần Lâm lại truy hỏi thêm một câu: [Tại sao!!??]

Vưu Tốc không trả lời, chỉ viết một câu không đầu không cuối: [Lâm Lâm, tao có phải là người rất kỳ quặc không?]

Nét chữ thanh thoát, gọn gàng.

Nhưng Tần Lâm nghe thấy một tiếng sấm nổ rền vang trong lòng.

Vưu Tốc trong mắt cô nàng là người xuất sắc nhất trong số bạn bè cùng tuổi: thành tích học tập tốt, tự lập về kinh tế, ngoại hình lại xinh xắn, vóc dáng cũng hoàn hảo chẳng tìm thấy điểm nào để bắt bẻ. Duy chỉ có chuyện giao tiếp với người khác phái là hơi… không kham nổi.

Nhưng cái đó thì có gì mà lạ chứ!

Thế giới này có hàng vạn kiểu người, mỗi người mỗi khác, ai cũng có những khuyết điểm lớn nhỏ mà người khác không thể nào hiểu được.

Đâu có nghĩa là họ sai, cô chẳng cần phải nghi ngờ bản thân như thế.

Tần Lâm cứ thế giảng giải đạo lý suốt một đoạn đường dài, kiên nhẫn an ủi Vưu Tốc.

Còn cô chỉ lẳng lặng cúi đầu lắng nghe, khi nhìn thấy người đi đường vẫn sẽ theo bản năng phân biệt nam nữ rồi mới chọn đường mà đi.

Cô cũng nghĩ tới câu mình đã viết trên giấy lúc sáng.

Thực ra câu hỏi ấy, không phải để dành cho Tần Lâm.

Cô muốn hỏi Tưởng Trì Kỳ, liệu anh có thấy cô là người kỳ quặc không…

Buổi chiều tà trong trường, mây bay phiêu lãng, cây bách rung nhẹ, thỉnh thoảng lại có mùi dầu ớt từ căng-tin theo gió bay đến, thơm nức mũi.

Người qua kẻ lại, tiếng cười nói vang vọng bên tai.

Vưu Tốc dừng chân, đứng yên lặng.

Hay là từ hôm nay bắt đầu thử bước ra khỏi vỏ ốc nhỉ.

Dù có phải vì chuyện của Tưởng Trì Kỳ hay không thì sớm muộn gì cô cũng phải vượt qua rào cản này.

Ban đầu là do thiếu can đảm, nhưng dần dần cô cũng nhận ra, không phải chuyện gì trên đời cũng sẽ cho mình thời gian chuẩn bị trước.

Giống như lần đó, lúc cô chuẩn bị chuyển nhà vào trung học, mọi thủ tục chuyển trường đều đã làm xong xuôi, vậy mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cả ông nội lẫn mẹ cô lần lượt gặp chuyện. Cô chỉ có thể quay lại tìm giáo viên chủ nhiệm, xin được ở lại trường cũ học tiếp.

Vì để tiết kiệm tiền thuốc cho ông nội, cô chỉ dám xếp hàng ở cửa sổ rẻ nhất trong căn-tin để mua cơm. Cũng từ thời điểm ấy, cuộc sống của Vưu Tốc cứ thế thay đổi xoành xoạch mà không hề có chút báo trước nào.

Mọi thứ đến nhanh như một cơn ác mộng thoáng qua, chỉ chớp mắt mà thế giới của cô đã đảo lộn hoàn toàn. Cùng một bệnh viện, ông nội nằm ở tòa này, mẹ cô nằm ở tòa khác, còn ba thì bận đến mức không có lúc nào ngừng chân.

Người hộ lý mà nhà cô thuê, thấy cô còn trẻ con nên không coi ra gì, dám ngang nhiên đút cho ông nội ăn thức ăn sắp ôi thiu ngay trước mặt cô. Cô lễ phép nhắc nhở vài câu, vậy mà bà ta quay sang chửi ầm lên, bảo cô là đồ con nít nói xấu người khác, còn nói cả nhà cô gặp chuyện xui xẻo thế này đều là do cô là “sao chổi” gieo rắc nghiệp chướng!

Ký ức ấy khiến lòng Vưu Tốc gợn sóng. Cảm xúc đang lơ lửng giữa không trung dần dần hạ xuống và lấy lại bình tĩnh.

Thay đổi luôn đến sớm chứ không bao giờ muộn.

Cô bước nhanh vài bước, đuổi kịp Tần Lâm, đột ngột lên tiếng: “Lâm Lâm, tao có thể khoác tay mày được không?”

Giọng điệu dịu dàng hết mức.

Tần Lâm ngẩn ra một giây, rồi ngay lập tức hào phóng vòng tay qua trước, khoác tay Vưu Tốc.

“Đương nhiên là được! Mày với tao mà còn khách sáo gì nữa chứ?”

Lần này, Vưu Tốc không còn né tránh mà cứ đi theo đúng lộ trình đã định, nam sinh đông cũng mặc kệ, chỉ khư khư nắm chặt lấy cánh tay Tần Lâm, đi tới mức khi nhìn xuống, thấy tay mình nổi đầy da gà mới thôi.

Cuối cùng cũng về đến ký túc xá.

“Wow! Vưu Tốc, mày đỉnh lắm luôn đó, cảm giác hôm nay tiến bộ hơn trước nhiều rồi!” Tần Lâm vừa nhẹ nhàng xoa cánh tay giúp cô, vừa tấm tắc khen.

“Cứ từ từ thôi, nếu mày muốn thì ngày nào tao cũng dắt mày đi, chưa biết chừng tuần sau là khỏi hẳn luôn ấy chứ!”

Trái tim còn đang chập chờn của Vưu Tốc nghe vậy thì đập nhẹ lại đôi chút, cô cúi đầu, khẽ nói: “Tao chỉ hy vọng là có cơ hội để mình được tốt hơn thôi.”

Không cần thời gian phải trôi qua quá nhanh, chỉ cần có hy vọng thành công là cô sẽ cố gắng hết mình, giống như mỗi lần tham gia các hoạt động của trường, mỗi kỳ thi cử mà cô đã vượt qua.

Ký túc xá rộn rã tiếng cười nói, Mạn Mạn vì thèm đồ ngọt quá nên đã mua hẳn một cái bánh kem tám tấc rồi hào phóng chia cho cả phòng, yêu cầu mọi người cùng nhau “phát phì”.

Vưu Tốc không còn chút dấu hiệu nào của căng thẳng, ngọt ngào cảm ơn Mạn Mạn, sau đó vừa ăn bánh vừa gọi video cho ba.

Thực ra ông nội cũng biết dùng WeChat, nhưng ông không quen thao tác trên điện thoại lắm, mỗi lần nhận cuộc gọi đều phải lóng ngóng một lúc. Còn mẹ thì đi lại không tiện, cho nên để nhanh gọn nhất, cô sẽ gọi cho ba, rồi sau đó chỉ định muốn gặp ai. Như kiểu hoàng đế điểm danh gặp đại thần, oai phong không chê vào đâu được.

Chuông reo mấy chục hồi mà vẫn không có ai nghe máy. Vưu Tốc định gọi lại thì điện thoại lại đổ chuông – là mẹ cô gọi tới.

Cô còn đang nghĩ “đúng là mẹ con có thần giao cách cảm”, đã thấy ông nội xuất hiện trên màn hình.

Nhìn ông rất có thần, đang nửa nằm nửa ngồi, còn quan tâm hỏi thăm tình hình của cô dạo này thế nào.

Vưu Tốc khoa trương kể rằng mình đã có thể tiếp xúc với con trai rồi.

Tần Lâm liền thò đầu vào, ghé sát mà nói khẽ: “Không phải chỉ là con trai, mà là siêu siêu siêu cấp soái ca cơ!”

Ông nội nghe vậy cười rộ lên, dùng giọng quê pha đặc sệt, khuyến khích cô mang về nhà cho ông gặp thử.

Vưu Tốc vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu, không phải đâu, bọn con không có mối quan hệ đó!”

Tần Lâm vỗ ngực đảm bảo: “Ông cứ yên tâm, con sẽ trông chừng nó thật kỹ để mau chóng mang người về cho ông ạ!”

“……”

Hai ông cháu cứ thế cười đùa gần nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi ông bảo cần phải nghỉ ngơi mới chịu ngắt máy. Vừa đặt điện thoại xuống, Vưu Tốc đã nhào tới, đè Tần Lâm ra mà cù léc cô nàng.

“Ha ha ha tao sai rồi, tha cho tao đi Tốc Tốc… ê, điện thoại mày sáng kìa, ông tìm mày nữa kìa!”

Vưu Tốc làm bộ lạnh lùng mà ngừng tay, liếc Tần Lâm một cái cảnh cáo không được trả đũa, rồi mới từ từ mở điện thoại lên xem.

Là Tưởng Trì Kỳ.

Vừa nhìn thấy tên người gọi đến, cô liền bị sặc một cái, ho sù sụ.

Sao mà vừa nhắc đến anh xong, anh đã nhắn tin cho cô ngay rồi…

Tưởng Trì Kỳ: Đang chiến tranh lạnh với tôi hả?

Vưu Tốc ngừng lại vài giây, rồi đáp lại một cách lễ phép: Có chuyện gì không? /thò đầu ra nhìn/

Giọng điệu khách sáo, mang theo một sự xa cách rõ ràng.

Hoàn toàn trái ngược với thái độ có phần buông thả thường ngày của cô.

Cô muốn thay đổi!

Tưởng Trì Kỳ không nhắn lại ngay. Mãi đến khi cô rửa mặt xong, anh mới gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại.

Mười mấy giây.

Không biết anh đã nói gì trong đó.

Trái tim Vưu Tốc cứ lơ lửng như bị mắc kẹt giữa không trung, cô căng thẳng bước lại giường, rút tai nghe ra rồi mới dám ấn nghe.

Bên đó có chút ồn ào, hình như là ở ngoài trời.

Giọng nói hơi thấp của anh nổi bật giữa nền âm thanh hỗn tạp, khàn khàn, trầm ấm đầy từ tính, như kiểu khô rát sau khi vận động nhiều.

“Vốn dĩ đang chơi bóng ở sân, nhưng trời tối quá, nhìn không thấy rổ đâu nữa.” Anh dừng lại một lát, giọng có vẻ hơi uể oải, qua mic truyền đến có chút âm mũi đầy gợi cảm:

“Gió tối nay mát ghê, ra đây gặp mặt đi?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.