Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 48: Sa lưới




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ủa?”

Vừa quay đầu lại, Vưu Tốc đã thấy Tưởng Trì Kỳ đứng ngay phía sau.

Ánh mắt anh cụp xuống, chân vừa bước lên trước thì chợt khựng lại.

Bất ngờ anh khẽ tựa vào tường, nở một nụ cười có phần gượng gạo.

Nụ cười ấy không mang chút cảm giác vui vẻ nào.

Vưu Tốc quá quen với biểu cảm này. Mỗi lần bị cuộc sống vùi dập đến kiệt quệ, không còn sức chống cự, cô cũng sẽ để lộ ánh mắt như thế.

Rốt cuộc Tưởng Trì Kỳ đã gặp chuyện gì?

Trong đầu có hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau, cô lẳng lặng nhìn anh. Ánh mắt chậm rãi hạ xuống, đến khi nhìn thấy hai chiếc điện thoại trong tay anh.

Chiếc ốp màu vàng nhạt đó… hình như là của cô thì phải.

Anh cầm điện thoại của cô làm gì?

“Không chơi điện thoại lâu như vậy, chịu không nổi rồi đúng không?”

Vưu Tốc: ???

Anh đến đây để đưa điện thoại cho cô sao?

Tưởng Trì Kỳ nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nhét điện thoại vào tay cô. Khi định quay đi, anh lại dừng bước, thở hắt ra một hơi đầy phức tạp từ lồng ngực.

“…Cậu đúng là giỏi chịu đựng thật đấy.”

“…Cảm ơn.”

Vưu Tốc còn ngẩn người ra đó, cảm giác tự hào bất giác nổi lên.

Kỷ lục cao nhất của cô là từng nhịn chơi điện thoại suốt hai ngày, trong thời đại mà mọi người không lúc nào rời khỏi chiếc điện thoại như thế này, thì quả là một điều đáng để khoe khoang.

Đợi Tưởng Trì Kỳ đi rồi, Tần Lâm liền vòng tay qua vai cô, đầu tựa sát vào vai như thể hai người rất thân thiết.

“Kỳ lạ thật… Tao chỉ gọi mày qua đây có hai phút, mà cậu ấy cũng đuổi theo ra rồi.”

“Còn lấy cớ đưa điện thoại làm lá chắn nữa chứ.”

“…”

Vưu Tốc lờ đi ẩn ý mập mờ của cô bạn, đẩy đầu Tần Lâm ra rồi bước về phòng khách với chiếc điện thoại trong tay.

Ngón tay vô tình chạm hai lần lên màn hình, điện thoại tự động sáng lên.

Thông báo WeChat mới tinh nhảy ra trước mặt.

[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]

Là của Tưởng Trì Kỳ.

Anh nhắn gì mà lại xóa đi rồi…

Ánh mắt Vưu Tốc lướt qua mặt Tưởng Trì Kỳ một cách lén lút. Anh khép mắt tựa lưng lên ghế sô pha, phần cổ trắng ngần nổi bật lên yết hầu nhô ra thành một đường gồ ghề.

Toàn thân không chút động tĩnh, nom có vẻ rất mệt mỏi.

Cô khẽ co ngón tay lại, nghĩ ngợi một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nhắn lại.

Từ sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Tưởng Trì Kỳ trên WeChat bỗng dưng lạnh nhạt hẳn, có vẻ như vì đến trường rồi nên bận rộn hơn nhiều.

Trước đó kỳ nghỉ ngày nào anh cũng chủ động trò chuyện, giờ đột nhiên lại trống vắng thế này, khiến cô khó mà thích nghi kịp.

Những mẩu thời gian ngắn ngủi không có ai chia sẻ cùng nhau.

Trong lòng Vưu Tốc như có móng vuốt mèo gãi ngứa, để giảm bớt nỗi bứt rứt, cô đành ngồi xuống giúp Tần Lâm làm bài tập.

Mái tóc đen nhánh mềm mại bị cô túm bừa lên bằng một chiếc bút, mấy lọn tóc ngắn phía sau rơi lòa xòa trông vô cùng lộn xộn.

Tần Lâm thấy có việc làm liền hớn hở, vớ lấy cây bút kẻ mày và bắt đầu loay hoay buộc tóc cho cô.

Vưu Tốc ngồi xổm trên ghế, đầu ngón chân chạm nhẹ vào mép ghế, dáng ngồi chẳng có chút đứng đắn nào.

Trong tay là chiếc bút cảm ứng, cô gạch vài nét trên ứng dụng Procreate.

Chuyên ngành quảng cáo đòi hỏi tiếp xúc với đủ loại hình, bài tập của giảng viên giao cũng muôn hình vạn trạng.

Có khi phải ra đường bán mấy thứ bản thân cũng chẳng buồn mua, có khi lại phải thiết kế logo, vẽ tranh minh họa, đôi khi còn phải quay video ngắn, dựng phim, hay tham gia vào các cuộc thi quảng cáo.

Nghĩ đến đây, ngòi bút của Vưu Tốc chợt dừng lại.

“Lâm Lâm, bài tập lần trước mày nói cần quay video ngắn, phải có hai nam sinh đúng không? Đã tìm được ai chưa?”

Trong lớp không có nhiều nam sinh cô tiếp xúc, nhưng cũng có vài người thỉnh thoảng nói đôi ba câu, mấy lần trước sinh hoạt chung trong hội còn không đến nỗi gượng gạo.

“Mày đoán thử xem?” Tần Lâm vừa đáp vừa tiếp tục đấu sức với mái tóc của cô, “Chắc chắn là người mày thích đấy.”

Giọng điệu mờ ám.

“…Tao nghĩ tao đoán được rồi.”

Trong đầu Vưu Tốc hiện lên hình ảnh của hai người, bỗng nhiên cô lại cảm thấy hơi hụt hẫng.

Đã hai tuần rồi chưa gặp lại anh… à không, là bọn họ mới đúng.

Mối quan hệ giữa cô với Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương hình như đều do hai người kia duy trì một chiều. Thường thì họ sẽ chủ động hẹn, hẹn nhau đi ăn, hoặc đi chơi cùng nhau.

Còn cô thì chưa bao giờ chủ động.

Ngoại trừ lần trước, khi cô muốn thử thách sức chịu đựng của bản thân, đã gọi Thắng Thiên Dương ra ăn trưa cùng.

Cô không hiểu rõ ranh giới trong việc giao tiếp với bạn khác giới, ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, ngập ngừng hỏi.

“Lâm Lâm, mày nói xem, khi tụi mình chơi với họ, có phải tụi mình nên chủ động hơn không?”

“Hả… à, đương nhiên rồi.”

“Mày không biết đâu, lúc tao bảo muốn nhờ họ giúp quay video, họ đồng ý thoải mái lắm.”

Tần Lâm cuối cùng cũng hoàn tất việc buộc tóc, ngồi xuống bên cạnh cô tiếp tục dò hỏi, giọng điệu dò xét: “Nhưng tao nghĩ, nhờ vả người ta thì cũng nên tỏ ý cảm ơn một chút chứ nhỉ…”

Vưu Tốc ngơ ngác: “Ý mày là tao nên gửi Tưởng Trì Kỳ hai trăm tệ sao?”

“Cái gì chứ, ai lại cảm ơn bằng cách chuyển tiền như mày, khùng hả?” Tần Lâm suýt nữa thì bật cười.

“Tao nói là mời người ta bữa cơm. Có câu ăn của người thì mềm lòng, cầm của người thì ngại mà. Đến lúc quay video có ý kiến gì thì mình cũng tiện nói hơn.”

Cô nàng nói một tràng nghe vô cùng hợp lý.

Trong lòng Vưu Tốc bỗng rối bời.

Cô tranh thủ nhìn lại đoạn kết cuộc trò chuyện trên WeChat vừa rồi với Tưởng Trì Kỳ.

Cô nói cô đi giúp bạn vẽ tranh rồi.

Tưởng Trì Kỳ đáp lại một tiếng “Ừm”.

Khoảng lặng giữa cuộc trò chuyện kéo dài đến tận bây giờ, Vưu Tốc nhẩm tính.

Cô tính ra thời gian bị “bỏ rơi” lên đến ba giờ bảy phút.

Tại sao Tưởng Trì Kỳ không chủ động nhắn lại hỏi cô đã vẽ xong chưa nhỉ?

Chẳng lẽ mối quan hệ này chỉ mình cô đang cố gắng duy trì thôi sao?!

Vưu Tốc bực bội thả bút cảm ứng xuống, gõ mạnh lên bàn phím đầy tức tối.

Vưu Tốc: Vẽ tranh không có nghĩa là không nhận được tin nhắn đâu nhé!

Không thấy phản hồi.

Nửa tiếng sau, cô nhắn lại lần nữa.

Vưu Tốc: Vẽ tranh không có nghĩa là không nhận được tin nhắn! Vẽ tranh cũng có thể nhắn tin được mà!

Một giờ sau.

Vưu Tốc: Chẳng lẽ tin nhắn này đã bị chặn rồi sao…

Vưu Tốc: Vẽ tranh cũng có thể nhắn tin mà huhu!

Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng cũng tô màu xong.

Vưu Tốc gửi bản vẽ cho Tần Lâm, rồi thả mình nằm ườn ra giường, trông như mất hết sức lực.

Tần Lâm vừa vui sướng nhận tranh vừa hoảng hốt nhìn bộ dạng bơ phờ như xác không hồn của cô, lo lắng hỏi: “Tốc Tốc, mày làm sao vậy? Vẽ tranh mà mệt đến thế này sao?”

“Lâm Lâm… có một câu mày từng nói rất đúng.”

Vưu Tốc vùi đầu vào chăn, giọng nói uể oải, thều thào.

“Câu gì cơ…?”

“Chờ đợi đàn ông trả lời tin nhắn chính là khởi đầu của những chuyện xui xẻo.”

Có lẽ cô sắp xui thật rồi.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại bỗng reo lên.

Vưu Tốc lập tức bật dậy như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vớ lấy điện thoại.

Là anh.

Tưởng Trì Kỳ: Cậu dính người thật đấy.

Tưởng Trì Kỳ: Nãy giờ đánh tennis nên không nghe thấy chuông báo.

“Cậu dính người thật đấy.”

Câu này nghe như một lời trêu chọc đầy tình ý.

Nhưng cũng có thể là, cậu dính người thật đấy (tôi không thích cậu cứ bám theo tôi như vậy đâu, đừng có tìm tôi nữa).

Vưu Tốc hoàn toàn không rõ, liệu trong lòng Tưởng Trì Kỳ có đang tồn tại những câu nói lịch sự mà anh không nói ra không.

Cô bấm chọn tin nhắn đó, rồi cắn môi nhắn lại: “Cậu thấy tôi phiền phải không? Không muốn tôi tìm cậu nữa à.” /gương mặt tội nghiệp/

Tưởng Trì Kỳ: …Cậu nghĩ sao? Làm sao có chuyện đó được.

Vưu Tốc do dự một hồi, tay run run nhưng không dám nhắn tiếp, trong lòng thì rối như tơ vò.

Nửa phút sau, đối phương lại nhắn thêm một câu khẳng định.

Tưởng Trì Kỳ: Thích.

Vưu Tốc ngạc nhiên, tim đập thình thịch hỏi lại: “Thích gì cơ?”

Tưởng Trì Kỳ: Thích cậu tìm tôi.

Vưu Tốc: Bỏ hai chữ “tìm tôi” kia đi.

Đối phương ngừng một lát: Thích cậu.

Hu hu hu cảm ơn cậu!

Nỗi buồn ảm đạm lúc trước của cô tan biến hết sạch.

Tần Lâm thu xếp rất nhanh, ngay tối đó đã hẹn nhóm họ ra một nhà hàng bên ngoài trường ăn uống, và sẵn tiện bàn bạc về buổi quay vào thứ Bảy.

Thứ Bảy.

Vưu Tốc kết thúc buổi dạy kèm cho Phong Sở Du, sau đó vội vàng quay lại trường để chuẩn bị quay video. Mạn Mạn cũng bị kéo đến làm chân quay phim.

Chủ đề của video ngắn là “Hỗn Tạp”, kịch bản và biên tập đều do Vưu Tốc phụ trách. Tần Lâm đảm nhiệm vị trí đạo diễn, sắp xếp cảnh quay và đạo cụ.

Ý tưởng của Vưu Tốc là thể hiện sự tĩnh lặng trong môi trường hỗn loạn và sự bất an, lo âu trong môi trường tĩnh lặng, để làm nổi bật sự giao tranh giữa tiếng ồn ào của thế giới bên ngoài và những rối ren trong tâm trí.

Điểm nhấn là để phô bày sự sa ngã của con người dưới thời đại video ngắn thịnh hành do ảnh hưởng từ dữ liệu lớn.

Nội dung nghe có vẻ hơi phức tạp, nhưng quay được đến đâu thì hay đến đó vậy.

Buổi sáng, Tần Lâm đã đặt sẵn một căn homestay để quay một số cảnh. Mở đầu video cần lấy bối cảnh tại chợ và quảng trường.

Lúc này, cảnh quay không có sự tham gia của Vưu Tốc, chỉ cần Tần Lâm và Mạn Mạn phối hợp là đủ.

Vai diễn của Vưu Tốc là một cô gái trẻ bị cuốn theo vòng xoáy của mạng xã hội, phần quan trọng nhất là thể hiện được sự sa ngã.

… Không hổ danh là kịch bản cô tự viết, đến cả nội tâm nhân vật cũng phản ánh chính con người của cô ngoài đời thật.

Buổi sáng, Thắng Thiên Dương và Tưởng Trì Kỳ cũng không rảnh rỗi. Theo lời nhờ vả của Tần Lâm, họ đã đến căn homestay đã định trước để chuẩn bị dọn dẹp và bố trí bối cảnh.

Hai giờ chiều.

Cửa homestay vang lên tiếng “cạch” nhẹ.

Vưu Tốc xõa tóc, mái tóc hơi rối bù bước vào trong. Cảm nhận được ánh mắt từ người đàn ông bên cạnh bàn trà nhìn sang, cô bất giác luống cuống, dùng tay vội vàng vuốt lại mớ tóc đen lòa xòa trước mặt.

“… Dây buộc tóc của tôi bị đứt trên tàu điện rồi, tôi nghĩ dù sao lát nữa cũng phải trang điểm, nên không buộc lại.”

Nhân vật nữ chìm đắm trong mạng xã hội mà cô đóng cần một khuôn mặt trang điểm lôi thôi, tóc tai xộc xệch. Mái tóc hiện tại của cô thực sự rất hợp với tạo hình này.

“Xuất sắc!” Tần Lâm hào hứng vỗ tay tán thưởng, “Đây đúng là nữ chính mà tao mong muốn!”

Vưu Tốc: “…”

Diễn viên mà mày có thể chọn cũng chỉ có mình tao thôi mà.

Rèm cửa homestay đã được kéo kín kẽ, chỉ để lọt ra một chút ánh sáng lờ mờ. Trên bàn trà bày la liệt đồ ăn vặt còn thừa của Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương, còn có cả hộp mì ăn liền mà Thắng Thiên Dương ăn dở từ ngày hôm trước. Tần Lâm cũng cố tình chạy ra hàng quán, xin vài hộp xốp đựng đồ ăn rồi bỏ thêm chút vụn thức ăn vào trong.

Trên bàn chất đầy lộn xộn, khiến người khác vừa nhìn đã có cảm giác chủ nhân căn phòng này đã ít nhất hai ngày không hề ra khỏi nhà.

Sự bừa bộn, lộn xộn là ấn tượng đầu tiên.

Thắng Thiên Dương còn hào hứng muốn đi bắt vài con ruồi để tạo không khí sống động hơn, nhưng trời đã chuyển lạnh, cậu ta tìm một vòng quanh tầng dưới cũng không thấy con ruồi nào, đành tiu nghỉu quay về.

“Đã đọc kịch bản hết chưa? Thắng Thiên Dương, cậu đóng vai nhân viên giao hàng thì đừng có mà tự thêm lời thoại của mình vào đấy.” Tần Lâm dặn dò.

Sau đó, cô nàng lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Thực ra Tưởng Trì Kỳ, vai của cậu cũng không xuất hiện nhiều đâu, chủ yếu là biểu cảm, cậu hiểu chứ? Cảm xúc phải đầy đủ.”

“Đừng nói nhiều thế nữa, quay nhanh đi nào! Tôi không chờ được nữa rồi.”

Thắng Thiên Dương đã mặc bộ đồ nhân viên giao hàng lên người.

“Vội gì chứ, còn chưa hóa trang mà.”

Trang điểm kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần tô thêm hai quầng thâm lớn dưới mắt, dùng chút phấn màu vàng nhạt đánh lên mặt, chấm thêm vài nốt tàn nhang ở hai bên cánh mũi.

Vưu Tốc tự mình còn cố tình dụi mắt thật mạnh, để bức ra chút tia máu đỏ bên trong mắt.

Cảnh quay bắt đầu là lúc cô trong trạng thái lơ mơ, lục lọi từng thùng mì ăn liền, bới móc giữa đống đồ ăn vặt trên bàn trà, sau đó tiếng chuông cửa vang lên, cô lết thân ra nhận bưu kiện.

Tiếp theo là mở ứng dụng video ngắn lên và lướt liên tục.

Biểu hiện của ánh sáng trong video sẽ được điều khiển bằng cách đóng mở rèm cửa, tạo ra hiệu ứng thời gian từ buổi trưa kéo dài cho đến tận đêm khuya.

Có hai cảnh quay cần đến sự tham gia của Tưởng Trì Kỳ.

Anh vào vai chàng trai ngốc bị cuốn vào chuyện tình của cô gái đắm chìm trong mạng xã hội.

Cảnh đầu tiên, anh tan làm về nhà và mang cơm đến cho cô, chỉ quay đến bóng lưng anh trong bếp khi mở hộp cơm và lấy đũa.

Trong ngôn ngữ của máy quay, Vưu Tốc nằm vật vã trên ghế sô pha, lười biếng cầm điện thoại, âm thanh phát ra từ video ngắn trên màn hình:

“Làm thế nào để nhận biết một người đàn ông có yêu bạn không? Hãy nhìn xem liệu anh ấy có sẵn sàng tự tay nấu cơm cho bạn sau những giờ làm việc mệt mỏi hay không. Vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm đang nổi lên, người thực sự yêu bạn sẽ…”

Màn hình phát video ngắn và bóng lưng người đàn ông trong bếp chia nhau đứng ở hai bên khung hình.

Ánh mắt Vưu Tốc u ám, khóe môi khẽ cụp xuống thể hiện sự bất mãn, cuối cùng ngón tay chạm vào màn hình, để lại một lượt thích cho video ngắn đó.

Cảnh quay kết thúc với bát cơm trắng trên bàn, trong đó là một phần ăn còn nguyên chưa đụng đến.

Không trực tiếp quay cảnh cô gái nghe theo lời xúi bẩy của video rồi dỗi hờn không chịu ăn cơm.

Mọi thứ đều được gợi mở bằng ngôn ngữ điện ảnh, không cần nói cũng đã hiểu.

“Cắt——”

“Ok, ok! Qua cảnh này rồi,”

“Phần cuối cảnh này phải làm hiệu ứng im lặng hoàn toàn, để tôi đánh dấu lại trước.”

“Chuyển sang bối cảnh tiếp theo nào.”

Cảnh tiếp theo là vào đêm khuya, Vưu Tốc nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng sách.

Các hình ảnh và văn bản liên tục được trình chiếu trên màn hình:

“Nếu một người đàn ông không yêu bạn…”

“Tác hại của việc thức khuya…”

“Nam nữ ngủ riêng chứng tỏ điều gì…”

Việc của Vưu Tốc chỉ là ánh mắt đờ đẫn, thẫn thờ nhìn vào màn hình, lộ ra sự tê liệt vô cảm là được.

Cô cố ý thả lỏng các ngón tay, chỉ cần Tưởng Trì Kỳ lấy điện thoại ra khỏi tay cô là phân đoạn này có thể kết thúc.

Chiếc giường trong phòng sách khá thấp, tư thế của cô hiện tại không thoải mái chút nào, chỉ mong mau chóng hoàn thành cảnh quay.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra từ phía xa.

Mạn Mạn khom người xuống quay lại cảnh đóng mở cánh cửa gỗ.

Vưu Tốc vẫn ngoan ngoãn tập trung vào điện thoại như trong kịch bản, cho đến khi người đàn ông trước mặt cô khom người xuống, cùng cô đối diện,

…?

Chuyện này hình như không giống với kịch bản ban đầu cho lắm.

Người đàn ông dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, đáy mắt vốn lạnh lùng dần trở nên ấm áp, thần thái hiện lên một tia sáng rực rỡ nhưng trầm lắng.

Ánh mắt anh nhẹ nhàng mà quấn quýt không rời, khiến cô ngẩn người ra.

Ngay sau đó, tai cô đột nhiên bị một cảm giác ấm áp bao phủ, âm thanh vải vóc ma sát khe khẽ vang lên, lỗ chân lông Vưu Tốc đồng loạt giãn nở.

——Tưởng Trì Kỳ đưa tay che tai cô lại.

Hành động ngoài kịch bản này khiến cô hoàn toàn bất ngờ.

Tai cô đỏ ửng, ánh mắt cô bỗng nhiên ngập tràn vẻ kinh ngạc.

Không ai nói lời nào.

Máy quay và ánh đèn vẫn hoạt động nhịp nhàng, cô không dám liếc mắt nhìn đi chỗ khác, đành phải miễn cưỡng giao tiếp bằng ánh mắt với anh.

Có một nghiên cứu tâm lý học mà cô không rõ đã qua kiểm chứng hay chưa cho rằng,

Khi một người nhìn vào người mà họ yêu thích, sẽ có phản ứng sinh lý như nhịp tim tăng nhanh, đỏ mặt và đổ mồ hôi, tạo ra cảm giác vừa phấn khích vừa kích động,

Sẽ khiến họ giảm khả năng cảm nhận thời gian trôi qua của thế giới xung quanh.

Sau khi Tần Lâm hô “cắt”, cô nàng không tiếc lời khen ngợi cảnh quay sáng tạo này của Tưởng Trì Kỳ, sử dụng hành động che tai để biểu đạt sự chống cự với những cám dỗ đến từ mạng lưới thông tin nhanh, ẩn ý rất sâu sắc.

Còn Vưu Tốc thì ngơ ngác, đuôi mày khóe mắt đều nhuốm màu bối rối.

Lúc này, suy nghĩ của cô hoàn toàn không tập trung vào diễn xuất, mà chỉ muốn chạy ngay đến hỏi Mạn Mạn thời gian họ vừa đối diện nhau là bao lâu.

Cô nghĩ chắc là hai giây.

Mãi cho đến tối hôm đó, khi nhận được đoạn video thô do Mạn Mạn gửi đến.

Cô kéo thanh tiến độ, trốn trong chăn, cẩn thận đếm từng giây một.

Kết quả là sáu giây.

Chết tiệt thật.

Đồng tử của Vưu Tốc đột nhiên co rút lại.

…Hình như cô thích Tưởng Trì Kỳ rồi.

Thế nhưng Tưởng Trì Kỳ đã từng nói,

Anh thích “Nicotine đau buồn”.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.