(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm nhìn người nhìn đời của Vưu Tốc, cô biết…
Đây chính là một cơ hội xuống thang.
Có cơ hội thì phải nắm, từ chối sao được chứ?
Cô vội vàng phụ họa: “Đúng đúng, còn tận ba phút cơ mà.” Sau đó nghĩ nghĩ lại, cẩn thận vẫn là chắc ăn hơn, liền nhấn vào biểu tượng gọi thoại.
Phòng khi đại thiếu gia nghĩ cô thiếu thành ý mà lại xóa bạn thì toi.
Cô khéo léo điều chỉnh giọng nói, cố tạo ra âm sắc trầm khàn như giọng đàn ông để sẵn sàng “ứng chiến”.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây rồi mới bắt máy. Người đàn ông ở đầu kia không nói gì ngay, nhưng qua tiếng lẫn tạp âm, Vưu Tốc nghe được tiếng cười đùa của bọn Thắng Thiên Dương.
Loáng thoáng có câu “Đưa người về rồi à?” đại loại thế, cùng với tiếng của Tần Lâm đang đùa giỡn.
Xung quanh có một đám người, ồn ào đến mức lấn át mọi thứ.
Vưu Tốc khẽ cúi đầu, lặng lẽ đợi anh.
Lại có thêm vài tiếng sột soạt của quần áo, dường như là anh đang di chuyển sang một chỗ khác, không gian bên kia dần yên ắng hơn.
Có lẽ vì thời gian lên máy bay đang quá gấp rút.
Cô nghe thấy giọng anh, qua lớp âm thanh của điện thoại, giọng nói khẽ khàng như giẫm trên tuyết mùa đông, phát ra tiếng nén ép, mềm mại nhưng rõ ràng:
“Cũng chẳng có gì, vậy tôi cúp máy nhé?”
Là câu hỏi.
Không biết tại sao, bàn tay đang siết lấy cổ của Vưu Tốc chậm rãi buông lỏng, vết đỏ nơi cổ dần mờ đi. Cô liều lĩnh thử thách trên bờ vực nguy hiểm, dùng giọng thật mà khẽ đáp: “Ừ.”
Một tiếng ngắn ngủi, nhỏ nhẹ nhưng lộ ra chút căng thẳng.
Đối phương không cúp ngay mà ngoài dự liệu của cô, lại khẽ bật cười.
Tưởng Trì Kỳ nói: “Giọng cậu nghe cũng hay đấy.”
…
Kỳ nghỉ lễ, lượng người ở đại học L chỉ bằng khoảng một phần sáu thường ngày.
Xung quanh tỉnh L có rất nhiều điểm du lịch, còn các tỉnh lân cận thì càng sở hữu nhiều cảnh đẹp hơn, vậy nên các sinh viên đua nhau kéo ra ngoài du lịch như ong vỡ tổ.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, phòng 305 vẫn còn Cố Phàm và Tần Lâm ở lại. Sau đó, Cố Phàm về nhà, Tần Lâm dù không nỡ nhưng cũng nói lời tạm biệt với cô.
Ngày mai là đám cưới của anh họ cô nàng, hôm nay kiểu gì cũng phải về nhà.
Tần Lâm còn đưa cho Vưu Tốc một tấm thiệp mời, bảo rảnh rỗi thì đến dự chung vui.
Khách sạn đó nằm ở vùng ngoại ô của thành phố, cảnh đẹp, yên tĩnh và dễ chịu, nhưng giao thông lại bất tiện nếu không có xe riêng. Với tính cách không dễ hòa nhập của mình, Vưu Tốc vẫn quyết định không đến làm phiền.
Chỉ còn lại mình cô.
Ngoài việc buổi tối phải cố tình để đèn sáng vì hơi sợ, thì thật ra cũng không tệ lắm. Đến lúc cần tập trung làm việc thì ngay cả thư viện cũng chẳng cần đi, tai nghe càng không cần phải dùng.
Chủ đơn hàng lần này dường như là một công nhân làm việc khổ sở, dịp Quốc khánh cũng không được nghỉ ngơi. Nhưng anh ta đã tìm đến Vưu Tốc – một “nô lệ đại học” – để trực tiếp giao toàn bộ đơn cho cô. Giờ thì có lẽ cũng đang chen lấn trong đám đông tấp nập ở các điểm du lịch rồi.
Có mấy lần anh ta gửi tin nhắn thoại, âm thanh nền là tiếng bảo vệ lớn tuổi tại điểm tham quan thông báo: “Xin đừng chen lấn, xếp hàng theo thứ tự.”
Dường như đối phương cảm thấy cuộc sống của Vưu Tốc thật đáng thương, lần nào điều chỉnh cũng gửi thêm cho cô một khoản “tiền trà sữa”.
Vưu Tốc ngậm ống hút, tranh thủ hoàn thành bản thảo cuối cùng trước khi trời tối.
Mười phút sau, tin nhắn WeChat bật lên.
Bản thảo đã được duyệt.
Cô nhận được một khoản tiền không nhỏ.
Vươn người mệt mỏi, Vưu Tốc mở vòng bạn bè xem lướt một cách vô vị, tiệc cưới của anh họ Tần Lâm rất long trọng và ấm cúng, còn đám bạn Mạn Mạn đang chen chúc tại điểm tham quan thì dù đông đúc nhưng phong cảnh lại rất đẹp.
Tưởng Trì Kỳ cũng đăng một bài.
Bức ảnh đính kèm là một căn phòng đen kịt.
Thời gian đăng là 2 giờ 57 phút sáng, kèm ba chữ ngắn gọn: “Không ngủ được.”
Ống hút trong miệng bất chợt trống rỗng.
Vưu Tốc buông tay, đặt cốc trà sữa lên bàn, lén lút lưu lại bức ảnh đó, sau đó mở ra trong album ảnh, kéo độ sáng màn hình lên mức tối đa.
Đơn giản chỉ là một bức hình chụp đại.
Hầu hết khung cảnh đều chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu lên góc bàn làm việc màu gỗ óc chó đen, và một chiếc đèn sắt cao đặt dưới đất ẩn hiện trong tấm ảnh.
Soái ca, đêm hôm thế này còn thao thức có tâm sự gì chăng?
Trong đầu Vưu Tốc bất chợt hiện lên câu hỏi này, cô tiện tay xóa luôn bức ảnh trong album, sau đó quay lại WeChat.
Sau sáng hôm Quốc khánh, cô và Tưởng Trì Kỳ chỉ nói vài câu xã giao, rồi chẳng ai liên lạc với ai nữa, cô vẫn bận trao đổi với các chủ đơn hàng.
Lật từng trang tin nhắn, tên của anh thậm chí còn không xuất hiện trên đầu danh sách, Vưu Tốc ngả người tựa vào lưng ghế, giơ điện thoại lên, ngón tay lướt nhẹ theo danh sách trò chuyện —
Có một dấu chấm đỏ đập vào mắt.
Tối qua, 23:25
Tưởng Trì Kỳ: Bây giờ trong phòng chỉ còn lại mình cậu?
!!
Gửi lúc nào thế? Sao cô lại không nhìn thấy?
Vưu Tốc ngỡ ngàng lướt lên xem, ngoài Tần Lâm, Mạn Mạn và hai chủ đơn hàng ra thì chỉ toàn là tin nhắn quảng cáo của mấy trang công khai. Cô hậm hực trừng mắt vài giây, mang theo bực bội mà bấm hủy theo dõi tất cả.
Vưu Tốc: /khóc/khóc/
Vưu Tốc: Đúng vậy, buổi tối cực kỳ đáng sợ!!
Tưởng Trì Kỳ: Tối nay thì sao, có ai không?
Vưu Tốc: Mấy ngày tới đều mình tôi thôi.
Nghĩ kỹ thì cũng chưa chắc, cô cũng có thể sẽ chọn một ngày không bận để rủ Tần Lâm dạo chơi trong thành phố, nhưng tối vẫn phải quay về trường.
Vưu Tốc cắn môi nghĩ ngợi rồi sắp xếp kế hoạch, lại thấy tin nhắn mới từ anh gửi tới.
Tưởng Trì Kỳ: Tội nghiệp thật.
Vưu Tốc: Đúng vậy anh ơi! Tối nào tôi cũng phải bật đèn mới ngủ được, tầng này chắc còn không đến chục người, huhu!
Tưởng Trì Kỳ: Hay là qua chỗ nhà thuê của tôi đi? Cậu biết mật mã mà, an ninh cũng tốt.
Vưu Tốc: Không cần đâu, cô quản lý ký túc xá sẽ khóa cửa buổi tối.
Vưu Tốc: Cố gắng.jpg
Vưu Tốc: Haizz, giá mà cậu không phải về nhà thì tốt quá.
Vưu Tốc đùa: Vậy chúng ta còn có thể lén lút yêu đương trong ký túc xá, kích thích biết mấy /mặt đỏ/
Màn hình im lặng đến hai phút liền.
Vưu Tốc nhìn điện thoại đang đứng im, tiện tay thay áo thun, chuẩn bị xuống nhà ăn.
Vừa khóa cửa ký túc, điện thoại lại sáng lên.
Tưởng Trì Kỳ: Chuyến sớm nhất, 3 giờ sáng.
Tưởng Trì Kỳ: Chuẩn bị ra sân bay đón tôi.
Vưu Tốc: !!
Vưu Tốc: Không cần đâu, để tôi tiếp tục chìm trong nỗi cô đơn nhớ cậu thôi! Tôi chịu được mà!
Tên đàn ông điên rồ này, cô mới nói nửa câu chuyện phiếm, anh đã đi xem vé máy bay thật rồi.
Háo hức thế sao? Anh không sợ hiện nguyên hình à?
Lỡ đâu cô lại là bác gái nhà ăn giả danh thì sao?
Vưu Tốc cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Liệu Tưởng Trì Kỳ có phải vẫn canh cánh trong lòng, muốn lừa cô ra ngoài để đánh cho một trận không?
Nếu giờ những gì anh làm chỉ là giả vờ, thì khả năng nhẫn nhịn của anh cũng siêu việt thật đấy…
Tưởng Trì Kỳ: Đừng nhịn nữa, nhớ thì nói đi.
Lập tức thoát khỏi trạng thái lý trí phân tích, Vưu Tốc nhanh chóng nhập vai “liếm cẩu”:
Vưu Tốc: Nhớ!!!!!!!
Tưởng Trì Kỳ: Vậy tôi đặt vé.
Vưu Tốc: Nhưng cũng không phải là nhớ quá nhiều…
Tưởng Trì Kỳ: ?
Vưu Tốc: Chỉ hơi nhớ thôi, chỉ cần nhắn tin nói chuyện là đủ rồi mà /xấu hổ/
Tưởng Trì Kỳ: …
Vưu Tốc: Đừng để ý đến tôi.
Câu được câu không, họ nhắn qua nhắn lại cho đến khi Vưu Tốc đi đến trước cửa nhà ăn. Cô cũng biết được rằng lần này Tưởng Trì Kỳ về nhà vì sinh nhật của trưởng bối trong nhà, cộng thêm bố mẹ cứ bắt anh phải về nhà hai ngày rồi mới cho anh quay lại.
Theo kế hoạch ban đầu, anh dự định ở lại gần trường, lang thang đi chơi với bạn bè.
Chậm rãi bước vào nhà ăn, Vưu Tốc đi thẳng tới quầy mì mình hay ăn nhất.
Quét thẻ xong, vừa định gọi một cô chú bán hàng quen thuộc, bỗng nhiên nghe thấy giọng nam vang lên, nhiệt tình gọi từ xa:
“Đến rồi à, người đẹp! Muốn ăn gì đây?”
Giọng nói này… không đúng!
Vưu Tốc giật mình ngẩng đầu.
Trước mắt là một nam sinh trông rất quen mặt…
Đây chẳng phải một trong số những cậu bạn mà hôm qua cô đã hỏi đường sao?
“Cuối cùng cũng có khách rồi…”
Một nam sinh khác đeo khẩu trang phòng hộ bước ra, nhịp chân thoăn thoắt: “Gần đây nhà ăn vắng khách quá, kỹ năng nấu ăn của tôi cũng…”
“Ơ? Là bạn nữ hôm qua này.”
Chết tiệt, cả hai tên đều đủ mặt ở đây rồi.
Vưu Tốc nắm chặt thẻ ăn cơm, lùi lại hai bước.
Cô chú bán hàng đâu rồi? Sao lại đổi thành mấy sinh viên làm ở quầy thế này?
Cô cứng người nhìn vào phòng bếp mấy giây, cuối cùng lại bị một nam sinh đoán trúng suy nghĩ: “Cô ấy thuê bọn tôi làm giúp mà. Giờ chắc đang leo núi Thái Sơn rồi, có khi đang ở lưng chừng núi ấy chứ.”
“……”
Nếu không có chuyện hôm qua, cô hoàn toàn có thể thoải mái gọi món như bình thường, nhưng cái không khí ngượng ngập này thật sự quá khó chịu. Vưu Tốc vốn định đi hủy thông tin thẻ mà mình đã quẹt trước, nhưng một trong hai tên đã nhanh tay che mất nút hủy.
Ngón tay cô vừa định ấn liền rụt lại, mắt nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.
“Đừng nghĩ đến chuyện đi ăn chỗ khác.”
Trên thẻ ăn còn hiện rõ tên cô. Cậu ta nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi đọc ra: “Vưu, Tốc?”
Bị gọi đích danh, Vưu Tốc càng căng thẳng.
“Tên nghe cũng hay đấy chứ.” Nam sinh chống tay, cúi người nhìn cô từ bàn gọi món, ánh mắt không rời: “Hỏi chút, anh chàng hôm qua đưa cậu về ký túc là gì của cậu vậy?”
Là vệ sĩ của tôi đấy!
Biết điều thì mau trả lại thông tin thẻ cho tôi đi!
Không thì vệ sĩ của tôi sẽ bay từ đây qua đập chết cậu!
Vưu Tốc cứng nhắc mở miệng, trong lúc hai tên này còn đang bình thản đợi câu trả lời… cô quay phắt người, mở WeChat nhắn tin.
Vưu Tốc: Anh ơi! Cấp cứu!
Vưu Tốc: Tôi đột nhiên muốn nghe giọng của cậu! Gửi cho tôi một đoạn đi!
Tưởng Trì Kỳ: Muốn tôi nói gì?
Vưu Tốc: Một bát mì nhỏ, không hành không rau mùi, ít cay.
Tưởng Trì Kỳ: …?
Cách một màn hình, Vưu Tốc vẫn cảm nhận được vẻ ngán ngẩm của anh.
Thôi vậy… để cô đi tìm Tần Lâm.
Vừa thoát khỏi màn hình nhắn tin, Vưu Tốc bất ngờ nhận được yêu cầu gọi thoại từ Tưởng Trì Kỳ.
Cô khựng lại, ngón tay vừa rụt về lại duỗi ra, cuối cùng cũng nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
Tưởng Trì Kỳ: “Đang mua cơm à?”
Vưu Tốc quay lưng về phía hai tên kia, lặng lẽ dùng tay bóp cổ, giọng nghèn nghẹn vang lên: “Cậu nhắn tin cho tôi đi.”
Tưởng Trì Kỳ thở dài: “Muốn tôi nói gì thì gõ lên.”
Vưu Tốc thở phào nhẹ nhõm: Đọc giúp tôi câu vừa rồi, đợi một chút.
Vưu Tốc: Tôi gõ hai cái, cậu bắt đầu đọc.
Cô vội vã bước đến gần quầy, giơ điện thoại lên trước mặt hai tên nam sinh.
Gõ gõ hai cái lên vỏ ốp điện thoại.
Giọng Tưởng Trì Kỳ không chút cảm xúc: “Một bát mì nhỏ, không hành không rau mùi, ít cay.”
“Phì…” Một tên nhịn không được, bật cười thành tiếng, “Cậu làm trò gì thế…”
Tưởng Trì Kỳ: “Liên quan đến cậu à?”
Giọng điệu không mấy thân thiện khiến hai nam sinh sững lại.
Vưu Tốc: “???”
Cô vội vàng nhảy vào WeChat nhắn tin: Cậu bớt nói lại một chút đi! Lỡ cậu chọc tức họ, họ nhổ một bãi vào bát mì của tôi thì sao?!
Tưởng Trì Kỳ: Không ăn nữa, về nhà tôi gọi đồ ăn ngoài cho.
Tưởng Trì Kỳ: Gọi lẩu nhé? Cậu muốn ăn loại nước lẩu nào? Không dị ứng với món nào chứ?
Vưu Tốc: Một mình ăn cái gì mà lẩu chứ!
Tưởng Trì Kỳ: Một mình thì làm sao không ăn lẩu được?
Cậu bạn đang đứng trước nồi mì, động tác có chút vụng về, hoàn toàn phớt lờ tiếng nói từ điện thoại của cô, vẫn nhiệt tình bắt chuyện: “Thêm WeChat đi, tôi tặng cho cậu một quả trứng chiên nhé người đẹp.”
Nam sinh bên cạnh cũng có chút nhạy bén, khều nhẹ cậu ta: “Không thấy cô ấy đang gọi điện với người khác à? Người ta có người theo đuổi rồi.”
“Lại còn gọi người đẹp gì nữa, người ta đã biết tên rồi mà ——”
“Tít tít tít…”
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt kết nối.
Ngón tay Vưu Tốc đang bám vào cạnh bàn cũng run lên.
Chết tiệt, suýt thì bại lộ!
Bọn họ đã nhìn thấy tên thật của cô trên thông tin thẻ cơm.
May mà cô phản ứng kịp thời!
Cảm giác như vừa thoát khỏi một vụ tai nạn lớn khiến Vưu Tốc không khỏi phấn khích. Cô vẫn cảm nhận được lồng ngực mình đang rung lên dữ dội, hít sâu một hơi rồi bước lên, khẽ gõ vào bàn gọi món:
“Các cậu nói ít lại được không?”
Giọng nghiêm túc, nhưng khí thế lại không đủ.
Trông cứ như một chú mèo xù lông chẳng đe dọa nổi ai.
Hai nam sinh chớp chớp mắt, “Được thôi, chúng tôi không nói nữa.”
“Không nói nữa, không nói nữa. Haiz, làm nhân viên phục vụ thật khổ, đến nói cũng không được…”
Mấy người ấm ức cái gì chứ?!
Suýt nữa thì người gặp rắc rối là cô đó!
Vưu Tốc bực bội lườm sàn nhà, còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì điện thoại đã rung liên tục vì thông báo tin nhắn.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu đi thêm WeChat của họ rồi hả?
Tưởng Trì Kỳ: Chỉ vì một quả trứng chiên?
Tưởng Trì Kỳ: Để tôi gọi cho cậu cả một đĩa trứng chiên, rồi xóa hết bọn họ đi!
:)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");