Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 40: Hoạt động




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói của Tưởng Trì Kỳ dần trở nên rõ ràng giữa âm thanh ồn ào của âm nhạc.

Đúng là lịch sự, còn biết gõ cửa cơ đấy.

Không giống tính cách của anh chút nào…

Vưu Tốc có phần nghi ngờ, nhưng vẫn tháo tai nghe xuống, nhanh chóng bước đến cửa và vặn tay nắm.

“Có chuyện gì à?”

Chuyện là ở cô đấy.

Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, lùi lại một bước chậm rãi như để dễ dàng hơn trong việc nhìn ngắm đôi chân cô.

Sau khoảng mười giây nhìn ngắm, ánh mắt anh dửng dưng thu lại. Anh bước thêm một bước về phía cô, nhàn nhạt hỏi lại: “Cậu đang làm gì vậy?”

Vưu Tốc cứng đờ.

Sao cô có cảm giác ánh mắt của Tưởng Trì Kỳ như đang canh chừng kẻ trộm vậy? Chân cô liệu có giấu được chiếc giường rộng hai mét trong phòng cho khách của anh không?

Anh gõ cửa phòng, nhìn chằm chằm như muốn điều tra rồi hỏi cô đang làm gì? Vậy anh đang làm gì đây?

Vưu Tốc muốn nói mà không nói thành lời, rồi dè dặt mở miệng: “Tôi sẽ không động vào những thứ khác trong phòng đâu, chỉ dùng bàn làm việc thôi.”

Ánh mắt trầm tĩnh của anh lướt qua cô, khiến Vưu Tốc không khỏi nhìn quanh phòng. Căn phòng cho khách này không có dấu hiệu từng có người ở. Trên chiếc giường gỗ chỉ có một tấm nệm mềm mại chưa mở bao, tủ quần áo vẫn còn lớp bọc bảo vệ trong suốt, khung cửa sổ trống trơn. Hay là cái bàn…?

Vưu Tốc quay lại nhìn chiếc bàn cô vừa sử dụng xem có món đồ quý giá nào không, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì bất ngờ nghe tiếng rầm.

Cửa phòng đóng lại…

Căn phòng nhỏ hẹp giờ chỉ còn lại hai người.

Tưởng Trì Kỳ không nói một lời, từng bước tiến về phía cô.

“…?”

Cảm giác hoang mang bất chợt xâm chiếm, Vưu Tốc không dám nhìn anh, chỉ ngượng ngùng đưa tay chạm vào vành tai mình.

“Ngồi xuống giường.”

Giọng nói của anh trầm ấm, hơi khàn, dễ dàng biến nỗi sợ mơ hồ trong lòng Vưu Tốc thành hiện thực.

Lời nói đầy ẩn ý ấy khiến sống lưng cô lạnh toát trong giây lát. Cô nuốt khan, vội vàng lùi lại, bất giác vấp ngã.

“Cậu… cậu định làm gì?”

Tưởng Trì Kỳ vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, chỉ nhìn cô mà không nói gì.

Không gian im lặng kéo dài khiến sự tự tin trong lòng Vưu Tốc dần lung lay.

Bị anh nhìn như vậy, Vưu Tốc lại cảm thấy như mình đã suy nghĩ quá đen tối. Cô hít sâu, đặt niềm tin tuyệt đối vào Tưởng Trì Kỳ, chậm rãi bước đến giường, quay mặt đi, lẩm bẩm đầy xấu hổ: “Làm cái trò gì thế này…”

Trong lòng rối như tơ vò, ngay giây tiếp theo, Vưu Tốc bất chợt nhận ra có người đang nâng cổ chân của cô khỏi sàn.

Cô theo phản xạ định phản kháng, nhưng Tưởng Trì Kỳ như đã đoán trước, liền ngước mắt nhìn cô.

Ánh mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào cô, trong đó dường như có những sợi dây vô hình đang đan xen.

Anh nửa ngồi xổm dưới chân cô, ngước đầu nhìn lên, hình ảnh đó khiến lòng cô chao đảo. Bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một chút tò mò khó lường.

“Đừng động.”

Tưởng Trì Kỳ giữ chặt chân còn lại của cô khi nó đang định co lên, giọng anh khẽ khàng nhưng đủ để khiến cô an lòng: “Đừng lo, tôi không làm gì đâu.”

Vưu Tốc cảm nhận rõ rệt sự ấm áp từ bàn tay anh đặt trên cổ chân mình, toàn bộ tâm trí cô bất giác tập trung vào đó. Giọng anh thoáng như một cơn gió, nhẹ nhàng lướt qua tai cô nhưng lại không thể len vào, chỉ khiến vành tai cô nóng ran.

“Nghe nói cậu bị đập vào chân à?”

“Hả?”

Vưu Tốc theo phản xạ nín thở, ánh mắt cẩn thận dõi theo động tác của anh khi từng chút một vén ống quần của cô lên.

Cô chưa kịp nghe rõ lời anh nói, cũng chưa đợi anh lặp lại, đã thấy những ngón tay thon dài của anh buông thả ống quần trở về vị trí cũ.

Không mặc vớ.

Chân cô trắng thật.

Tưởng Trì Kỳ vẫn giữ tư thế một chân quỳ, nửa ngồi xổm, nhưng khí thế lạnh lùng ban nãy đã vơi đi.

Khóe môi anh thấp thoáng một nụ cười, không rõ là mang theo ý cười chế giễu hay chỉ đơn giản là muốn cười.

“Cậu không bị dọa sợ đấy chứ?”

Giọng nói thoải mái pha lẫn chút chế giễu.

Lần này Vưu Tốc đã nghe rõ ý tứ trong câu nói của anh – anh đang trêu chọc cô.

Cái chân tê rần của Vưu Tốc vừa lấy lại cảm giác, cô cũng không muốn tỏ ra nhút nhát quá mức. Cô thả lỏng vai cổ, nhìn anh với vẻ trêu chọc, chống tay lên giường định giơ chân lên đá anh một cái.

Nhưng chân cô chưa kịp nhấc lên thì đã bị anh nhanh chóng giữ lại.

Lần này, anh giữ lấy mũi giày cô.

Hai ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào mũi giày cô, không mạnh nhưng đủ để cô chột dạ.

“Đừng đá.”

Tim Vưu Tốc bỗng chậm lại một nhịp.

Khi Tưởng Trì Kỳ rời khỏi phòng, anh còn tiện tay mang theo chiếc túi của cô ra ngoài.

Nửa tiếng sau, khi đang chỉnh sửa video, Vưu Tốc cứ không hiểu vì sao mà tâm trí cứ mãi lơ đễnh.

Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh lúc anh vén ống quần của cô lên.

Nhìn chiếc đồng hồ đếm giờ nhích từng giây từng phút, cô liền đẩy ghế ra, leo lên chiếc giường mà tấm nệm vẫn chưa được tháo bao.

Cô co người lại, nằm thành hình con tôm. Hơi thở chầm chậm, ngón tay thon dài của cô vô thức vén nhẹ ống quần lên.

Từ góc nhìn của anh ban nãy, liệu anh đã thấy gì?

“Tốc Tốc, đồ ăn ngoài tới rồi!”

Tần Lâm vội vã lao vào, trên tay là phần đồ ăn ngoài mà cô nàng đã phải giành giật trong giờ cao điểm. Thấy động tác của Vưu Tốc, cô nàng ngẩn người hỏi: “Mày đang vén quần làm gì thế?”

“Suỵt!”

Giống như bị bắt gặp khoảnh khắc xấu hổ, Vưu Tốc lập tức ngồi dậy, nhưng cô đã kịp thấy bóng dáng của một người đàn ông lướt qua ngoài cửa.

Cô chu môi, vội mang giày, đẩy Tần Lâm ra ngoài để đi ăn tối.

Đồ ăn vặt ở quán bar khá đậm đà, Tần Lâm còn gọi thêm một tá bia. Vưu Tốc thì chỉ ngồi thờ ơ chọc chọc vào đĩa khoai tây chiên, trong đầu cứ vẩn vơ nghĩ về hành động kỳ quặc của Tưởng Trì Kỳ khi nãy.

Sau đó, cô mới nhớ ra mình chưa nghe rõ lời anh nói khi ấy.

“Cậu bị đập chân à?”

Có vẻ như anh đã nói câu gì đó tương tự.

Vưu Tốc liếc nhìn vào cạnh bàn trà sắc nhọn, thầm nghĩ chắc lúc cô va qua cạnh bàn, Tưởng Trì Kỳ đã thấy và hiểu lầm?

Do bị ngắt quãng nhiều lần, công việc chỉnh sửa của Vưu Tốc mãi đến sát giờ nộp mới miễn cưỡng hoàn thành. May mắn thay, lần này đối tác hài lòng và thanh toán đầy đủ theo giá thị trường.

Vưu Tốc có thói quen ghi chép tài chính, nên cô đang đối chiếu từng khoản thu chi trong ứng dụng. Mỗi khi làm điều này, cô lại cảm thấy mình như một con sóc đang tích trữ cho mùa đông, cố nhồi nhét thêm nhiều để tăng cảm giác an toàn.

Cho đến khi cô thấy một khoản “an toàn” có người chuyển khoản, là Tưởng Trì Kỳ.

Số tiền chuyển là 200, ghi chú: Tiền ăn sáng một tuần.

Chỉ riêng bữa sáng trong một tuần đã tốn 200 tệ. Ở đại học L, giá một khay bánh bao trong căn tin trường chỉ 7 tệ. Tính ra… mỗi bữa sáng ăn bốn khay bánh bao.

Đúng là cuộc sống của cậu ấm có khác.

Vưu Tốc khẽ giật giật khóe môi.

Cô đang phân vân không biết có nên trả lại tiền cho anh hay không thì Mạn Mạn bất ngờ xông vào ký túc xá với tờ tờ rơi quảng cáo trên tay, miệng kêu ầm ĩ.

“Các chị em ơi, khoa mình lại bày ra trò mới rồi!”

Mạn Mạn và ba cô gái khác trong phòng đều học chuyên ngành truyền thông mới, chỉ có Tần Lâm và Vưu Tốc là học quảng cáo, nhưng tất cả đều thuộc khoa Báo chí và Truyền thông, nên các hoạt động thường ngày đều tham gia cùng nhau.

Vưu Tốc là thành viên của hội sinh viên, biết rõ khoa cứ mỗi tháng lại bày trò tổ chức hoạt động một lần, chủ yếu là để tạo thêm nội dung quảng bá cho trường, chứng minh cuộc sống sinh viên rất phong phú và năng động.

Tuy nhiên, bộ phận mà cô phụ trách thường không phải tham gia quá nhiều vào việc tổ chức, chỉ cần đợi sự kiện kết thúc rồi chụp hình, viết bài là xong.

“Hoạt động gì thế?” Tần Lâm dựa vào ghế, lật mắt đầy ngán ngẩm: “Đừng nói lại là cái hội thảo đọc sách nhàm chán nữa nhé.”

“Lần này chắc chắn không nhàm chán đâu, vì chủ đề của hoạt động lần này là…!”

“Quan hệ nam nữ lành mạnh!”

“Cái gì cơ?”

Tần Lâm khẽ gãi tai, nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không.

“Bản tiểu thư đây cho rằng quan hệ lành mạnh nhất giữa nam và nữ chính là thích thì ngủ với nhau, không thích thì đánh nhau. Cái này sao lại đem ra làm hoạt động của khoa được?”

“Chị rất thích phong cách sống của em, nhưng lý do khiến chị phấn khích không liên quan đến em đâu, Tần tiểu thư à.” Mạn Mạn bỏ qua Tần Lâm, giơ tờ quảng cáo lên trước mặt Vưu Tốc.

“Tốc Tốc này, mày có biết ai là người lên ý tưởng cho sự kiện này không?”

Cô nàng giả bộ làm phóng viên, giơ nắm tay lên như đang cầm micro.

“Ai cơ?”

Vưu Tốc bắt đầu nghĩ đến những người quen trong hội sinh viên.

“Nghe đồn là lớp trưởng của mày, Dương Duệ đấy.” Mạn Mạn nhìn thấy sắc mặt Vưu Tốc tối sầm lại, vẫn nhẫn tâm báo tin xấu cho cô.

“Và còn có tin đồn, mở ngoặc, nguồn tin từ bạn trai của Chương Tử, đóng ngoặc. Tin đồn cho rằng, Dương Duệ sẽ long trọng mời mày làm cộng sự cho sự kiện này.”

Tần Lâm lập tức tỉnh táo, đôi mắt tròn xoe sáng rực, giật lấy tờ giới thiệu hoạt động từ tay Mạn Mạn. “Cái này chẳng viết gì cụ thể cả.”

Trên tờ giấy chỉ ghi thời gian và địa điểm tổ chức, cùng với một câu khẩu hiệu loè loẹt không biết ai thiết kế.

Cửa phòng lại mở ra, Chúc Nhụy bước vào với một đống bưu kiện, hào hứng kể chuyện bên ngoài ký túc xá đang chất đầy các thùng điều hòa. Mọi người đều reo hò, nhảy cẫng lên vì sắp được lắp đặt hệ thống làm mát trong phòng.

Khi Mạn Mạn tuyên bố hùng hồn rằng cô nàng sẽ viết hẳn mười bài thơ để ca ngợi chiếc điều hòa mới, thì Vưu Tốc nhận được tin nhắn từ trưởng ban Lâm Ngẫu Nhược.

Lâm Ngẫu Nhược: [Nghe nói ý tưởng của hoạt động lần này là do Dương Duệ bên ban tổ chức đề xuất. Thực ra bọn chị không đánh giá cao hoạt động này lắm.]

Lâm Ngẫu Nhược: [Những hoạt động kiểu này thường sinh viên không mấy ai tham gia, cuối cùng đều là thành viên hội sinh viên chúng ta phải điền vào cho đủ người thôi.]

Lâm Ngẫu Nhược: [Chuẩn bị tinh thần đi nhé, em gái.]

“…”

Cuộc sống tệ hại, nhưng tưởng vậy là có thể làm khó được cô sao!

Đừng có mơ.

Vưu Tốc quả quyết mở WeChat, nhìn thấy biểu tượng chú lợn mặc quần tất đen mà cô gửi cho Tưởng Trì Kỳ trong lần trò chuyện trước, một khoảng lặng dài hiện ra. Cô sững lại vài giây rồi nhận ra mình mở nhầm ứng dụng.

Vội vàng chuyển sang Alipay, cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu gửi lời cầu cứu đầy ngại ngùng.

Chủ đề hoạt động “Quan hệ nam nữ lành mạnh” là sự kiện thứ hai sau chương trình “Cặp đôi một tuần” do trường L tổ chức, khiến hội độc thân có chút kỳ vọng.

Bình thường, Tưởng Trì Kỳ vốn luôn giữ khoảng cách với mấy hoạt động có vẻ mập mờ như thế này.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, vì quá được yêu thích.

Có cô em gái khóc lóc van nài tham gia cùng, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Một đám nam thanh nữ tú với ngoại hình và điều kiện khác nhau đứng chen chúc trên sân vận động, sau lưng là tấm băng rôn đỏ chữ đen kêu phành phạch theo gió… nhìn qua thì đây có lẽ là khoản chi lớn nhất cho sự kiện lần này.

Dưới bầu trời xanh trong vắt, Vưu Tốc mặc bộ đồ thể thao, đứng ở hàng giữa.

Cô đứng hơi lệch phía sau Tưởng Trì Kỳ một chút, lén lút nhìn đám vật dụng mà ban tổ chức đang chuẩn bị, cố đoán xem trò chơi sắp tới sẽ là gì.

Nhìn một lúc chẳng thấy gì, cô bèn căng thẳng rụt người lại, khẽ gọi: “Ê, Tưởng Trì Kỳ.”

Cô khều nhẹ vào khuỷu tay anh.

“Gì đó?”

“Để tôi nói trước nhé, chúng ta chỉ đến góp mặt thôi. Sự kiện này không hề nói sẽ cộng điểm nếu thắng, nên chúng ta cứ đi cho có lệ là được.”

Vưu Tốc đảo mắt xung quanh, bất chợt nhìn thấy một nam sinh phía trước cười tủm tỉm, cúi đầu hôn nhẹ cô bạn gái mặc váy đồng phục JK bên cạnh. Đầu óc cô lập tức mụ mị.

… Đây là quan hệ nam nữ lành mạnh mà họ nói à?

Sao lại không vi phạm quy tắc được chứ!

“Cậu đang nhìn gì thế?”

Tưởng Trì Kỳ lười nhác liếc sang theo hướng nhìn của cô.

“Đừng có nhìn!”

Vưu Tốc cuống cuồng vẫy tay trước mặt anh, ngăn cản anh thấy cảnh tượng đó.

“Đừng vẫy nữa, không nhìn.” Tưởng Trì Kỳ đứng một cách hờ hững, vươn tay gạt nhẹ mấy ngón tay trắng nõn đang vẫy loạn trước mặt mình. “Cậu vừa định nói gì?”

“À, ý tôi là…” Vưu Tốc sợ bị người khác nghe thấy, liền ghé sát tai Tưởng Trì Kỳ thì thầm, “Bọn mình chỉ cần làm cho có rồi rớt luôn từ vòng đầu tiên là được.”

Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lấp lánh đầy ý nịnh nọt, trong lòng tự nhủ phải giữ vững tinh thần.

Chỉ là một sự kiện nhàm chán thôi, đi cho có mặt, mất khoảng năm phút. Những hoạt động vô nghĩa của trường thế này cô tham gia bao nhiêu lần rồi. Tưởng Trì Kỳ cũng chẳng phải người quá cứng nhắc.

Anh sẽ hiểu ý cô mà.

Tưởng Trì Kỳ khẽ cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của cô, không nhịn được bật cười.

“Rớt ngay vòng đầu tiên?”

“Đúng đúng!” Vưu Tốc gật đầu lia lịa.

Xem ra mọi chuyện đã chắc chắn.

Cô vừa định vui vẻ quay lại thì bên tai đã nghe thấy giọng nói chậm rãi, đầy tự tin của anh:

“Dựa vào cái gì mà phải rớt?”

【Lời tác giả】

Tưởng Trì Kỳ: Bản năng cạnh tranh nổi dậy rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.