Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 37: Giả vờ yếu đuối




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Qua đây sờ thử….?

Tưởng Trì Kỳ, là cậu thật sao???

Từ khi nào cậu lại trở thành thế này, có phải tôi làm dơ cậu rồi không???

Vưu Tốc kinh ngạc nhìn về phía trước, suýt nữa thì bị ánh mắt của Tưởng Trì Kỳ khi anh quay đầu lại bắt gặp.

Người đàn ông cao ráo, ánh nhìn lạnh lùng của anh chiếu thẳng xuống đỉnh đầu cô.

Vài giây sau, cảm giác áp lực đáng sợ mới tan biến.

Vưu Tốc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên.

Ngón tay cô khẽ co lại, gõ vào viền điện thoại, trải qua sự giằng xé trong lòng, tuân theo chiến thuật “địch mạnh thì ta rút”, cô nhanh chóng gõ một đoạn văn bản rồi đuổi theo ba người phía trước.

Đi phía trước vẫn tốt hơn, dễ dàng kiểm soát ánh mắt của mình, không bị dòm ngó lung tung.

Khi lướt qua anh, Vưu Tốc căng thẳng dựng thẳng lưng, cố tình quay sang hướng ngược lại.

Cô nín thở, sợ rằng khi Tưởng Trì Kỳ thấy tin nhắn của cô, anh sẽ phát ra âm thanh kiểu “chậc” đầy khinh thường.

Nhưng hình như…

Vưu Tốc đi chậm lại.

Dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh không hài lòng nào.

Xung quanh là tiếng ồn ào của đám đông, nhưng anh vẫn luôn im lặng.

Vưu Tốc còn đang suy nghĩ không biết từ khi nào Tưởng Trì Kỳ trở nên bao dung như vậy, cô gần như nghĩ rằng tin nhắn chưa được gửi đi, nhưng khi nghi ngờ và mở WeChat lên kiểm tra,

Dòng chữ to đùng “Cấm động dục” quen thuộc đã nằm gọn trong khung tin nhắn đã gửi màu xanh lục.

Sự chú ý của cô đều dồn vào việc dò xét tâm trạng của Tưởng Trì Kỳ, không để ý rằng bước chân của người đàn ông phía sau đột nhiên nhanh hơn.

Một chậm một nhanh.

Khoảng cách giữa các bước chân ngày càng thu hẹp lại, cho đến khi không còn nữa.

“Nhìn đường.”

Vưu Tốc đột nhiên nhận ra phần sau giày của mình bị ai đó khẽ chạm vào, điện thoại trong tay cô suýt nữa rơi xuống vì giật mình.

Cơn tức giận lập tức dâng lên đến cổ họng.

Cái quái gì vậy!!

Tôi đi phía trước không nhìn thấy cậu, cậu đi phía sau cũng phải đến mức đạp vào tôi sao!

Vưu Tốc tức giận quay đầu lại, má vì không hài lòng mà hơi phồng lên, cô âm thầm nghiến răng, định lý luận với anh một trận.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lười biếng tự mãn của anh, cơn tức giận chưa kịp xả ra đã bị nuốt trở lại.

… Tôi nợ cậu.

Tôi lùi lại hai bước là được chứ gì!

Đi trước sợ cậu đạp giày tôi.

Đi sau thì sợ tôi không kiềm được ánh mắt của mình.

Vậy thì tôi sẽ đi cùng với cậu.

Lát nữa nếu khí thế của cậu bị tôi đè bẹp thì đừng có trách!

Vưu Tốc không nói gì, nhưng ra vẻ khó chịu.

Cho đến khi điện thoại vang lên hai lần, cô mới quay lại vẻ mặt áy náy.

Giờ mà lấy điện thoại ra thì rủi ro quá lớn. Vưu Tốc đút tay vào túi, bấm nút im lặng bên hông, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tần Lâm và Thắng Thiên Dương ở phía sau không hiểu vì lý do gì lại cãi nhau suốt đoạn đường.

Vưu Tốc bị làm ồn đến mức đầu nhức nhối, cô ôm đầu, nắm nhẹ tay lại và gõ hai cái vào trán.

Mặc dù không phải cuối tuần, nhưng vì ký túc xá mất điện, các sinh viên không có tiết học đều xếp hàng trước cổng đợi taxi để đi đến khu thương mại, hoặc rủ nhau ra ngoài tìm đồ ăn.

Vào giờ cao điểm tan học, dòng người như sóng biển đổ dồn vào vị trí cách đó vài trăm mét, chật cứng như nêm.

Trong đám đông dễ xảy ra va chạm.

Vưu Tốc cảm thấy căng thẳng, lặng lẽ quan sát xung quanh, tìm thấy một con đường có nhiều nữ sinh, cô bình tĩnh bước nhanh về phía bên phải.

Càng đi càng nhanh.

Phía trước bên phải là một nhóm nam sinh ăn mặc sành điệu đang tụ tập đùa giỡn, một cậu mặc áo sơ mi phong cách nghỉ dưỡng liên tục vung tay.

Trong mắt Vưu Tốc, cánh tay đó giống như một cây búa lớn trong trò chơi điện tử.

Chỉ khác là phiên bản người thật.

Vưu Tốc thu mình lại, muốn quay đầu tìm Tần Lâm, nhưng cơ thể vừa xoay được một nửa, cô lại cảm thấy giữa đám đông ngột ngạt này rất khó chịu, nên bỏ qua ý định đó.

Cô cắn răng bước tới, đang lo lắng thì đột nhiên có người nắm lấy cổ áo sau lưng cô.

Xung quanh như bị bấm nút tạm dừng, tim Vưu Tốc đập loạn nhịp, phần da gần cổ áo như bị áp lên một tảng băng, lạnh buốt.

Mặt cô tái mét, lo lắng ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt của Tưởng Trì Kỳ với vẻ khó hiểu.

Hơi thở nặng nề của cô chậm rãi hạ xuống, cảm giác sợ hãi hão huyền tan biến bớt.

“Bạn Vưu này.”

Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch môi, khóe mắt hơi nhướng lên.

“Sao cậu biết tôi thuê nhà ở hướng này?”

Phía sau, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương cũng lập tức im lặng.

Cả hai liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự thắc mắc giống nhau.

Câu hỏi của Tưởng Trì Kỳ không hẳn là cố ý làm khó, nhưng thực tế là sau khi ra khỏi cổng Bắc, rẽ trái sẽ thấy nhiều khu dân cư hơn.

Mặc dù bên phải sầm uất nhưng chỉ có mỗi chung cư Thịnh Thơ, còn lại phần lớn là quán bar và nhà hàng.

Đôi mắt Vưu Tốc thoáng trở nên u ám, cô nhận ra sự dò xét trong ánh mắt của Tưởng Trì Kỳ.

Hỏng rồi, cô vô thức nghĩ đến tin nhắn về địa chỉ căn hộ mà Tưởng Trì Kỳ đã gửi cho cô trên WeChat, rồi vội vàng rẽ sang phải.

Theo lẽ thường, cô nên đứng yên tại chỗ đợi anh đi tới dẫn đường mới đúng.

Cô gái cắn môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, rồi khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt nhìn anh trở nên cực kỳ trong sáng, thậm chí còn mang chút yếu đuối.

“Tôi… cảm thấy hơi khó chịu.”

Giọng cô nhỏ nhẹ như một người đang yếu bệnh.

Âm thanh mang theo sự yếu ớt cố tình tạo ra len lỏi vào tai anh.

Sự ung dung trong sắc mặt của Tưởng Trì Kỳ đột nhiên biến mất.

Anh cau mày, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

Nhớ lại bệnh tình mà Vưu Tốc từng thẳng thắn chia sẻ, sắc mặt Tưởng Trì Kỳ bỗng lạnh đi vài phần, anh nắm lấy tay áo cô và dẫn cô bước đi.

Đường nét cổ của Tưởng Trì Kỳ rất đẹp, như kiệt tác của tạo hóa, cơ bắp và xương cốt đều như được sắp xếp một cách tỉ mỉ. Khi bị anh kéo đi, Vưu Tốc vô tình nhìn thêm vài lần.

Tay áo bị nắm chặt làm nổi rõ những nếp nhăn, những yếu tố bất ổn trên đường đi đều bị loại bỏ hoàn toàn trong nháy mắt.

Bước đi của Tưởng Trì Kỳ mạnh mẽ, quyết liệt, khí thế của anh quá mạnh, ít người dám lại gần.

Trong khoảnh khắc này, bóng lưng của Tưởng Trì Kỳ lại hòa vào hình ảnh của Tần Lâm – người đã nhiều lần tiếp thêm can đảm cho Vưu Tốc trong ký ức một cách kỳ lạ, khiến lòng cô không khỏi có chút cảm xúc lẫn lộn.

Đây là một lần cô thoát hiểm nhờ phản ứng sinh lý.

Hiệu quả nhưng có phần hèn hạ.

Sự ùn tắc chỉ diễn ra ở cổng, xe đặt qua mạng thường chỉ đón khách tại đây.

Khoảng cách chưa đầy trăm mét nhanh chóng được hoàn thành.

Tần Lâm chen lấn đi theo, khi thấy Vưu Tốc không sao mới giận dỗi nói.

“Tốc Tốc, sao lúc nãy mày không gọi tao?”

Ở khu vực thưa người, nhịp tim của Vưu Tốc dần trở lại bình thường. Cô ngẩng đầu lén nhìn Tưởng Trì Kỳ, sau đó lắc đầu ra hiệu rằng mình ổn.

Sau đó, cô gái bước đến trước mặt Tưởng Trì Kỳ, cẩn thận nhìn anh, rồi đưa ra lý do vụng về mà mình vừa nghĩ ra.

“Lúc nãy tôi đoán thôi, nếu đi theo hướng này —”

“Câm miệng.”

“…Ồ.” Vưu Tốc rụt cổ.

Tưởng Trì Kỳ cũng không rõ tại sao mình lại cảm thấy phiền lòng, nhưng nghĩ lại cũng không nên nổi nóng với Vưu Tốc.

Anh thở ra một hơi nặng nề, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô để phủi đi chiếc lá bị gió thổi đến như một cử chỉ trấn an, sau đó quay đầu, bước đi thẳng về phía trước.

Khí áp xung quanh anh rõ ràng thấp hơn trước nhiều.

Thắng Thiên Dương thấy tâm trạng của anh bạn đột nhiên không tốt, nhất thời không hiểu chuyện gì, đành lẽo đẽo đi theo bên cạnh.

Mười lăm phút sau.

Bốn người đã đứng trước cửa phòng.

Trang trí của căn hộ này khác hẳn với các khu chung cư cũ khác, có thiết kế tinh tế, cây xanh được bố trí hợp lý, trong góc thang máy còn có mấy chậu cây tươi tắn, lá xanh mướt như sắp nhỏ giọt.

Nhưng những thứ này không thu hút nổi sự chú ý của Vưu Tốc. Vừa bước ra khỏi thang máy, ánh mắt cô đã bị thu hút bởi chiếc camera đang kêu rì rì trên đầu, di chuyển liên tục theo dõi.

Camera này có chế độ theo dõi động, chỉ cần có chút cử động là nó sẽ không buông tha, cứ dán chặt vào đối tượng. Thế nhưng lúc này lại xảy ra tình huống kỳ quặc.

Không biết là máy bị kẹt hay cố ý, nó cứ dừng lại, không rời mắt khỏi Vưu Tốc, nhìn cô chằm chằm như đang đối đầu nhau.

Vưu Tốc bất giác rùng mình. Thật là xui xẻo, cô nghĩ.

Nếu lần trước cô không biết trời cao đất dày mà đến đây, có khi giờ này cô đã “bảo dưỡng” thành một xác chết trẻ trung rồi…

Sau khi mở khóa vân tay, mọi người lần lượt vào phòng, Vưu Tốc cũng từ bỏ việc đối đầu với camera và bước theo vào trong.

Tần Lâm và Thắng Thiên Dương đã sớm nhắm đến máy chơi game của Tưởng Trì Kỳ, giờ mỗi người một tay cầm, chơi hăng say trong phòng khách.

Vưu Tốc vốn không giỏi giao tiếp, còn Tưởng Trì Kỳ vì chuyện vừa rồi mà cũng ngại ngồi gần cô.

Anh hơi nghiêng người, cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn trà, đẩy cửa ra ban công rồi ra ngoài hút thuốc.

Không ai để ý đến Vưu Tốc, cuối cùng cô cũng có chút thoải mái, lấy điện thoại ra xem.

Cô chưa kịp đọc tin nhắn Tưởng Trì Kỳ gửi lúc ở trường thì bỗng nhiên có tin nhắn mới hiện lên trên WeChat.

Tưởng Trì Kỳ: Dạo này tâm trạng thế nào?

…?

Vưu Tốc ngớ người.

Cô kéo xuống dưới, nhìn thấy hai tin nhắn anh gửi trước đó, có chút hung dữ.

Đó là sau khi cô nhắn câu “Cấm động dục” mang đậm tính lịch sử.

Tưởng Trì Kỳ: Động dục cái gì mà động!

Tưởng Trì Kỳ: Ai là người khơi mào trước?

Là cô, chính cô là người đầu tiên nhắc đến chủ đề không đứng đắn liên quan đến mông cơ mà!

Vưu Tốc gửi lại một biểu cảm nịnh nọt, hạ mình như một thái giám, sau đó lại ngẩn người nhìn chằm chằm vào câu [Dạo này tâm trạng thế nào?], không biết phải đáp lại sao.

Nói chuyện tào lao với nhau thì nhiều, nhưng khi anh đột nhiên nghiêm túc, cô lại không biết phải làm sao.

Tại sao anh lại bất ngờ quan tâm đến tâm trạng của cô?

Vưu Tốc vốn ít khi nhìn lại những việc đã qua, nhưng nhờ câu hỏi của anh mà cô bắt đầu nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong tuần qua. Dù bận rộn và mệt mỏi, nhưng ít nhất cô cũng thấy mình đang sống một cuộc sống đầy đủ?

Nhưng suy nghĩ đó chẳng khác gì lời nói nhảm…

Cô vỗ nhẹ lên đầu, chân giẫm lên tấm thảm mềm mại, co chân lại và trả lời anh:

[Có cậu thì tất nhiên là tôi vui rồi!]

Cô vẫn lựa chọn cách trả lời qua loa.

Khói thuốc lơ lửng ngoài ban công, bóng lưng rộng lớn của Tưởng Trì Kỳ nổi bật giữa những tán cây xanh biếc, ánh mắt Vưu Tốc dừng lại trên chiếc áo thun lỏng lẻo của anh, đang hơi phồng lên do anh tựa vào lan can.

Chiếc áo phập phồng theo gió khẽ lộ ra đường sống lưng của anh, vừa cứng rắn vừa lạnh lùng.

Cô bỗng cảm thấy hụt hẫng.

Cô rất muốn than phiền với Tưởng Trì Kỳ về mấy chuyện phiền phức gần đây, như việc hôm nay cô không kịp lấy ghế ngồi phía sau chỉ vì mang sandwich cho anh, kết quả là bị giáo viên gọi lên đứng trước lớp khiến cô xấu hổ.

Hay như chuyện vừa rồi cô hoảng loạn thế nào giữa đám đông…

Nhưng cuối cùng, cô vẫn chỉ là một tên hề nhỏ bé, không dám để lộ bản thân.

Chỉ cần Tần Lâm nói nhiều thêm một chút, những thông tin sẽ dần khớp lại, và danh tính của cô có thể bị lộ.

Họ có thể nói những chuyện không đứng đắn, có thể tán gẫu những điều vô bổ, nhưng không thể nói về những chuyện thú vị hay phàn nàn về cuộc sống hàng ngày.

Cảm giác muốn chia sẻ đều phải dừng lại ở đây.

Cô cúi xuống nhìn vào điện thoại.

Lại có hai tin nhắn chưa đọc mới.

Tưởng Trì Kỳ: Nếu không vui thì nói với tôi.

Tưởng Trì Kỳ: Tôi sẽ cố gắng hết sức.

Cố gắng làm gì?

Trong đầu Vưu Tốc xuất hiện những suy nghĩ lộn xộn.

Đinh một tiếng, lại một tin nhắn từ Alipay hiện lên.

Vẫn là từ người đó, nhưng với một thân phận khác.

Đây là tin nhắn từ Tưởng Trì Kỳ, người bạn trên Alipay của Vưu Tốc.

Tưởng Trì Kỳ: Nếu thấy không thoải mái thì cậu có thể vào phòng khác.

Vưu Tốc cúi mắt, ngón tay dừng lại trên màn hình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào về tình trạng của mình hiện tại, thì bỗng chú ý đến bóng lưng của Tưởng Trì Kỳ trên ban công, anh đang hơi cúi người, một tay gõ gõ trên màn hình điện thoại suốt một lúc lâu.

Anh cứ xóa rồi lại gõ, hai phút sau mới gửi tin nhắn tiếp theo.

[Sau này tôi còn có thể chạm vào cậu không?]

【Lời tác giả】

Tưởng Trì Kỳ: Nếu như là một người bạn qua mạng để giết thời gian, mà anh không thể quan tâm em, thì thôi chúng ta đổi tài khoản khác nhé.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.