(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhờ sự trợ giúp của dư luận thế kỷ 21, Thắng Thiên Dương may mắn bị các bạn cùng lớp khinh bỉ và công kích đơn phương, phải đeo khẩu trang suốt một tuần mới dần tìm lại được sự năng động trước đây của mình.
Tần Lâm thay mặt cho cô bạn thân của mình lên tiếng, mắng cậu ta trên WeChat suốt bảy ngày, mỗi tối đúng mười giờ là mở mic.
Nhưng tối nay, đã mười giờ mười lăm rồi mà tin nhắn của cô nàng vẫn chưa gửi đến.
Thắng Thiên Dương thầm nhắc mình ba lần rằng cậu ta không phải là người thích bị ngược đãi, chỉ là đã quen với việc bị thúc giục, sau đó mở khung trò chuyện với Tần Lâm rồi gửi một tin nhắn hỏi thăm.
Thắng Thiên Dương: Cậu có ở đó không, hôm nay sao không mắng tôi thế?
Tần Lâm: … Cậu bị khùng à, một giờ trước ký túc xá nữ bị cúp nước, bà đây bận đi thư viện rửa mặt, không có thời gian để ý đến cậu.
Lúc này Thắng Thiên Dương mới nhận ra, cậu ta đi đến bồn rửa tay, vặn vòi nước, nhìn hai giọt nước nhỏ ra từ vòi rồi bật thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“Chết tiệt, cúp nước rồi anh em ơi!”
–
Trước hai bình nước nóng trên mỗi tầng ký túc xá đều có hàng dài uốn lượn, Tần Lâm không chờ được, trực tiếp cầm khăn kéo Vưu Tốc đi thư viện rửa mặt.
Thư viện không xa ký túc xá nữ, trên đường đi thỉnh thoảng có thể thấy mấy cô gái đi dép lê, mái tóc phía trước còn ướt.
Vưu Tốc thu ánh mắt lại, ôm đồ dùng vệ sinh cá nhân đi theo sau cô nàng.
“Tao chịu luôn rồi đó, cái trường khỉ gió này tệ hết sức, nói ra thì oai lắm, ai ngờ cơ sở hạ tầng của trường lại tệ thế này, cúp nước? Còn gọi là đại học nữa sao?”
“Nghe nói ngày mai còn cúp điện nữa.” Vưu Tốc lặng lẽ bổ sung.
Vì suốt một ngày làm nô lệ trong văn phòng nên cô có biết được một chút tin tức nội bộ.
“Chết tiệt, đừng ép tao phải dán thông báo lớn trên bảng thông báo đấy.”
“Nếu không phải hôm nay đã muộn thì tao bắt xe về nhà tắm rồi.” Ngón tay Tần Lâm nắm chặt cái chậu nước đến mức đỏ lên.
“Nhưng hình như tuần sau lắp điều hòa đồng loạt.”
“?” Tần Lâm dừng bước: “Thật không vậy?”
Chuyện ký túc xá của đại học L có nhà vệ sinh riêng nhưng không có điều hòa đã bị khu đại học lân cận cười chê suốt mấy năm, giờ mùa hè sắp qua rồi, cuối cùng cũng chịu lắp điều hòa à?
Vưu Tốc gật đầu, ghé sát lại nhỏ: “Tao lén thấy trên bàn của thầy phụ trách hậu cần có ghi thời gian và chi tiết hẹn thợ lắp điều hòa, kế hoạch ghi là dự kiến sẽ lắp xong trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.”
“Ôi ngôi trường thân yêu của tôi, nếu định lắp điều hòa sao không chịu nói sớm, hãy tha thứ cho sự bất kính ban nãy của tôi nhé!”
“…..”
Nhà vệ sinh của thư viện cách xa khu vực đọc sách, hơn nữa tầng một phần lớn là các quán trà sữa, cà phê do sinh viên thuê và các phòng hội nghị, phòng tuyên truyền dùng để tổ chức sự kiện, nên việc rửa mặt ở đây không làm phiền đến người khác.
Nhưng khi Vưu Tốc thấy Tần Lâm sau khi rửa mặt xong liền lấy ra một chai dầu gội lớn 500g, đột nhiên cảm thấy… chuyến đi này thật không đáng.
“Lâm Lâm… mày làm gì thế?”
“Gội đầu một chút.”
“Nhưng đây là nước lạnh mà, mày sẽ bị cảm đấy. Có cần tao đi chỗ khác lấy nước nóng cho không?” Vưu Tốc do dự: “… Quán trà sữa có nước nóng không nhỉ?”
“Chị đây thích dùng nước lạnh, chưa xuống dưới 0 độ thì không dùng.”
Tần Lâm hoàn toàn không nghe lời khuyên, “Tốc Tốc, mày ra ngoài đợi tao đi, cầm giùm tao cái cốc đánh răng.”
Vưu Tốc đành phải ôm đồ vệ sinh cá nhân của hai người rời khỏi nhà vệ sinh.
Tầng một của thư viện trường L có vài cây cột lớn ở trung tâm, xung quanh cột có bàn trắng để đặt đồ vật, trông như một lớp váy trắng bao quanh thân cột.
Ghế cao gần cột nhất đang trống, Vưu Tốc đặt đồ xuống, nhón chân ngồi lên đó.
Những người khác trong ký túc xá vội vã đi siêu thị mua nước khoáng loại lớn và khăn ướt để dự trữ, bây giờ đang than phiền trong nhóm WeChat rằng siêu thị chật cứng người.
Mạn Mạn nhắn riêng cho cô, hỏi cô có cần mua bữa sáng không, cũng hỏi cả Tần Lâm.
Bánh mì và mì gói ở đây gần như đã bị mua sạch, ông chủ siêu thị tiết lộ rằng ngày mai cả căng tin cũng mất điện, bây giờ không mua thì chỉ còn cách chịu đói.
Vưu Tốc không ngờ căng tin cũng sẽ mất điện, cô nhíu mày, còn chưa kịp nhắn lại “muốn muốn muốn”.
Mạn Mạn lại gửi đến một tin nhắn thoại.
Giọng điệu chán nản: Không được rồi, vừa nãy vẫn còn bánh mì, tao còn chưa đi tới kệ hàng thì mấy cậu sinh viên thể dục đã tới, quét sạch bỏ vào giỏ mua hàng rồi.
Vưu Tốc buồn bã thở dài cho cái bụng sắp phải chịu đói của mình.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Alipay cũng xuất hiện một dấu chấm đỏ nhỏ.
Tưởng Trì Kỳ: Mang cho tôi một cái sandwich.
“…”
Thiếu gia à, bánh mì còn bị cướp sạch rồi, cậu còn đòi ăn sandwich?
Lời trách móc vừa lướt qua trong đầu Vưu Tốc thì đã thấy anh gửi tới một tấm ảnh.
Hình như có một ký túc xá nữ nào đó nghe ngóng trước, đã tích trữ bánh mì và các nguyên liệu khác, làm thành sandwich rồi bán trong nhóm WeChat của các cô gái.
Bức ảnh chính là ảnh chụp màn hình nhóm WeChat mà họ đang bán.
Nhưng có điều kiện, họ không giao hàng, chỉ giao dịch trước cửa ký túc xá của mình.
…Tuyệt quá, không phải chịu đói rồi!
Còn chưa kịp copy xong ID nhóm WeChat mà Tưởng Trì Kỳ gửi đến để tham gia…
WeChat lại rung lên một cái.
Tưởng Trì Kỳ: Hoa viên Thịnh Thơ, khu C tòa 1 phòng số 3, mật mã cửa 098765.
“!”
Câu này…
Đôi mắt Vưu Tốc bỗng nhiên co lại, không thể tin được.
Tưởng Trì Kỳ, cậu là cái đồ vô liêm sỉ, lại dám hẹn gặp cô em trên mạng để… vào phòng?
Đó là homestay hay căn hộ anh thuê…
Các ngón tay cô gái siết chặt, lông mày nhíu lại, cúi đầu nhìn lại giao diện trò chuyện trên Alipay, lại phát hiện yêu cầu không có một chút ngôn từ lịch sự nào, cô dần dần bắt đầu nổi giận.
…Cậu hẹn gặp con gái trên mạng để thuê phòng, lại bắt tôi làm chân chạy vặt mang sandwich cho cậu?
Tôi mang cho cậu một đống phân thì có!
Vưu Tốc giận dữ gõ vào Alipay: Sandwich đã bị cướp sạch rồi.
Đừng có mơ, còn lâu cô mới mang.
Sau đó cô lại nhảy vào wechat, suy nghĩ một lúc, vừa không phá vỡ hình tượng vừa thể hiện rõ lập trường từ chối, rồi gõ:
Vưu Tốc: Nhóc à, em còn nhỏ, anh không động vào em đâu (cố gắng nhẫn nhịn), nhưng nếu em mà trưởng thành (trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc), anh lập tức sẽ muốn em ngay (hung dữ) (giọng trầm quyến rũ) (mặt thay đổi thất thường như bảng màu, sau đó trở nên dịu dàng như mưa xuân).
Vưu Tốc: Bây giờ em còn nhỏ (nhẫn nhịn).
Vưu Tốc: Từ chối khéo nha.
Tưởng Trì Kỳ: Trước 8 giờ tối tôi sẽ không ở đó, trường học bị cúp nước, cậu có thể qua đó tắm rửa.
Một tin nhắn nghiêm túc hiện lên muộn màng trong mắt, khiến mặt Vưu Tốc thoáng chút hoảng loạn.
Ý cậu là vậy hả?
Sao không nói sớm!!!
Cô vừa định thu hồi tin nhắn thì bên kia như đã đoán trước được.
Tưởng Trì Kỳ: ?
Tưởng Trì Kỳ: Đã chụp màn hình rồi.
“…….”
Chuyện này có thể trách cô hả? Ai nhận được tin nhắn kiểu này chắc chắn sẽ nghĩ sai mà???
Vưu Tốc gõ hai cái vào thành cốc đánh răng, cúi đầu, thuận nước đẩy thuyền mà trả lời anh.
Vưu Tốc: Cậu biết tôi luôn thế này mà, chỉ cần cậu gửi một tin nhắn nhỏ xíu thôi cũng đủ làm cơn sóng dopamine của tôi dậy sóng đấy!
Vưu Tốc: Cứ tưởng cậu cắn câu rồi, hóa ra tôi còn phải cố gắng theo đuổi nữa, tốt lắm, tôi thích sự rụt rè của cậu rồi đấy!
Vưu Tốc: Tôi thích quá trình theo đuổi này lắm, giữ vững phong độ nhé.
Khi gõ hai chữ “rụt rè”, Vưu Tốc bỗng nhớ lại cuộc gọi video kỳ lạ trước đó của anh, khóe miệng không kìm được mà co rút.
Tưởng Trì Kỳ đúng là khó đoán thật.
Tưởng Trì Kỳ: Thế cậu có đến không?
Hoa viên Thịnh Thơ, từng có giáo viên ở trong khu này, Vưu Tốc cũng từng giúp mang tài liệu đến đó một lần, biết rõ chỗ này rất gần trường, chỉ cần đi từ cổng bắc khoảng năm phút là tới.
Nhưng ai biết được anh có định giăng bẫy bắt cô không, để xem cô là người hay quỷ.
Miệng thì nói trước 8 giờ tối sẽ không tới, biết đâu giờ này anh đang ngồi trên sofa phòng khách lắc lắc ly rượu vang, chờ bắt cô… Hoặc, có thể trước cửa đã gắn camera, chỉ cần cô xuất hiện trước cửa, máy quay sẽ xoay 360 độ không góc chết, phóng đại khuôn mặt cô đến từng chi tiết.
Hơn nữa cô đã rửa mặt xong rồi, sáng mai chỉ cần dùng khăn ướt lau qua là xong.
Không cần thiết phải tự đưa mình vào rủi ro như vậy.
Vưu Tốc trong lòng đã nghĩ thông suốt, nhưng ngón tay lại gõ ra một kiểu hoàn toàn khác, vẫn tiếp tục tỏ ra lả lơi.
Vưu Tốc: Nếu cậu ở đó thì tôi sẽ đến.
Vưu Tốc: Nếu cậu không ở thì thôi.
Vưu Tốc: /Rời khỏi đầy tiếc nuối./
Tưởng Trì Kỳ: Ồ?
Tưởng Trì Kỳ: Vậy sau 8 giờ cậu đến đi.
Vưu Tốc: Sau 8 giờ tôi còn có việc, cậu quên mất hình tượng của tôi rồi à?
Vưu Tốc: Sau 8 giờ tôi phải đi bar hút thuốc, uống rượu, làm tóc rồi gọi trai bao nữa chứ.
Tưởng Trì Kỳ: Được.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu cứ đợi đấy.
Tưởng Trì Kỳ: Tôi sẽ đứng dậy và qua đó ngay bây giờ.
Tưởng Trì Kỳ: 15 phút nữa sẽ tới.
Tưởng Trì Kỳ: Nếu tôi đến mà không thấy cậu ở cửa,
Vưu Tốc: Anh đẹp trai!!
Vưu Tốc: Nghe nói sáng mai nhà ăn sẽ cúp điện, cậu đã chuẩn bị bữa sáng chưa?
Vưu Tốc: Nếu chưa chuẩn bị thì để tôi làm cho cậu một chiếc bánh mì tình yêu nhé! /Yêu cậu/ Yêu cậu/.
Vưu Tốc nhanh trí, chưa đợi anh nói lời đe dọa, cô đã đổi ngay chủ đề.
Chủ đề này hoàn toàn thu hút sự quan tâm của anh.
Cô đã nhanh tay lật bài trước.
Bên kia, dòng tin nhắn đang viết dở với khí thế hừng hực cuối cùng cũng dừng lại.
Vưu Tốc thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Tưởng Trì Kỳ trên Alipay tiếp tục hỏi cô.
Tưởng Trì Kỳ: Thật sự hết sạch rồi à?
Sau khi xác nhận rằng cô thực sự sẽ không giúp mang đồ, anh mới đi đồng ý với “Nicotine đau buồn”.
Đúng là đàn ông đẹp trai, theo một cách nào đó thì chắc chắn sẽ không thiếu đồ ăn.
Vưu Tốc gõ vào Alipay: Đúng vậy.
Sau đó, cô chuyển cuộc chiến sang WeChat như đã dự đoán trước.
Quả nhiên, chưa đến một phút sau, anh đã trả lời cô.
Tưởng Trì Kỳ: Vậy hẹn gặp nhau ở cổng nhà ăn nhé?
…Gặp nhau gì chứ.
Sao lại gặp nữa!
Vưu Tốc suy nghĩ một lúc rồi gõ: Không cần đâu, tôi sẽ để bánh mì ở một chỗ, sáng mai cậu ra đó lấy là được.
Tưởng Trì Kỳ: Lỡ bị người ta lấy mất thì sao?
Vưu Tốc: Không đâu, nếu bị lấy mất thì tôi sẽ lấy thân đền bù.
Vưu Tốc: Hôn cậu một cái!
Tưởng Trì Kỳ: Đừng có đùa giỡn tình cảm
Tưởng Trì Kỳ: Mai có nhiều người không có gì ăn lắm.
Đúng vậy.
Trước đây dù nhà ăn không cúp điện, hàng hóa trong siêu thị đầy đủ nhưng vẫn có người ăn cắp đồ giao hàng của người khác. Sáng mai tình hình hỗn loạn, khó mà đảm bảo không bị lấy trộm.
Ban đầu chỉ nói mang đồ ăn để lảng tránh những lời đe dọa của anh, không ngờ lại bị anh tóm lấy và kéo dài đến việc gặp mặt.
Vưu Tốc tựa khuỷu tay lên bàn đầy phiền não, đang nghĩ cách làm sao giải thích cho tròn lời thì vai cô đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ.
Cô giật mình, màn hình điện thoại lập tức tắt ngúm.
“Mày sao thế?”
Tần Lâm cũng giật mình vì thấy cô run rẩy, còn tưởng có chuyện gì xảy ra.
“… Không sao, chỉ tại mày vỗ vai tao đột ngột quá làm tao giật mình thôi.”
Vưu Tốc bình tĩnh lại, mỉm cười với cô nàng.
“Thế hả?” Tần Lâm thở phào: “Thế đi thôi.”
Cô nàng quấn khăn quanh đầu, kẹp chặt ở cuối, trông giống bà chủ nhà trong phim Kungfu Hustle, nhưng Tần Lâm không bao giờ bận tâm đến ánh nhìn của người khác, bước chân vẫn mạnh mẽ, đi nhanh như có gió.
Vưu Tốc đi theo sau, vừa nghĩ cách cầm đồ thoải mái, vừa có thể gõ tin nhắn thì bị cô nàng gọi lại.
“Mày làm gì thế?”
“Không có gì, tao tới ngay đây.”
Vưu Tốc còn đang nghĩ xem trả lời Tưởng Trì Kỳ như thế nào để không bị nghi ngờ, giờ chỉ đành cất điện thoại vào túi rồi đuổi theo.
Bước ra khỏi thư viện, làn gió mát mẻ của buổi hoàng hôn thổi qua cả hai người. Vưu Tốc hít một hơi sâu, bỗng cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Lúc nãy cô tranh thủ đặt bánh mì kẹp, giờ vừa đi ngược vừa vẫy tay với Tần Lâm ở phía trước.
“Tao nói cho mày nghe một tin vui nhé, tao vừa đặt bánh mì kẹp cho cả phòng rồi đấy. Trùng hợp là chỉ còn lại 7… à 6 suất thôi, tao đã mua hết rồi, may thật.”
Tần Lâm ôm chậu nước, mở to mắt ngạc nhiên: “Mày cũng đặt à?”
Vưu Tốc sững lại: “Là sao, chẳng lẽ mày cũng….”
“Mai bữa sáng với bữa trưa đều có rồi, hahaha buồn cười vãi. Cả đám người chạy ra siêu thị giành nhau mãi mà không được miếng bánh mì bào, cuối cùng chỉ có hai đứa mình đi thư viện mà lo xong hai bữa.” Tần Lâm vừa cười vừa nói.
“Đúng rồi, Thắng Thiên Dương cũng nhờ tao mang giúp một phần, sáng mai cậu ta có tiết tự học nên tụi tao gặp nhau ở tòa nhà học luôn.”
“Thắng Thiên Dương hả??”
Cái mồm của Thắng Thiên Dương chẳng khác gì cái loa phát thanh, một khi Tần Lâm mang bữa sáng cho cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ chiêu cáo khắp thiên hạ mất.
Mà Tưởng Trì Kỳ lại cùng phòng với cậu ta…
“Lâm Lâm, mày nói với cậu ta là mua được bữa sáng từ bao giờ thế?” Vưu Tốc hỏi dò.
“Ừm… mày cầm chậu nước hộ tao, để tao xem lại.” Cô nàng lấy điện thoại ra, tranh thủ nhận phong bao đỏ 20 tệ mà Thắng Thiên Dương vừa gửi rồi trả lời: “Tao vừa mua cách đây ba phút, lúc mới gội đầu xong á.”
Xong đời rồi.
Vưu Tốc có thể tưởng tượng ngay ra cảnh, chỉ cần Tần Lâm trả lời Thắng Thiên Dương xong, tên đó sẽ lập tức đứng dậy, đi một vòng trong ký túc rồi giả vờ nói nhỏ, nhưng thực chất lại rất to:
“Mai tôi có người mang bữa sáng cho đấy nhé!”
“Không phải là bánh mì đâu nhé, mà là sandwich đàng hoàng. Ghen tị thì bấm 1, ghen ghét thì bấm vào mắt luôn!”
Chưa biết chừng cậu ta còn chạy đến bên Tưởng Trì Kỳ mà hỏi trêu ghẹo, làm ra vẻ muốn biết mai anh ăn gì.
Chưa biết chừng…
Hai tên này chắc chắn đã hợp tác với nhau trước, một người nhờ một cô gái, hai tên ngồi cạnh nhau chơi điện thoại, theo dõi động thái của nhau.
Khi cô nói với Tưởng Trì Kỳ là hết đồ rồi, thì Tần Lâm vừa kịp báo với Thắng Thiên Dương là đã đặt xong…
Chết thật,
Còn gì là thể diện của cô nữa!
Cảm giác bất an này kéo dài cho đến khi về đến ký túc, Vưu Tốc vội vàng đặt đồ rửa mặt xuống, rửa tay rồi mở điện thoại lên.
Tưởng Trì Kỳ không thúc ép cô trả lời, cả Alipay lẫn WeChat đều không có tin nhắn mới, nhưng ngược lại, các bạn cùng phòng đã chuyển khoản tiền bữa sáng cho cô…
Không cần phải nói, Vưu Tốc lén nhìn Tần Lâm, chắc chắn cô nàng đã nói với họ.
Vưu Tốc vội vã mở Alipay và nhắn tin cho Tưởng Trì Kỳ.
Khung chat trống hiện lên dòng tin nhắn cô đang gõ:
“Ký túc xá nữ mới có thêm hàng, cậu có cần bữa sáng không?”
Nếu phòng bọn họ có ai đó lén vào nhóm đặt hàng thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bị bại lộ sao?
Nói nhiều dễ sai, dù sao cô cũng đã thể hiện thái độ không mấy thân thiện rồi…
Đáng lẽ cô nên tỏ ra xa cách với anh từ trước!
Như vậy có lẽ Tưởng Trì Kỳ sẽ nhân cơ hội này mà suy ngẫm về hành động không đứng đắn của mình lần trước ở nhà ăn, rồi quay về mối quan hệ thực tế của họ.
Vưu Tốc tự thuyết phục bản thân, xóa dòng tin vừa gõ, nhưng trong lòng vẫn thấy áy náy. Cô liếc nhìn đồng hồ.
8 giờ 12.
Cô gái gõ một lời chào chung chung để kết thúc:
Vưu Tốc: Ngủ ngon nhé.
Tưởng Trì Kỳ: “?”
Tưởng Trì Kỳ: “Không có gì để nói thì đừng cố nói chuyện.”
Vưu Tốc: “…”
Cô bĩu môi, mở WeChat ra tìm cuộc trò chuyện với Tưởng Trì Kỳ để giải tỏa tâm trạng.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở hai tin nhắn anh gửi:
“Đừng giỡn tình cảm :)”
“Mai sẽ có nhiều người không có gì ăn.”
Ngón tay Vưu Tốc dừng lại trên bàn phím, đột nhiên nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Vưu Tốc: “Cậu biết ở góc cầu thang có cửa sổ không?”
Tưởng Trì Kỳ: “Có để ý.”
Vưu Tốc: “Mai tôi sẽ gói đồ lại rồi đặt ở bậu cửa sổ tầng ba phía tây.”
Tưởng Trì Kỳ: “? Cửa sổ đó bé lắm, cách mặt đất 2m5.”
Vưu Tốc: “Đừng lo, vừa với chiều cao 1m80 của tôi mà.”
Vưu Tốc: “Giơ tay là với tới thôi.”
Tưởng Trì Kỳ: “Đừng có nhảy, không khéo lại đập đầu vào tường.”
Tưởng Trì Kỳ: “Nếu không được thì treo ở tay nắm cửa cầu thang, ghi thêm tờ giấy: Có thuốc chuột bên trong.”
Tưởng Trì Kỳ: “Như vậy sẽ không ai dám lấy đâu.”
Cũng chu đáo ghê.
Từ cấp hai cô đã là nhà vô địch nhảy cao rồi.
Vưu Tốc mím môi, giấu kín nụ cười tự hào.
Vưu Tốc: “Sao tôi có thể để bữa sáng của cậu bị dán giấy ‘có thuốc chuột’ được, nhỡ ai nhổ kẹo cao su lên thì sao?”
Vưu Tốc: “Tôi thật sự cao 1m80 mà.”
Vưu Tốc: “Tập gym xong mở tay ra, có thể ôm cậu vào lòng luôn ấy /Thẹn thùng.”
Vưu Tốc: “Muốn tôi ôm cậu không? /Mong chờ.”
Tưởng Trì Kỳ: “…Đồ ngốc.”
Vưu Tốc: “Còn dám chửi hả?”
Tưởng Trì Kỳ: “Đồ ngốc.”
Vưu Tốc: “Tôi sắp khóc rồi đây!”
Tưởng Trì Kỳ: “Ngủ ngon.”
Vưu Tốc: “???”
Vưu Tốc: “Ai lại đi ngủ lúc 8 giờ! Không muốn nói chuyện với tôi thì nói thẳng đi!”
Tưởng Trì Kỳ: “Có bài tập phải làm.”
Vưu Tốc: “Ồ… vậy cậu làm đi. /Khóc./”
Vưu Tốc tắt điện thoại một cách chán nản, mím môi, ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi mở máy tính, bắt đầu làm đơn chỉnh sửa video cô nhận được trên mạng từ hôm kia.
–
Buổi sáng hôm sau.
Phòng ký túc bán sandwich ở tầng năm, Tần Lâm và Vưu Tốc leo lên tầng năm rồi lại vội vã quay về tầng ba để cất phần sandwich dư vào phòng.
Trước khi đi, Vưu Tốc đã lấy thêm hai túi để gói phần sandwich cho Tưởng Trì Kỳ, bọc kín đến ba lớp, trông giống như một gói thuốc nổ nhỏ.
Không biết bậu cửa sổ hẹp kia có bao nhiêu bụi bẩn nữa…
Cầu thang phía họ hẹn có rất ít người qua lại, xung quanh chủ yếu là các lớp học dành cho anh chị khóa trên, họ có ít giờ học, mà lớp học lúc 8 giờ sáng lại càng ít nên không lo sẽ bị ai nhìn thấy cảnh đặt đồ trông ngốc nghếch kia.
Khi đến phòng ký túc để lấy sandwich, việc xác nhận tên trên mạng khiến họ mất chút thời gian. Tần Lâm và Vưu Tốc lại có thêm nhiệm vụ khác, nên hai người hiểu ý, nhanh chóng đi như chạy.
Đi đến sảnh lớn, Tần Lâm mới giảm bước và ra hiệu bằng ánh mắt với Vưu Tốc.
Vưu Tốc hiểu ngay, đây cũng chính là ý cô mong muốn. “Vậy để tao lên trước chiếm chỗ, Lâm Lâm, mày đưa sách cho tao đi.”
“Không cần đâu, lát tao tự mang lên được.” Tần Lâm mỉm cười với cô.
Lúc này, Vưu Tốc mới gật đầu, thấy Tần Lâm chỉ tập trung nhìn vào lối vào, cô liền lén lút rẽ sang một hành lang dài mà họ thường không bao giờ đi.
Đoạn đường này thực sự rất yên tĩnh, vì khá vòng vèo, Vưu Tốc vừa chạy vừa leo cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên cái cửa sổ nhỏ hơi cao, cô đặt sách xuống bậc thang rồi cầm túi sandwich nhảy lên.
Bên ngoài cầu thang.
Tưởng Trì Kỳ lười biếng dựa vào cửa, tay cầm sách vung vẩy, hoàn toàn không có ý định mở cửa vào bắt người.
Bên tai anh vang lên tiếng lầm bầm đầy bực bội.
“Không thể nào, rõ ràng mình vẫn nhảy được mà…”
Tưởng Trì Kỳ nhướng mày, hình ảnh Vưu Tốc ngẩng cổ nhìn lên cửa sổ với vẻ mặt lo lắng vô tình lọt vào mắt anh.
Cảnh tượng như một bức tranh chậm rãi mở ra.
Lại có tiếng bước chân xa lạ vang lên,
Hình như có ai đó đang đi qua cầu thang.
Anh nghe thấy một tiếng bước chân gấp gáp gần đó, hình như thấy cảnh Vưu Tốc xấu hổ lùi vào góc để nhường đường.
Khoé môi người đàn ông chưa kịp cong lên. Bất ngờ, cánh cửa anh đang dựa vào rung nhẹ.
Trong đầu anh, cảnh tượng ấy vẫn không dừng lại, như một đoạn phim tự động phát,
Cô gái với ngón tay đang móc vào túi sandwich cứ lùi lại, cho đến khi hoảng hốt áp lưng vào cửa—
Cuối cùng, đúng ngay vị trí anh đang đứng dựa vào.
Chỉ cách nhau một cánh cửa.
Một cảm giác tê tê kỳ lạ bất chợt bò lên sống lưng anh, kéo dài mềm mại, giống như có một loại côn trùng nào đó rung rung xúc tu, gãi vào trái tim anh.
Ánh mắt đùa cợt của người đàn ông bỗng nhiên đờ đẫn lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");