(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vưu Tốc đôi khi tự hỏi, giá như mình là một con bạch tuộc thì tốt biết bao, vì bạch tuộc có tám chân, chỉ cần quay một vòng là có thể tặng Tưởng Trì Kỳ tám cái bạt tai, đánh cho anh tỉnh ra.
Cậu đang làm gì vậy hả?
Biết tôi là một cô gái gặp khó khăn trong giao tiếp với người khác giới mà cậu còn dám làm ghẹo tôi?
Nếu cậu thật sự muốn cống hiến thì hãy tìm một nơi vắng vẻ đi, ở chốn đông người như thế này, làm sao tôi có thể nhận lời của cậu được chứ?
Cậu biết tôi không chịu nổi cám dỗ này mà.
Những tờ giấy gấp gọn lập tức bị dọa đến nỗi ném lên bàn.
Vưu Tốc dừng lại một lúc mới lấy lại tinh thần, quay lại cầm đũa, không nói một lời.
Im lặng.
Tưởng Trì Kỳ thấy tai cô đỏ bừng, tâm trạng anh mới tốt lên một chút.
Người đàn ông chậm rãi đặt tay lên tờ giấy rơi trên bàn của cô, cúi đầu chống cằm, giả vờ hỏi.
“Sao không nói gì?”
“……Lời cậu nói làm tôi khó chịu vô cùng.”
Nhưng tôi thích lắm, xin cậu lên mạng nói lại mấy lời ban nãy đi.
Trạng thái tâm lý và vẻ ngoài ngây thơ hoàn toàn trái ngược nhau.
Giọng của Vưu Tốc vừa lí nhí vừa bất lực, muốn giả vờ làm một cô gái yếu đuối, để Tưởng Trì Kỳ nghĩ những lời cô nói vừa rồi chỉ là nói đùa mà thôi.
Còn giả vờ???
Lúc đầu còn dùng ngôn ngữ để khiêu khích, làm anh tức đến nỗi muốn báo cảnh sát. Nhưng ngoài đời thực lại nhút nhát sợ sệt, cần gì phải vậy chứ?
Đợi đến khi đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, nhất định Tưởng Trì Kỳ phải tìm một nơi không có cửa sổ, phòng khi Vưu Tốc nghĩ quẩn nhảy xuống giải sầu.
Người đàn ông nhướng mắt, lười biếng dựa vào lưng ghế, coi như không nghe thấy những gì cô nói.
“Sao tự dưng lại khó chịu vậy?”
Vưu Tốc: “……?”
Những sợi tóc rơi xuống che khuất một nửa biểu cảm, nhưng Tưởng Trì Kỳ vẫn nhìn thấy sự ngạc nhiên ngoài ý muốn của Vưu Tốc.
Có vẻ cô đang nghi ngờ, chẳng biết mình có nghe nhầm không.
Tưởng Trì Kỳ tiếp tục kéo dài giọng, nhìn cô với vẻ mệt mỏi.
“Nóng thật đấy.”
“Giúp tôi một chút nhé.”
“…….”
Làm gì có ai chỉ nóng ở eo cơ chứ? Cậu dùng đai ấm bụng của “ngày đèn đỏ” hay gì?
Vưu Tốc căng da đầu quay lại nhìn anh 0,1s rồi lại nhanh chóng quay đi.
Trán của anh không có chút mồ hôi nào, tóc mái hơi ẩm ướt lúc nãy giờ cũng đã khô ráo sạch sẽ.
Trên gương mặt rõ ràng có ý trêu chọc kia, cũng không hề có chút đỏ ửng nào do nhiệt độ cao.
Chưa kể… nhìn thoáng qua bảng điều khiển điều hòa trung tâm, con số hiện lên là 21°C.
Cậu có biết nhiệt độ cơ thể người bình thường là 36°C không?
21°C mà còn kêu nóng, chút nữa cậu đừng đi cùng tôi ra khỏi căng tin, tôi sợ vừa bước ra đã thấy cậu tan thành nước mất.
Vưu Tốc không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô ôm suy nghĩ rằng mình có ít bạn khác giới, nên quyết định phải thật rộng lượng với anh.
“…. Hay là cậu tự quạt đi.”
Giọng cô chậm rãi, mang theo chút gợi ý khi đẩy tờ giấy gấp về phía anh.
Cậu cứ tiếp tục vén áo lên quạt đi, tôi cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn cậu là được chứ gì?
“Nhưng mà…tay tôi tự nhiên bị tê.”
Đôi bàn tya với các khớp xương rõ ràng nổi bật của anh bỗng nhiên buông xuống mặt bàn, rồi từ từ duỗi ra: “Nóng chết mất.”
Khóe môi Vưu Tốc không tự chủ mà giật giật.
Tôi thấy cậu muốn chọc điên người ta thì có!
Sao Thắng thiên Dương còn chưa quay lại nữa chứ?
… Biết vậy cô cũng kết thân với ông nội Tần Lâm rồi, như vậy có thể gọi video cùng hai người đó, đỡ phải lâm vào tình cảnh thảm hại thế này.
Cô lại liếc nhìn anh thêm lần nữa.
Tưởng Trì Kỳ gõ ngón tay lên mặt bàn một cách thiếu kiên nhẫn, vô tình để lộ cảm xúc thật của mình trong giây lát. Khi nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Vưu Tốc, anh lại cố gắng kiểm soát, thả lỏng ngón tay để tạo cảm giác mệt mỏi.
“Vừa nãy các cậu nói về lý tưởng cuộc sống gì thế?” Anh đột nhiên đổi đề tài.
Vừa rồi Thắng Thiên Dương nói rằng hai người chỉ bàn về lý tưởng cuộc sống.
Vưu Tốc nghĩ rằng anh sẽ không ép cô quạt cho nữa, tay đang cầm đũa cuối cùng cũng thả lỏng, gắp được hai sợi bún.
“Lý tưởng à…” Cô nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, “Thắng Thiên Dương nói cậu ấy muốn trở thành phi hành gia, nhưng ba cậu ấy lại bắt học tài chính,”
“Cho nên cậu ấy quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ đi quản lý tài chính cho các phi hành gia.”
Câu này không phải là bịa, trước khi Vưu Tốc và Thắng Thiên Dương thật sự thoải mái nói chuyện với nhau, hai người đã nói rất nhiều điều vô nghĩa như vậy.
“Còn cậu thì sao?”
“Tôi nói sau khi tốt nghiệp sẽ đi quay quảng cáo cho thạch dừa Hỉ Chi Lang.”
Vưu Tốc buột miệng thốt ra.
“……”
Tuy nội dung cuộc nói chuyện có phần dở người, nhưng rõ ràng lúc nói chuyện phiếm với Thắng Thiên Dương thì thoải mái hơn nói chuyện với anh nhiều.
Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch môi, nghiêng người nhìn sang Thắng Thiên Dương.
Thắng Thiên Dương có gương mặt chính trực, cộng với phong thái vô tư đùa cợt nên dễ khiến người khác cảm thấy thoải mái ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi ở cạnh kiểu người như vậy, ngay cả khi bạn bất ngờ đá cậu ta một cái, thì cậu ta cũng có suy nghĩ kỳ lạ rằng bạn vừa chơi một trò chơi thân mật với cậu ta bằng đế giày.
Tuần trước Thắng Thiên Dương còn nổi hứng đi uốn tóc, may mà không bị hỏng.
Lúc im lặng tập trung làm việc gì đó, trông cậu ta cũng tạm ổn.
Nhưng người như Vưu Tốc mà thích cậu ta…. thì chỉ có coi cô là một người nghĩ không thông.
“Chậc.”
Người đàn ông ghét bỏ thu ánh mắt lại.
Vưu Tốc: “?”
Sắc mặt của Tưởng Trì Kỳ từ không kiên nhẫn khi nhìn Thắng Thiên Dương chuyển sang nhìn Vưu Tốc, rồi lại nhanh chóng thay đổi.
Anh nhếch môi, thong thả hỏi tiếp: “Vậy cậu định khi nào quạt cho tôi đây?”
Cái chủ đề này chưa xong đúng không!
Dây thần kinh vừa mới thư giãn của cô lại nhanh chóng căng thẳng, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều sợ hãi mà co lại.
Vưu Tốc chống lại phản ứng tự nhiên của cơ thể, mím môi, chậm chạp đưa ra một câu hỏi mới để đổi đề tài.
“… Cậu có lý tưởng gì không?”
“Lý tưởng của tôi chính là…”
Đúng, cứ như vậy,
Hãy nói ra ước mơ của cậu, để tôi có cơ hội khen ngợi, tán dương hoành tráng về những kế hoạch vĩ đại của cậu.
Tôi sẽ cố gắng hết mình để khen ngợi cậu bằng mọi cách!
Tưởng Trì Kỳ nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của Vưu Tốc, trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy một cảm giác đối kháng, như muốn đấu lại với cô, nhẹ nhàng mà không hề theo ý cô.
“… Là để cậu quạt cho tôi.”
Không thể chịu nổi nữa.
Dù cố gắng thế nào cũng không thể chịu nổi nữa!
Vưu Tốc cắn môi, ôm lấy bát canh không chút do dự mà lùi sang bên cạnh nửa mét, ra vẻ muốn cắt đứt mọi liên hệ với anh, rõ ràng là sẽ không nhượng bộ thêm chút nào nữa.
“Tự dưng cậu lùi ra làm gì?”
Anh cười nhẹ.
“Bên kia có điều hòa.”
Vưu Tốc chỉ về phía một chiếc điều hòa đứng lớn hơn và rộng hơn, đặt ngay ở vị trí cửa vào của nhà ăn.
“Hửm?”
“Cậu có thể mang cơm qua đó mà ăn.”
“Cởi áo, đứng trước điều hòa để hứng gió cũng được.”
Nói đến đây, giọng điệu của Vưu Tốc vẫn chưa mang theo chút cảm xúc cá nhân nào, nghe như thể cô đang thật sự đưa ra một lời khuyên chân thành.
Tưởng Trì Kỳ nhướng mày.
“Tốt nhất là chỉ thổi vào chỗ eo.”
Giọng điệu bắt đầu có chút châm chọc.
“Nhớ đứng đối diện với mọi người đấy.”
“Tôi sợ khi có người lên confession mắng kẻ biến thái không chụp được mặt cậu.”
Cảm xúc bùng nổ.
Quá thoải mái!
Cuối cùng cũng có ngày cô dám đốp chát lại Tưởng Trì Kỳ trong đời thực.
“… Hừ.”
Người đàn ông cười khẩy một tiếng.
… Thôi được rồi, thoải mái thì thoải mái nhưng cũng có chút lo sợ.
Vưu Tốc bóp nhẹ cái cổ cứng đờ của mình, nhanh chóng đứng dậy thu dọn bát đĩa, rồi gần như bỏ chạy khỏi chỗ ngồi. “Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.”
“Đợi đã.”
Bước chân cô vô thức dừng lại. Khi quay đầu nhìn, cô thấy Tưởng Trì Kỳ với đôi tay được cho là bị tê không thể cử động, dễ dàng nhấc khay ăn lên.
“Tôi cũng ăn xong rồi.”
?
Không thèm giả vờ nữa à?
Vóc dáng anh cao lớn, bước thẳng về phía trước, thậm chí Vưu Tốc không có cơ hội để nhìn xem khay của anh đã hết thức ăn chưa, chỉ đành bực bội đi theo phía sau.
“Thắng Thiên Dương, cậu ăn xong chưa?”
“Ờ ờ ờ, xong rồi, hai người cũng xong rồi hả?”
Cuộc gọi video đã kết thúc từ năm phút trước, nhưng cậu ta không dám quay lại ngay vì sợ mình sẽ làm phiền họ.
Đặc biệt là anh Tưởng.
Thắng Thiên Dương liếc nhìn sắc mặt của anh.
Dù lần này Vưu Tốc hẹn riêng cậu ta, trên mặt Tưởng Trì Kỳ không có gì bất thường.
Nhưng ai cũng có thể thấy, nếu thực sự không có ý gì thì cần gì phải đuổi theo đến căng tin để “vây bắt” như thế này?
Cậu ta chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà, đâu có ý định bị cuốn vào “cuộc chiến” này.
Cũng may cuộc gọi kia đã cứu cậu ta một mạng.
Thắng Thiên Dương đang tự khen ngợi sự thông minh của mình khi thoát khỏi một rắc rối, thì đột nhiên cảm thấy cánh tay bị ai đó kín đáo va vào.
Vưu Tốc nhìn cậu ta với vẻ bí mật, “Bạn tốt à.”
Thắng Thiên Dương ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Hóa ra trong mắt bạn học Vưu, quan hệ của hai người đã tiến triển nhanh thế này rồi.
“Làm ơn giúp tôi một chuyện đi.”
Vưu Tốc hạ giọng.
Cô không còn đường lui, không cho Thắng Thiên Dương cơ hội từ chối mà tiếp tục nói nốt câu, “Chút nữa tôi có việc rất quan trọng, nên sau khi trả khay xong phải lập tức rời khỏi căng tin.”
“Cậu có thể giúp tôi giữ chân Tưởng Trì Kỳ không?”
Cô không thể tiếp tục ở cùng anh nữa, dây thần kinh yếu đuối của cô không chịu nổi những cú sốc liên tục như thế này.
Dù Tưởng Trì Kỳ có thể không đi cùng cô về ký túc xá, Vưu Tốc vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng mọi phương án.
Ai mà biết được lát nữa ra khỏi căng tin, anh có đột nhiên hỏi ra mấy câu kỳ lạ nào không chứ?
Chạy thoát khỏi căng tin là lựa chọn tốt nhất.
Thắng Thiên Dương ngơ ngác há hốc miệng.
Vừa nãy xảy ra chuyện gì mà khiến cô phải dùng đến từ “chạy thoát” thế này?
Thắng Thiên Dương cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Vưu Tốc. Bề ngoài cô có vẻ rất muốn tránh xa Tưởng Trì Kỳ, nhưng đôi khi lại trông như cô cũng thích làm bạn với anh.
Cậu ta rơi vào tình thế khó xử khi phải lựa chọn giữa giúp anh em tốt theo đuổi bạn gái với giúp bạn bè tránh khỏi một tên kỳ quặc…
Hành động thì thầm trao đổi của hai người phía sau lọt vào mắt Tưởng Trì Kỳ, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Gần đây anh cứ vô cớ nghĩ xem rốt cuộc nhân cách “Nicotin đau buồn” của Vưu Tốc đã kết bạn với bao nhiêu tên con trai, 18 tên người mẫu nam mà cô nhắc đến có thực sự tồn tại hay không.
Nhưng bây giờ anh dần cảm thấy việc trở thành một trong những con cá bị cô “câu” cũng chẳng có gì to tát.
Dù sao thì cũng chỉ là chơi đùa với nhau thôi.
Điều Vưu Tốc muốn chẳng qua là ngoại hình và cảm giác kích thích.
Được thôi.
Anh có gương mặt đủ hấp dẫn, và cũng có thể đem lại cảm giác kích thích.
Điều quan trọng lúc này là… Xác định xem liệu cô có thực sự có ý với Thắng Thiên Dương hay không.
Vậy nên trước khi Thắng Thiên Dương kịp trả lời Vưu Tốc, anh đã lùi lại vài bước rồi huých nhẹ vào tay phải cậu ta.
“Người anh em, giúp tôi một chuyện.”
Môi của Thắng Thiên Dương khẽ run lên: “Hả?”
Sao ai cũng nhờ mình giúp hết vậy???
Tháng này là tháng Lôi Phong* sao?
(*Lôi Phong: Một biểu tượng của sự giúp đỡ và tinh thần cộng đồng ở Trung Quốc.)
Giọng điệu của Tưởng Trì Kỳ tuy bình thản nhưng lại vô cùng cứng rắn, không có chút ý đùa cợt nào.
“Chút nữa tìm cơ hội kéo áo lên, để lộ cơ bụng,”
“Nhất định phải để Vưu Tốc nhìn thấy.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Thắng Thiên Dương: Hả???? Đây có phải ý tôi đang nghĩ không?????
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");