Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 25: Ăn cơm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối phương đang nhập…

Đối phương đang nhập…

Vưu Tốc cọ cọ tay như con ruồi, nhìn thấy đối phương đang nhập đã một lúc lâu mà vẫn chưa đánh ra một chữ nào.

Cô khẽ thở dài.

Quả nhiên, đây đã là giới hạn rồi.

Tưởng Trì Kỳ vẫn không thể thả lỏng hoàn toàn, nhưng cũng đúng thôi, nếu anh dễ dàng gửi ảnh cơ bụng lên mạng cho người khác xem, thì có lẽ cũng hơi quá.

Nghĩ vậy, Vưu Tốc định nói bâng quơ vài câu để nhanh chóng chuyển chủ đề.

Vưu Tốc: Thôi được rồi, không gửi thì thôi

Vưu Tốc: Tôi đi tìm anh khác xin vậy.

Đối phương đang nhập…

Lại nữa?

Lần này, Vưu Tốc khoanh tay ngồi nhìn màn hình suốt hai phút.

Cô thấy đồng hồ ở góc trái trên cùng của điện thoại nhảy từ 14:37 sang 14:39, dòng chữ “đang nhập…” ở trên màn hình mới hoàn toàn biến mất.

Biến mất một cách đột ngột, sau đó là một khoảng lặng kéo dài.

Không còn tin nhắn nào được gửi đến, Vưu Tốc chợt nhận ra có lẽ lần này mình đã đùa quá trớn, cô cảm thấy hơi hoảng, vừa định chuyển khoản thử xem có bị chặn không.

Thì bất ngờ một tin nhắn từ Alipay nhảy ra.

Tưởng Trì Kỳ: Ra ngoài đi

?

Chiếc gối ôm dưới khuỷu tay mềm mại cọ vào cánh tay của Vưu Tốc, cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Sao tự dưng lại chuyển từ WeChat sang Alipay thế này?

Là do gặp phải cô nàng lưu manh trên WeChat, nên anh muốn tìm một cô gái bình thường để xả giận, mắng mỏ, chia sẻ trải nghiệm đáng sợ của mình sao?

Nhưng bây giờ đang là hai rưỡi chiều, nhiệt độ bên ngoài đang ở mức 38 độ, là thời điểm nắng gắt nhất trong ngày.

Có bị ngu mới ra ngoài lúc này.

Vưu Tốc cắn môi nghĩ ra lý do, nửa phút sau chuyển sang Alipay để gõ tin nhắn.

Vưu Tốc: Có chuyện gì không?

Vưu Tốc: Chiều nay tôi phải làm bài tập môn chuyên ngành, hơi bận, không thể ra ngoài được.

Tưởng Trì Kỳ: Bài tập gì?

Đừng hỏi những điều không nên hỏi, sẽ không tốt cho anh đâu!

Vưu Tốc không dám nói thật suy nghĩ của mình, đành lặng lẽ bịa ra một bài tập để trả lời anh.

Vưu Tốc: Là thiết kế một kịch bản quảng cáo.

Vưu Tốc: Xin lỗi nha.

Tưởng Trì Kỳ: Vưu Tốc.

Vưu Tốc: Có mặt!

Rõ ràng là anh gọi tên cô trước, nhưng lại chính anh cũng là người không trả lời.

Đột nhiên đối phương không còn động tĩnh, cả Alipay và WeChat đều không nhận được tin nhắn.

Vưu Tốc đợi một lúc, từ từ đặt gối ôm xuống, định nằm nghỉ một chút.

Ngay lúc đó, Alipay lại nhảy ra một tin nhắn.

Tưởng Trì Kỳ: Lần trước cậu còn nợ tôi một bữa ăn.

Tưởng Trì Kỳ: Tối nay ra ngoài ăn nhé?

Vưu Tốc: Được thôi.

Thực ra quan hệ giữa hai người không quá thân thiết, lần trước Tưởng Trì Kỳ tiện đường mang đồ ăn cho cô, Vưu Tốc đã cảm thấy có chút áy náy. Lần này có cơ hội trả lại, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng… chẳng lẽ sẽ đi ăn một mình với anh sao?

Tưởng Trì Kỳ đã quen với việc bị nhiều ánh mắt dõi theo, ánh sáng sân khấu luôn chiếu rọi anh.

Nhưng cô thì không. Lần trước sau khi bị kéo đi khỏi sân bóng rổ, đã có một làn sóng nhỏ dấy lên.

Dù không có những bình luận ác ý nhưng cũng đã có không ít người đoán rằng họ đang hẹn hò.

Nếu lần này đi riêng với anh, chắc chắn sẽ còn gây chú ý hơn.

Vưu Tốc không phải là kiểu người thích nổi bật, hơn nữa cùng tầng còn có Nghiêm Lê – hoa khôi khoa Tài chính, người vừa nhập học đã uốn tóc và ra sân tìm Tưởng Trì Kỳ để tặng nước.

Cô không biết rõ tính cách của Nghiêm Lê, nhưng dựa trên việc cô ta từng bị từ chối nhưng vẫn kiên trì mang nước cho Tưởng Trì Kỳ, có lẽ cô ta là một cô gái cá tính mạnh mẽ và thực sự thích anh.

Hy vọng cô ta sẽ không đột ngột nhắm vào cô để làm loạn.

Với nguyên tắc tránh rủi ro, Vưu Tốc đợi một lát rồi hỏi anh trên Alipay.

Vưu Tốc: Tôi rủ thêm bạn đi cùng được không?

Tưởng Trì Kỳ: Được.

Phù, anh đồng ý rồi.

Vưu Tốc thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến 5 giờ chiều, mấy người trong phòng 305 mới tỉnh dậy.

Tấm rèm màu xanh lam bất ngờ được kéo ra, ánh nắng chiều nhẹ nhàng hơn so với buổi trưa chiếu xuống sàn gạch màu kem, làm cho căn phòng tràn đầy sức sống.

Mạn Mạn là người dậy muộn nhất, giờ đây mắt cô nàng lờ đờ như một chú lười ôm chặt lấy Cố Phàm, nhất quyết không buông tay, như thể hồn cô nàng vẫn chưa quay về.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô nàng nghe thấy một đoạn đối thoại khiến cô nàng bỗng chốc tỉnh táo hẳn.

Vưu Tốc: “Lâm Lâm, lát nữa mày đi ăn tối với tao không?”

Tần Lâm nhìn cô hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải tối nào cả phòng mình cũng ăn cùng nhau sao?”

Vưu Tố hạ giọng một chút, “Lần này hơi khác một chút. Hôm trước tao nợ Tưởng Trì Kỳ một bữa, cậu ấy bảo tối nay muốn tao trả nợ.”

“Tưởng Trì Kỳ? Tao đi, tao đi, tao nhất định phải đi!”

Vưu Tốc: “…”

Mạn Mạn lập tức tỉnh táo, đôi mắt mơ màng đột nhiên mở to, “Tốc Tốc, chị Mạn Mạn đối xử với em không tốt sao?”

“Chị tuyên bố cạnh tranh công khai để có cơ hội được đi ăn cùng em!”

Chương Tử đang ngồi trên ghế, vừa chỉnh lại tất chân vừa giơ tay: “Tao cũng vậy!”

“Mày dám hả? Tao mách bạn trai mày đó!” Mạn Mạn lườm một cái sắc lẹm.

Chương Tử đau khổ xỏ giày vào, miệng lẩm bẩm không cam tâm: “Có bạn trai phiền phức quá, tiếc thật đấy, một chàng trai như Tưởng Trì Kỳ đúng là rất lý tưởng để đi ăn cùng…”

Vưu Tốc có chút bối rối, “Nếu tao dẫn theo hai người thì có phải là không hay lắm không?”

Vốn dĩ cô đã được sự đồng ý rồi mới quyết định đi cùng với Tần Lâm, giờ nếu Mạn Mạn cũng muốn đi thì…

Thấy Vưu Tốc sắp rơi vào tình thế khó xử, Mạn Mạn lập tức nhún vai một cách thờ ơ.

“Ôi dào, tao chỉ đùa thôi mà, xem mày kìa, sợ đến mức nào rồi.”

“Tao sẽ không buồn lâu đâu, chắc chỉ khóc ba tháng thôi.”

Người chiến thắng – Tần Lâm cười đến mức gập cả người lại, “Mày mà không khóc đủ ba tháng thì tao sẽ đánh mày khóc cho đủ.”

“… Rút dao ra đi.”

Mạn Mạn là một cô gái nóng tính, cao 1m6, bình thường Tần Lâm coi cô nàng như một cái phích nước, khả năng chiến đấu hoàn toàn áp đảo cô nàng.

Hai người bắt đầu trêu chọc nhau, khiến cả phòng ký túc trở nên náo loạn.

Cố Phàm không thể chịu đựng được nữa, ôm sách trên bàn nhanh chóng chuồn đi.

Chúc Nhụy cũng vội vàng trốn lên giường trên, nhưng cô nàng nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt: “Tốc Tốc, sao mày lại nợ Tưởng Trì Kỳ một bữa thế?”

“Tối qua tao bị cô giáo bắt ở lại làm thêm, cậu ấy bảo giáo viên có việc tìm nên tiện đường mang cơm đến cho tao.”

Tiện đường?

Đúng là một cái cớ vụng về biết bao.

Tần Lâm ngay lập tức dừng lại, kéo Mạn Mạn sang một bên rồi bắt đầu phân tích, “Cớ thôi, chắc chắn là cớ.”

“Nhưng tao vẫn không hiểu, sao hôm qua ở quán cafe internet lại lạnh lùng với mày thế, ngay cả viết giấy nhớ cũng chẳng có chút nhiệt tình nào.”

Vưu Tốc cầm khăn mặt đi đến bồn rửa mặt, trả lời một cách tùy tiện, “Chỉ là bạn bè bình thường thôi mà. Chúng mày đừng nói lung tung, nếu không để cậu ấy nghe thấy thì xấu hổ lắm.”

Bạn bè bình thường.

Tần Lâm và Mạn Mạn nhìn nhau đầy ẩn ý.

Bao nhiêu nam nữ, mèo chó đều từ bạn bè bình thường mà phát triển thành mối quan hệ gì đó khó tả hơn.

Giữa nam và nữ không có tình bạn thuần khiết, trừ khi… trừ khi hai điều kiện đó đều không phù hợp với họ.

Tần Lâm thì thầm với Mạn Mạn, “Cược không? Hai tháng.”

“Mức cược nhỏ quá, tao cá một tháng.” Mạn Mạn giơ một ngón tay, đầy chắc chắn.

Vừa rời khỏi ký túc xá, điện thoại của Vưu Tốc đã nhận được tin nhắn từ Tưởng Trì Kỳ.

Tưởng Trì Kỳ: Tầng hai căn tin.

Vưu Tốc mở ví điện tử của mình xem qua, đảm bảo có thể chi trả cho bất kỳ món ăn đắt nhất nào ở tầng hai, rồi mới nhắn lại:

Vưu Tốc: Ok, tụi tôi đang đến rồi.

5 giờ rưỡi chiều.

Chưa đến giờ cao điểm ăn tối ở căn tin, nhưng mỗi quầy đã có một số người xếp hàng ngắn.

Vưu Tốc và Tưởng Trì Kỳ gặp nhau ở cạnh thang máy tầng hai.

Tưởng Trì Kỳ cũng mang theo người, là Thắng Thiên Dương, người mà không thể bỏ lỡ bất kỳ cuộc vui nào. Hiện giờ cậu ta đang nhe răng cười vui vẻ nhìn hai người.

“Hello bạn học Vưu, Tần Lâm.”

“Sao cậu lại đến đây?” Tần Lâm không mấy hài lòng.

“Đừng có nói mỗi tôi, cậu cũng đang sắm vai bóng đèn đấy.”

Thắng Thiên Dương vui vẻ vỗ vai Tần Lâm: “Đi thôi, chúng ta qua bên đó chọn đồ ăn chứ đứng đây làm kỳ đà cản mũi hả?”

Hai người dần đi xa.

Đứng riêng với Tưởng Trì Kỳ khiến tâm trạng của Vưu Tốc trở nên vi diệu hẳn.

Ai có dè hai người đang thẹn thùng này ba tiếng trước vừa có cuộc nói chuyện đầy kích thích trên mạng chứ? Đúng là xã hội đang xuống dốc rồi!!!

Nhưng Tưởng Trì Kỳ không biết điều đó.

Quả nhiên bí mật này vẫn phải do cô tự chịu đựng.

“Đêm qua ngủ thế nào?”

Không phải nói rằng cả đêm không ngủ vì nhớ anh sao?

Tưởng Trì Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi, dưới mắt xuất hiện quầng thâm.

Một câu chào hỏi bình thường đến mức Vưu Tốc hoàn toàn không nhận ra sự châm biếm trong lời nói của anh.

“Ngủ ngon lắm.”

Hiếm lắm mới có một đêm ngủ ngon, buổi chiều lại được “thỏa mãn” nên tâm trạng của Vưu Tốc đang cực kỳ tốt: “Còn cậu thì sao?”

“Cũng được.”

Suốt đêm hút thuốc, về ký túc xá cũng không ngủ được.

Tưởng Trì Kỳ kéo khóe môi.

“Cũng được”… sao?

Vưu Tốc lén nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt anh hiện rõ sự mệt mỏi, mí mắt khép hờ như thể không hứng thú với bất cứ thứ gì.

Có lẽ là do hôm qua ở sân bóng đã quá sức.

Đứng mãi ở cửa để trò chuyện cũng không phải là cách hay. Vưu Tốc bước đến quầy mì udon gần nhất, gọi một bát mì udon cá viên, sau đó ân cần khuyên nhủ anh:

“Dù chúng ta còn trẻ nhưng tốt nhất đừng làm gì quá sức, khi cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi.”

“Không phải quá tải, chỉ là không ngủ được.”

Tưởng Trì Kỳ cũng gọi một phần giống như cô.

Vưu Tốc nhanh chóng lấy thẻ cơm của mình để thanh toán, tinh ý hỏi:

“Không ngủ được? Hôm qua cậu gặp chuyện không may gì à?”

Tưởng Trì Kỳ nhìn cô một lúc, sự mệt mỏi trên mặt dần thay đổi, ánh mắt có vẻ sống động hơn một chút.

Anh mở miệng rất chậm, nói ra hai từ khiến người ta khó hiểu:

“Bị, nổ.”

!

Có vẻ như nhà anh thật sự xảy ra chuyện.

Vưu Tốc cẩn thận chỉ cho anh một hướng để ngồi chờ, cũng hứa hẹn lát nữa thức ăn ra sẽ bưng đến cho anh ngay.

Quầy hàng này có khay nên việc mang hai bát không phải là vấn đề lớn.

Tưởng Trì Kỳ không từ chối, ngồi xuống ghế sofa gần cửa sổ, thư thái dựa lưng vào sofa chờ.

Không biết tại sao, Vưu Tốc lại thấy dáng vẻ này của anh có phần buồn bã.

Không có cách nào để chia sẻ với cậu bạn này của mình, cô đành quay lại gọi phục vụ, ân cần đặt thêm một quả trứng lòng đào vào bát mì udon của anh để an ủi.

Khi Vưu Tốc mang khay đến, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương vẫn đang lăn tăn xem nên ăn gì.

Hai người đi qua bàn ăn của họ, sau khi nhìn thấy bữa tối của họ rồi cùng nhau đi đến quầy thịt nướng để mua cơm thịt nướng.

Cơm thịt nướng ra nhanh, chỉ cần cạo lớp thịt gà nướng giòn thơm từ vỉ nướng rồi thêm chút gia vị lên cơm là xong.

Tần Lâm mang khay của mình đến trước, ngồi xuống bên cạnh Vưu Tốc.

“Ê, tôi thấy không ai mua đồ uống nhỉ? Có một cửa hàng tiện lợi bên cạnh đấy, mọi người uống gì để tôi đi mua.”

Thắng Thiên Dương lập tức đứng dậy, đặt khay của mình lên bàn.

Tần Lâm: “Một chai sữa chua nhé.”

Vưu Tốc lắc đầu nói không cần, rồi tiếp tục ăn uống say mê.

Chỉ còn một người chưa nói gì.

“Anh Tưởng thì sao?”

Thắng Thiên Dương nhìn sang.

Tưởng Trì Kỳ đang ăn mì udon, ánh mắt liếc qua má Vưu Tốc một chút, giọng nói từ tốn.

“Lấy một chai nước nhé, có hơi…”

“Đói khát.”

“Khụ khụ khụ….”

Vưu Tốc bị sặc đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Thắng Thiên Dương: Khát thì nói khát, sao lại “đói khát”? /rùng mình/

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.