(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói thật lúc mới nhận được tin nhắn, Vưu Tốc có hơi rùng mình một chút như thể có con kiến chậm chạp bò trên da, cực kỳ ngứa ngáy.
Nhưng ngay sau đó, cô không thể không rơi vào trạng thái do dự.
Phải trả lời anh như thế nào đây?
Dọc hành lang, các giáo viên trẻ sau giờ làm lần lượt đi qua với những chiếc balo trên vai. Vưu Tốc bước nhanh về một góc vắng người để suy nghĩ.
Hai phút sau, cô gõ lên màn hình hàng chữ:
Vưu Tốc: [Cảm ơn cậu, không cần đâu, tôi không đói lắm.]
Cô cắn răng gõ từng chữ một.
Sự thật là cô sắp chết đói đến nơi rồi.
Tưởng Trì Kỳ không nhắc đến chuyện ăn uống thì không sao, nhưng giờ anh đề cập tới khiến cái bụng đói cồn cào của cô như nhận được tín hiệu, liên tục réo ầm ĩ.
Vưu Tốc thở dài. Thật ra vấn đề là ứng dụng không hỗ trợ chức năng nhờ anh mua giúp. Nếu Tưởng Trì Kỳ mua xong, cô muốn gửi tiền cho anh thì anh có thể từ chối không nhận, khiến cô phải mất thời gian đẩy qua đẩy lại.
Vưu Tốc rất ngại rắc rối, nhất là những tình huống nợ ân tình.
Tòa nhà hành chính của trường vẫn khá đầy đủ tiện nghi. Vưu Tốc nhớ lại sơ đồ tầng và mất ba phút để tìm thấy hai máy bán hàng tự động trong khu vực giải trí: một máy bán đồ uống và một máy chứa các món ăn vặt đơn giản như mì gói, bánh mì và xúc xích.
Vì còn phải đến phòng họp làm việc với cô Đổng, Vưu Tốc chỉ chọn một cây xúc xích gà có hương vị nhẹ nhất và thanh toán qua mã quét.
Cô xé bao bì, ăn chưa được hai miếng đã hết.
Pin điện thoại còn lại 20%, cô đi đến trạm sạc gần đó, mượn một pin sạc tạm thời phòng khi điện thoại tắt.
Khi kết nối điện, ngoài thanh pin màu xanh xuất hiện còn có hai tin nhắn mới.
Tưởng Trì Kỳ: [Thật sự không ăn sao?]
Tưởng Trì Kỳ: [Ở tầng mấy?]
–
Nhà hàng Quảng Đông thực ra không khiến họ ăn uống thỏa thích. Ngay từ đầu, nhóm đã chọn một nơi ăn uống thanh đạm, trang trí nhẹ nhàng để lôi kéo sự chú ý của các bạn nữ.
Nếu các cô gái không đến, thì theo thói quen của bọn đàn ông, họ sẽ chờ trời tối rồi ra tìm một quán nướng ven đường, uống bia và tận hưởng gió mát.
Hiện tại, chỉ có một thành viên trong nhóm đưa theo bạn gái, nhưng cô ấy cũng ăn mặc như một thiếu niên, thoải mái và hòa đồng chẳng khác gì anh em tốt.
Chẳng biết ai là người nhắc đến chuyện lúc chưa vào hiệp hai.
Có nam sinh viên năm ba nhớ lại hình ảnh Vưu Tốc đứng giữa các cầu thủ, cảm thấy lòng mình xao xuyến.
“Như thỏ con lạc vào bầy sói vậy, nhìn đáng yêu chết đi được.”
“Thôi đi, cậu đừng nói vớ vẩn, cuối cùng ai là người thực hiện cú ném bóng vào rổ hả?” Người bạn bên cạnh cười nhạo.
“Còn không phải do tôi thấy cô ấy bị đội kia bắt nạt sao? Chỉ muốn thể hiện chút tài năng thôi mà.”
Thắng Thiên Dương bật cười, rót ly trà đưa cho cậu ta, trong giọng điệu lộ ra ý cảnh cáo: “Đừng có nghĩ nhiều nữa, anh bạn của tôi để mắt đến trước rồi.”
“Ai cơ?”
Tên con trai ngơ ngác, ánh mắt dò xét lâu trên gương mặt Triệu Tự Dã, cuối cùng dừng lại ở gương mặt không nói lời nào của Tưởng Trì Kỳ, ngay lập tức cúi đầu, “Xong, chưa kịp yêu đã thất tình rồi.”
So với người vừa vào đại học đã bắt đầu nổi tiếng này, đúng là cậu ta không có chút lợi thế nào.
Tưởng Trì Kỳ vẫn không ngừng gõ chữ trên điện thoại, mắt chẳng thèm ngước lên mà chỉ lạnh nhạt nói:
“Đừng nói linh tinh, tôi không có ý đấy.”
Thắng Thiên Dương im lặng nhìn anh.
Gửi tin nhắn cho người ta thôi mà một phút nhìn điện thoại ba lần, vậy còn mạnh miệng nói không có ý đó.
“Thế tôi theo đuổi cô ấy nhé?” Thắng Thiên Dương đùa cợt.
“Muốn chết đúng không?”
“Hahahaha, chịu cậu thật đấy, đã như thế rồi mà vẫn còn ngại?”
Tưởng Trì Kỳ hơi nâng mí mắt, không muốn quan tâm cậu ta.
Anh tựa đầu vào tay, cúi xuống tiếp tục gõ điện thoại: [Bánh bao cua hay cháo xương mặn?]
Chủ đề nói chuyện ở trên bàn cũng nhanh chóng được thay đổi, chẳng mấy chốc không còn ai nhắc tới Vưu Tốc nữa mà chuyển sang thảo luận về một nhân vật mới trong game. Lúc mọi người vui vẻ đùa giỡn, đĩa thức ăn trên bàn cũng vơi dần.
Tưởng Trì Kỳ duỗi tay gọi phục vụ, gọi thêm một đĩa bánh bao cua.
Thắng Thiên Dương ngăn lại: “Tụi tôi no rồi, gọi thêm ăn không hết đâu.”
“Có người vẫn đang đói.”
Ngón tay Tưởng Trì Kỳ lướt qua màn hình, Thắng Thiên Dương lén nhìn một cái.
Trên trang trò chuyện, người đối diện gửi hai biểu cảm mặt khóc cùng ba chữ: [Bánh bao cua.]
Xùy, vậy mà còn nói không thèm để ý.
–
Vưu Tốc và cô Đổng dọn dẹp khoảng mười mấy phút thì cô Đổng nhận được điện thoại từ ban lãnh đạo trường, yêu cầu xử lý một vụ đánh nhau giữa các học sinh. Nghe giọng nói có vẻ như đã đến mức phải để cảnh sát can thiệp, những việc thế này cần phải xử lý ngay lập tức để tránh ảnh hưởng đến uy tín nhà trường.
Cô Đổng áy náy nhìn Vưu Tốc cười một cái, còn chưa biết phải nói thế nào.
Vưu Tốc mỉm cười, nhận làm hết những việc còn lại: “Cô cứ để lại chìa khóa cho em, em dọn dẹp xong sẽ khóa cửa lại ạ. Mai em sẽ mang đến văn phòng trả cô sau.”
“Vậy cảm ơn em nhé Tiểu Vưu. Xin lỗi em, vì việc này…”
“Không sao đâu ạ, dù gì công việc cũng không nhiều lắm.”
Cô luôn biết cách tìm đường lui cho người khác.
Cô Đổng lấy ra một chai sữa chua và chìa khóa đưa cho Vưu Tốc: “Lần sau cô đãi em một bữa thật ngon. Cảm ơn em nhiều nhé.”
“Vâng ạ.”
Khi cửa phòng họp đóng lại, Vưu Tốc lập tức không giữ được nụ cười nữa. Cô ném mạnh khăn lau xuống bàn.
Tốt nhất học kỳ này cô Đổng nên cộng thêm điểm cho cô.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Vì điểm học bổng mà cô sống còn chua xót hơn cả cún… Cũng may lát nữa được ăn bánh bao cua rồi.
Thật ra sau khi Tưởng Trì Kỳ hỏi cô đang ở tầng mấy, Vưu Tốc không trả lời ngay, nhưng sau khi nghe anh nhắc đến tên món ăn, cái bụng đói của cô không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô muốn ăn bánh bao cua! Thật sự không thể nuốt nổi cái xúc xích khô khan kia nữa.
Dù sao cô cũng không cần bấm nhận tiền trên Alipay, đến lúc đó cô xem giá xong sẽ chuyển lại tiền cho anh, sau đó chặn Tưởng Trì Kỳ để anh không thể từ chối nhận tiền được.
Vưu Tốc chẹp chẹp cái miệng nhạt nhẽo của mình, nhìn khung ảnh còn chưa lau sạch, cô cầm lấy giẻ lau rồi đi ra ngoài.
Tòa nhà hành chính của đại học L có kiến trúc hình chữ U với các hành lang không có kính bao quanh. Phía sau tòa nhà là núi xanh và cây cối, không khí rất trong lành.
Tưởng Trì Kỳ vừa ra khỏi thang máy đã thấy Vưu Tốc đang vẫy cái giẻ lau cách đó không xa, trông như chuẩn bị đi đánh nhau.
Ánh hoàng hôn đã lặn, trời chưa tối hẳn, không khí mờ mịt với những đám mây màu xanh đậm, giống như lớp sơn màu xanh trên màn đêm đen.
Tưởng Trì Kỳ không gọi cô mà chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Lúc Vưu Tốc bước vào phòng định đóng cửa lại, anh mới lười biếng đưa chân ra giữ cửa.
“Cậu đến nhanh thế….” Vưu Tốc giật mình.
“Lúc cậu gửi tin nhắn thì chúng tôi cũng vừa ăn xong.”
Người đàn ông tựa vào khung cửa, bước vào rồi dùng chân đóng cửa, ánh mắt lướt quanh phòng, đặt hộp đồ ăn lên bàn.
“Sao chỉ có mình cậu vậy?”
“Cô giáo dọn với tôi phải đi xử lý một vụ đánh nhau rồi.”
Tưởng Trì Kỳ cười nhẹ, tựa người vào bàn gỗ dài màu đỏ ở giữa, trong giọng nói tỏ vẻ hả hê: “Nhóc xui xẻo.”
Vưu Tốc bĩu môi không phản bác.
Đây là sự thật, cô là người xui xẻo nhất trên thế giới này.
“Thế tôi đi rửa tay trước, ăn xong dọn tiếp vậy.” Vưu Tốc nhìn bánh bao trên bàn, cầm điện thoại chuẩn bị đi, rồi lại nhớ ra điều gì đó.
“À, không phải cậu nói giáo viên tìm cậu có việc sao?”
“Đi xử lý vụ đánh nhau rồi, bảo tôi hôm nào đến sau.”
Hôm nay nhiều người đánh nhau thế à?
Vưu Tốc nhíu mày.
Tưởng Trì Kỳ không nói gì, lười biếng cầm chai sữa chua trên bàn: “Cái này cho tôi à?”
“Lấy cái này đổi lấy bánh bao cua đi, lát nữa đừng chuyển tiền.”
Giá của hai thứ này có thể giống nhau được sao…
Vưu Tốc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Thế lần sau tôi sẽ mời cậu một bữa.”
“Được.” Tưởng Trì Kỳ nhẹ giọng đáp lại, cực kỳ chậm rãi.
Vưu Tốc nhanh chóng đi rửa tay, quay lại liền ngồi vào ghế trong phòng họp, chăm chú ăn bánh bao cua. Ăn bánh bao cua phải tỉ mẩn, cô nhẹ nhàng cắn một góc để hơi nóng bên trong không làm bỏng lưỡi mình.
Cũng may trong phòng họp có điều hòa, gió lạnh có thể làm bay bớt mùi bánh bao.
Tưởng Trì Kỳ chưa đến phòng họp bao giờ, anh dạo quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một giấy khen cũ kỹ trong tủ hồ sơ.
“Sinh viên ba tốt cấp tỉnh, Vưu Tốc…”
“Trường đại học còn có cả cái này à?”
Tưởng Trì Kỳ gõ nhẹ vào kính tủ hồ sơ.
“Có chứ, nếu cậu muốn có thì phải tích cực tham gia các hoạt động.” Vưu Tốc vùi đầu ăn.
“Tôi cần thứ này…”
Tưởng Trì Kỳ khựng lại: “Có cần phải tham gia nhóm chụp ảnh của cậu không”
Vưu Tốc: “…”
“Nhóm chụp ảnh gì, đó là văn phòng, là một trong nhiều phòng ban của hội sinh viên.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy.” Cô chỉ vào lớp bên trong của hộp cơm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu hợp với phòng tuyên truyền hơn.”
Trường thường tổ chức các hoạt động lớn nhỏ, đôi khi ngân sách của trường không đủ, vì vậy thành viên phòng tuyên truyền sẽ có trách nhiệm đi đến các cửa hàng ăn uống, tiệm làm tóc bên ngoài để thuyết phục họ đầu tư vào hoạt động.
Đổi lại, các hoạt động sẽ giúp quảng bá sản phẩm của cửa hàng.
Đối với khoa tài chính mà nói, đây cũng là công việc phù hợp.
Cô cũng đã từng có ý định vào phòng tuyên truyền vì có thể rèn luyện kỹ năng thiết kế áp phích và chỉnh sửa video, điều này cũng phù hợp với ngành quảng cáo của cô.
Nhưng vì phòng tuyên truyền cần phải ra ngoài thuyết phục các cửa hàng, có nguy cơ tiếp xúc với các bạn trai đồng lứa, nên cô đã cân nhắc lợi hại và chọn văn phòng.
Hơn nữa, nhiều chị khóa trên sau khi tốt nghiệp đều mở cửa hàng gần trường để kiếm tiền từ sinh viên.
Nếu Tưởng Tri Kỳ ra ngoài dùng gương mặt này để kêu gọi đầu tư, chắc chắn sẽ có thu được rất nhiều vốn.
“Chắc mấy ngày nữa sẽ có tuyển sinh, nếu cậu muốn tham gia thì để ý chút.”
Nhưng với tính cách của Tưởng Trì Kỳ, có lẽ anh không muốn tham gia vào bất cứ tổ chức nào, Vưu Tốc cũng chỉ nói cho vui mà thôi.
“Chuyện này để nói sau đi.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán của cô.
Ăn xong chiếc bánh bao cua cuối cùng, cô buộc hộp đồ ăn lại và vứt vào thùng rác.
“Tôi phải làm tiếp đây, nếu cậu thấy chán thì cứ về đi.”
“Cậu nói nhiều thế?” Tưởng Trì Kỳ thờ ơ liếc cô một cái.
“Tôi ở đây cũng ảnh hưởng gì đến cậu đâu.”
“…”
Cô có nói anh làm phiền mình hả?
Ngoài trời dần tối hơn.
Tổng cộng mất hơn bốn mươi phút để dọn dẹp, nhanh hơn dự đoán của Vưu Tốc một chút.
Có lẽ vì Tưởng Trì Kỳ đã giúp cô lau chùi các bảng khen trên cao, nên cô không cần mất thời gian di chuyển ghế để làm việc.
Thời gian vẫn còn dư dả, Vưu Tốc cảm thấy vai hơi đau, cổ dựa vào ghế xoay để thư giãn, vươn vai duỗi lưng cho dễ chịu.
“Đi được chưa?”
Gió đêm mát mẻ, cây xanh và côn trùng ven đường khiến đầu óc thư thái, bước chân Vưu Tốc nhẹ nhàng đi ra khỏi tòa nhà hành chính.
Cô cảm thấy có hơi cảm động, việc dạo bước cùng Tưởng Trì Kỳ trong sân trường là điều trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Cô thực sự có thể tiếp xúc bình thường với một người khác phái bằng tuổi.
Vưu Tốc nhìn cánh tay trần của anh lộ ra không khí, có chút muốn thử xem mình hiện tại đã ở mức nào.
Có lẽ vì tâm lý không tốt nên gặp phải báo ứng.
Ngay sau đó Vưu Tốc cảm thấy cổ mình ngứa một cách kỳ lạ.
“Tưởng Trì Kỳ…”
Người đàn ông đang đi phía trước khẽ quay đầu, sau khi ánh mắt dừng lại trên cổ cô, anh lập tức đứng lại.
“Đừng gãi.”
–
Hai giờ sau, cả hai ra khỏi phòng y tế.
Vì bị dị ứng nên Vưu Tốc phải truyền dịch mất hai giờ, nhìn cô bây giờ yếu ớt ỉu xìu như bánh đa ngâm nước: “Xin lỗi nhé, tại tôi mà cậu không về ký túc xá được.”
“Để tôi đưa cậu về.”
Tưởng Trì Kỳ nhìn cánh tay của cô lộ ra ngoài không khí: “Có lạnh không?”
Vưu Tốc lắc đầu.
Sau 11 giờ, ký túc xá đã đóng cửa. Dù bây giờ cả hai đang ở trong trường nhưng nếu quay lại gõ cửa ký túc xá, nhất định sẽ bị quản lý ghi tên rồi trừ điểm.
Bây giờ Vưu Tốc không biết phải làm thế nào, cô không biết có nên nói với Tưởng Trì Kỳ rằng mình không dám về phòng hay không.
Nếu bị trừ điểm có thể sẽ không giữ được học bổng…
“Thật ra… Tôi không muốn về ký túc xá lắm.”
Cô nói rất nhỏ.
Vưu Tốc cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Trì Kỳ tập trung vào mình, nhưng chưa kịp giải thích mình không có ý gì khác, đã nghe thấy giọng anh mang theo tiếng cười nhẹ nhàng: “Tôi không dám đưa cậu đến khách sạn.”
“Hay là, ngủ tạm ở quán net một đêm nhé?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");