(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng nay là chính miệng cô nói không tiện đường, cả đường đi nói dối anh hết chuyện này đến chuyện khác. Bây giờ tình thế thay đổi, Tưởng Trì Kỳ hoàn toàn bắt chẹt cô.
Ánh nắng thiêu đốt càng thêm nóng bức, Vưu Tốc mím môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thuận…”
Cô không giỏi đối phó những tình huống thế này, Tưởng Trì Kỳ lại ương ngạnh không chút che giấu.
Cách lối vào ga tàu điện ngầm 300m có một xe đẩy bán trà đào, quả đào hồng nhạt tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, vị ngọt bay theo gió thổi đến.
Cô cũng có thể quay lại đi tàu điện ngầm, nhưng sau những chuyện xảy ra hồi sáng, cộng thêm mấy lời của Phong Sở Du, bây giờ Tưởng Trì Kỳ còn dừng xe ngay bên cạnh cô…
Tuy anh không mở cửa nhưng cũng không chạy đi thẳng.
Anh muốn để cô tìm một bậc thang xuống dưới.
Vưu Tốc hiểu hết, nhưng cô không biết cách làm nũng với người khác, huống chi là nam sinh, huống chi là… Tưởng Trì Kỳ.
Anh làm chuyện gì cũng được khen không dứt miệng, đi đến nơi nào cũng là con cưng của trời được vô vàn trăng sao vây quanh.
Là người mà xung quanh không ai dám làm bẩn, sinh ra trong gia đình giàu có khiến ai nấy đều đỏ mắt ghen tị lại chẳng dám trèo cao.
Thân là người có địa vị xã hội thấp hơn, Vưu Tốc cảm thấy nếu mình hạ thấp bản thân xuống, anh sẽ cho rằng cô đang lấy lòng anh.
Cứ việc người khác chỉ cần nhìn lướt qua một cái cũng nhận ra.
Chính anh mới là người muốn dây dưa với cô trước.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, hơi lạnh nhẹ nhẹ tràn ra, nhưng dưới thời tiết nóng như đổ lửa thế này chẳng khác nào muối bỏ bể.
Trên trán Vưu Tốc lấm tấm mồ hôi, mặt hơi ửng đỏ vì nắng. Cô bối rối nhìn vào trong xe như thể đang đưa ra một lựa chọn cực kỳ quan trọng.
“Được rồi.”
Cánh cửa bên phải của xe đột nhiên mở ra.
“Lên xe đi.”
Biết ngay mà, dù có ép thế nào thì cũng không nghe được câu nào mềm mỏng từ cô cả.
Tưởng Trì Kỳ cũng không muốn làm khó cô nữa.
Vưu Tốc khựng lại giây lát rồi mới lên xe, cô vội vàng thắt đai an toàn, tay đặt trên đầu gối, ngón tay không ngừng vặn vẹo, trong lòng cũng cực kỳ rối bời.
Qua kính chiếu hậu, Tưởng Trì Kỳ có thể nhìn thấy vẻ mặt bồn chồn của cô.
Một tay anh nắm vô lăng, hơi nghiêng người lấy chai nước suối cho cô, coi như phá vỡ bầu không khí đông cứng này.
Kẻ lừa đảo thì cũng phải uống nước mới được.
Nước lấy giá từ tủ lạnh trong ô tô vẫn còn thấm hơi sương, Tưởng Trì Kỳ thấy cô cứ bất động mãi, lúc chờ đèn đỏ anh lại với tay qua.
“Không mở nắp được à?”
“Tưởng Trì Kỳ…”
“Đúng là chẳng có chút sức nào.”
Không hiểu sao anh lại bị chuyện này chọc cười, vừa muốn cười một tiếng đã nghe thấy cô nói:
“Tôi có chứng sợ giao tiếp.”
Vưu Tốc để chai nước xuống.
Số giây đếm ngược đèn đỏ không ngừng thay đổi, bầu không khí trong xe như đang dừng lại.
Yên tĩnh đến nỗi Vưu Tốc có thể cảm nhận được Tưởng Trì Kỳ đang nhìn mình chằm chằm.
Nhưng cô không dám đối diện với anh.
“Cạch” một tiếng, nắp chai nước mở ra, chai nước mang theo hơi lạnh lại được nhét vào tay cô.
Chuyển sang đèn xanh, xe bắt đầu chạy trên con đường nhựa nóng bức.
“Tôi nghe thấy rồi.”
Anh nói.
Trong nháy mắt, Vưu Tốc như trút được gánh nặng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói về bệnh của mình với người khác phái, sau khi nói ra, tâm trạng ngột ngạt của Vưu Tốc cũng bình tĩnh trở lại.
Cô cúi đầu nghĩ lại mấy chuyện xấu hổ khi ở chung với Tưởng Trì Kỳ, sau khi xem xét kỹ mới phát hiện ra… Nếu anh biết cô có bệnh sớm hơn, có lẽ cả hai đã không có nhiều hiểu lầm vậy rồi.
Chẳng hạn như chuyện đi nhờ xe.
Vưu Tốc nghĩ vậy, lại lo bản thân đang ở trong không gian hẹp sẽ sinh ra phản ứng không tốt. Cô lặng lẽ nghiêng người về phía cửa xe.
Tưởng Trì Kỳ im lặng, âm thầm tăng tốc.
Thảnh thơi chẳng được bao lâu, Vưu Tốc lại phải đối mặt với nỗi lo mới.
Anh nói anh đã nghe thấy rồi.
Vậy anh có cảm thấy cô là kẻ lập dị không?
Có vì chuyện này mà không nói chuyện với cô nữa không?
Vưu Tốc rũ mắt, có phần nghi ngờ vấn đề của chính mình.
Vốn dĩ cô cũng không muốn cùng anh có quá nhiều giao lưu ở cuộc sống đời thường.
Cho nên Tưởng Trì Kỳ xa lánh cô cũng là chuyện tốt, cùng lắm cô ở trên mạng quấy rầy anh mấy câu…
“Sau hôm hiến máu cậu còn bị ngất nữa không?”
Vưu Tốc sửng sốt, không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, nhưng vẫn thành thật lắc đầu: “Chỉ lúc sáng dậy có hơi mệt thôi.”
“Ừ, tôi muốn hỏi thăm cậu nhưng lại không có cách nào liên lạc với cậu được.”
“…”
Cậu có mà, thật đấy.
Sau lời ngắt quãng này, Vưu Tốc bị phân tán chú ý, không còn chìm trong lo lắng nữa.
Bầu không khí dường như sinh động trở lại, Tưởng Trì Kỳ thấy biểu cảm của cô không còn nặng nề như lúc nãy, liền với tay bật nhạc tiếng Anh.
Nhưng vừa bật được một lúc, điện thoại của Vưu Tốc đổ chuông, cô nhìn thấy tên “Bộ trưởng Lâm” trên màn hình, còn chưa kịp mở miệng thì Tưởng Trì Kỳ đã tạm dừng nhạc.
Cuộc gọi được kết nối.
“Tiểu Vưu, hôm nay em có ở trường không?”
“… Sắp đến rồ.” còn nửa tiếng nữa là tới.
“Hai tiếng nữa có trận bóng rổ cần chụp ảnh để đăng lên diễn đàn của trường. Chị đi du lịch nên quên mất, hỏi mấy người khác đều không biết đi đâu hết, em có thời gian không?” Giọng nói của Lâm Ngẫu Nhược có chút lo lắng.
“Có ạ.” Vưu Tốc an ủi chị ấy, “Không sao đâu chị, lát nữa em sẽ đến nhà thi đấu chụp hình.”
Cô học ngành quảng cáo, mới năm hai đã được trang bị máy ảnh. Hơn nữa viết bài cho diễn đàn của trường cũng là một cách rèn luyện, sau này có thể cũng sẽ phải học về lĩnh vực này, Vưu Tốc không chút do dự, trực tiếp đồng ý.
“Tiểu Vưu, chị yêu em quá đi mất.” Nghe thấy công việc không bị trì hoãn, giọng điệu của Lâm Ngẫu Nhược liền trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, “Nhưng mà…”
“Chơi bóng rổ toàn là nam sinh thôi, em có được không?”
Suýt nữa thì quên mất điều này.
Nhưng đã đồng ý rồi. Vưu Tốc tự trấn an mình, nói chắc là không sao, sau khi cúp điện thoại liền chuyển sang phần mềm khác để tìm Tần Lâm.
Cô vô tình liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ ở bên trái, nghĩ một chút, rồi mở Alipay.
Vưu Tốc: [Lâm Lâm, có chuyện gấp.]
Vưu Tốc: [Hai tiếng nữa mày đến nhà thi đấu với tao được không?]
Nhìn đi, Alipay cũng có thể nhắn tin.
Tưởng Trì Kỳ không biết nhìn thấy hay nghe thấy gì, bỗng nhiên bật cười, cười mà Vưu Tốc không hiểu gì.
Cô cúi đầu, thấy Alipay đã hiện lên tin nhắn trả lời.
Tần Lâm: [Mày dùng cái phần mềm gì thế này?]
Tần Lâm: [Nhưng mà chị em tốt à, cuối cùng mày cũng tỉnh ngộ, mày biết đội bóng rổ của Tưởng Trì Kỳ mới hẹn tao rồi phải không?]
Tần Lâm: [Không sao, tao cũng định đi ngắm trai đẹp!]
“??”
Vưu Tốc nhìn từ màn hình lên, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu sắp có trận đấu à?”
Tưởng Trì Kỳ: “Tôi tưởng cậu biết rồi.”
Chắc chắn có rất nhiều người biết trước tin anh sẽ thi đấu bóng rổ, nhưng trước giờ cô thật sự không biết, cô không phải vì trận đấu của anh mà nhận chụp ảnh!
Lát nữa chắc sẽ rất đông.
Đối diện với ánh nhìn đầy ẩn ý của Tưởng Trì Kỳ, để chứng minh mình không có ý đồ gì, cô ngập ngừng một lúc mới mở miệng,
“Nếu không thì cậu giúp tôi chụp vài tấm ảnh hiện trường, gửi cho tôi, rồi…”
“Không phải cậu không có việc gì sao?”
“Nhưng tôi không muốn chen chúc…”
“Không chụp.”
“Chụp rồi cũng không gửi được, không có cách liên lạc.”
Tưởng Trì Kỳ không nhìn cô, cổ tay đặt trên vô lăng, trông có vẻ lạnh lùng.
“…”
Nếu anh không muốn thêm Alipay, gửi ảnh từ xa cũng được mà.
Vưu Tốc không dám nói ra, cô chờ một lát, lấy hết can đảm yếu ớt đưa điện thoại qua, “Có thể thêm cậu vào danh bạ Alipay được không?”
“Wechat của cậu giấu vàng à?”
Tưởng Trì Kỳ tức đến bật cười, giây tiếp theo quay mặt đi, nhếch cằm, “Điện thoại ở đó, tự thêm đi.”
Cuối cùng vẫn phải thêm, cứ phải nói móc cô vài câu.
Vưu Tốc bĩu môi, cầm điện thoại của anh quét nhận diện khuôn mặt,
Mở khóa xong bỗng hiện lên hai tin nhắn, Tưởng Trì Kỳ cũng thấy, thuận miệng hỏi, “Ai nhắn tin thế?”
Thông tin có vẻ quen thuộc… tim Vưu Tốc đập thình thịch.
[Soái ca, tôi tiểu bậy trong xe anh.]
“Không có tên.” Vưu Tốc nhìn vào hình đại diện con mèo của mình, cứng họng trả lời.
“Ồ, nhắn gì?”
“Nghe không hay lắm.”
?
“Chắc cậu không muốn nghe đâu, hay để tôi xóa giùm nhé?” Vưu Tốc đề nghị thân thiện.
“Cũng được, nhớ chặn rồi xóa, không thì cô ta lại nhắn tiếp.” Rõ ràng đã có kinh nghiệm.
Chặn rồi xóa…
Vưu Tốc bỗng dừng tay, “Anh nói là xóa bạn bè à?”
Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cô, “Không thì sao?”
Đúng là đồ đàn ông tuyệt tình.
Tôi chỉ muốn xóa giúp cậu hai tin nhắn kia thôi!
Không xóa nữa.
Vưu Tốc né tránh ánh mắt, dò hỏi, “Bị làm phiền thường xuyên chắc bực lắm nhỉ?”
“Nhưng tôi nghĩ một số người không có ác ý, họ chỉ là… lắm lời thôi.”
“Nếu cậu lười xóa thì nói thẳng.”
Thật sự không phải.
Vưu Tốc vẫn muốn nói vài lời tốt đẹp cho bản thân biến thái trên mạng của mình, nhưng cô sợ Tưởng Trì Kỳ sẽ nhân cơ hội đoán được điều gì đó, chỉ đành tạm thời áp dụng chiến thuật vòng vo, thêm anh vào Alipay.
Giao diện đơn giản làm cô có chút không quen.
Có một điều Tưởng Trì Kỳ nói khá đúng, giao diện này thực sự khiến người ta muốn chuyển khoản – nếu như cô có tiền.
Nghĩ đến đây, Vưu Tốc như được nhắc nhở, đặt điện thoại của anh xuống, mở WeChat để nhận phí giờ học hôm nay.
Không đúng… ánh mắt cô trầm xuống.
Nếu Phong Sở Du là em họ của Tưởng Trì Kỳ, thì rất có khả năng Tưởng Trì Kỳ sẽ nhìn thấy WeChat của cậu ấy?
Lúc đó chỉ cần nhìn vào ảnh đại diện và số WeChat, hai điện thoại đối chiếu là có thể bắt cô ra ngay.
Vưu Tốc cảm thấy khó thở.
Còn chưa quen thân với Phong Sở Du, nếu thẳng thắn yêu cầu cậu ấy đổi sang Alipay thì rất có thể lần sau gặp lại sẽ bị cậu ấy phàn nàn với anh họ.
Không nhất thiết là phàn nàn, chỉ cần nhắc đến chuyện này cũng đủ làm Vưu Tốc gặp rắc rối.
Thực ra… những lời như không mặc quần áo trước đây cũng không sao, ít nhất không tệ như hôm nay đòi tiểu trong xe.
Hình tượng đang gặp nguy hiểm.
Cô có tội!
Nhưng có thể tạm thời không trừng phạt cô được không.
“Đến nơi rồi.”
Xe dừng lại bên cạnh cổng trường, Tưởng Trì Kỳ tháo dây an toàn nhanh nhẹn bước xuống xe.
Anh đóng cửa xe, nhìn thấy Vưu Tốc vẫn còn ngồi trong xe, ngón tay nhéo đầu gối, lại nhớ đến câu nói của cô.
“Tưởng Trì Kỳ, tôi có chứng rối loạn xã hội.”
Đang buồn sao?
…
Lần này cô thẫn thờ đặc biệt lâu.
Vưu Tốc mất một lúc mới tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu thấy xe đã dừng bên ngoài cổng trường, Tưởng Trì Kỳ đứng tựa vào cửa xe bên cô, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Không biết anh đã đợi bao lâu.
Vưu Tốc vội tháo dây an toàn, ôm túi xách bước xuống xe.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi hơi mất tập trung.”
Chân phải còn chưa chạm đất, động tác đứng dậy của cô bỗng khựng lại –
Từ trên đỉnh đầu truyền đến cảm giác bàn tay khô ráo, ngón tay của người đàn ông chạm vào tóc cô có một lực đặc biệt.
Da đầu có chút tê dại.
Vưu Tốc như bị nhấn nút tạm dừng, hơi thở chậm lại, đứng im không nhúc nhích.
“… Cậu làm gì vậy?”
Biết rõ mà còn hỏi.
Anh đang xoa đầu cô.
“Tôi đang nghĩ…”
“Có phải hôm nay không nên bắt nạt cậu không?”
Tưởng Trì Kỳ cười nhẹ, giọng có chút trầm.
“Đừng thù dai nhé?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");