Tác giả: Mặn Hơn Bạn | Dịch: Hạ Chí
Hôm sau, tôi chạm mặt Vương Manh Manh ở hành lang.
Cô ta ăn mặc gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng, là hoa hậu giảng đường được toàn thể Đại học Nam Kinh công nhận.
Nhưng, đường thì rộng mà Vương Manh Manh cứ cố tình chặn đường tôi: "Hứa Đường, hôm qua đã biết sự lợi hại của chân chó nhà tôi rồi chứ?"
Tôi nhăn mặt: "Chân chó? Anh ta không phải người yêu của cô à?"
Vương Manh Manh hất cằm, bật cười nói: "Tất nhiên không phải! Cái loại thô tục như Triển Bằng còn lâu đã có vé làm người yêu của Vương Manh Manh tôi! Mà thôi, tôi không phí lời với cô nữa. Biết điều mau trả lại suất học bổng chính phủ cho tôi, tôi sẽ bảo Triển Bằng tha cho!"
Tôi không đồng ý: "Suất học bổng chính phủ được đánh giá công bằng dựa trên điểm thi. Chúng ta cạnh tranh công bằng trên bảng thành tích, cô không đạt nên không có suất."
Vương Manh Manh mất kiên nhẫn: "Hứa Đường, vẫn muốn tôi cho người đánh cô nữa phải không?"
Tôi nhìn cô ta: "Cô là trẻ ranh à? Không muốn nhận thua nên cứ phải nhờ vả người khác?"
"Cô..." Vương Manh Manh giận tím mặt, bỗng nhiên ngã ra đất. Hãy 𝐭ì𝙢 đọc 𝐭rang chính ở ﹙ 𝐭ru 𝙢𝐭ruy𝖾n.VN ﹚
Tôi: "..."
Cô ta làm gì vậy?
Tôi có phải chân chó của cô ta đâu, tôi sẽ không thương hại cô ta!
Đang định đi lướt qua, tôi chợt thấy Thẩm Nhất Phàn dẫn theo hai đàn em Châu Khiêm và Triển Bằng đi về phía này.
Ra vậy. Tôi còn tự hỏi Vương Manh Manh giả vờ cho ai xem cơ!
Vương Manh Manh đo hoe đôi mắt, nhu nhược ngồi dậy như cành liễu bị gió tạt: "A Bằng, cứu em..."
Có tài giả vờ khóc thế này, tôi rất mong cô ta học khoa diễn xuất.
Triển Bằng ngồi xổm xuống, đau lòng đỡ Vương Manh Mạnh đứng lên: "Em làm sao thế?"
Vương Manh Manh tủi thân dựa vào lòng Triển Bằng, chỉ tay tố cáo tôi: "A Bằng, may mà anh đến không thì em sẽ bị Hứa Đường đánh chết..."
Triển Bằng nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tức giận vừa phức tạp, anh ta nhìn Vương Manh Manh: "Em đừng chấp cô ấy, được không?"
Vương Manh Manh sửng sốt: "A Bằng, chính anh nói sẽ luôn bảo vệ em mà? Sao bây giờ em bị bắt nạt mà anh không bảo vệ em?"
Triển Bằng khó xử ra mặt: "... Cô ấy thì không được."
"Sao cô ta thì không được? Anh thích cô ta? Triển Bằng, em nhìn lầm anh rồi!" Vương Manh Manh tức giận đẩy Triển Bằng rồi chạy đi...
Triển Bằng đuổi theo dỗ dành Vương Manh Manh: "Anh không có! Em nghe anh nói đã, bởi vì cô ấy là..."
Châu Khiêm cười ha ha trên nỗi đau của người khác, bị Thẩm Nhất Phàn trừng mắt liền ngậm ngay cái miệng, chạy theo Triển Bằng!
Ở đây chỉ còn lại Thẩm Nhất Phàn và tôi, cùng với mấy sinh viên chỉ dám đứng hóng từ xa...
Thẩm Nhất Phàn tiến lại gần, đôi mắt sáng nhưng lạnh lùng.
Công nhận là anh rất đẹp trai...
Đẹp trai nhưng cũng nguy hiểm.
Tôi vô thức lùi một bước.
Anh chau mày, hình như vô cùng bực vì bước lùi của tôi. Anh trừng mắt, giận dữ hỏi: "Em lùi cái gì! Tại sao tối qua không nghe máy của anh?"
Tôi không hiểu câu hỏi của anh lắm. Hôm qua tôi trả hàng rồi, tôi nghe máy của anh làm gì nữa?
Thẩm Nhất Phàn quắc mắt hung dữ, tôi đành phải chọn bừa lý do: "Ờ... hôm qua em ngủ rồi."
Biết tôi trả lời cho có, Thẩm Nhất Phàn lại áp sát thêm một bước, hỏi khẽ: "Hứa Đường, anh xấu à?"
Hở? Sao tự dưng anh lại hỏi vậy!
Tôi kinh ngạc lắc đầu: "Không ạ..."
Anh bỗng nhiên nổi nóng, xách cổ áo tôi, gằn giọng: "Thế em trả hàng là sao? Em quê mùa thế này mà anh còn không vỡ mộng vì em, thế mà em dám không thuê anh nữa?"
Tôi quê mùa? Cái người này độc mồm thế!
Lại còn túm cổ áo tôi nữa, đáng sợ quá!
Tôi hơi sợ kiểu người coi trời bằng vung như anh, hốt hoảng giây lát rồi giải thích: "Ờ... chúng ta đã gặp nhau ngoài đời rồi mà, còn phí tiền trên đó làm gì nữa! Ha ha ha..."
Anh dịu mặt đi ngay tức khắc, buông cổ áo tôi rồi ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hừ, biết tiết kiệm cho gia đình lắm!"
Hình như vành tai anh bị nắng chiếu hơi đỏ.
Tôi: "..."
Người yêu ngoài đời khác hoàn toàn trên mạng, khác biệt hơn cả khoảng cách giữa người và chó!
Rõ ràng anh ở trên mạng là cục cưng dịu dàng đáng yêu, không hề giống cái người nóng tính trước mặt này!
Tôi không thích con người ngoài đời của anh!
Thẩm Nhất Phàn lại hỏi tôi: "Sáng nay em có tiết à?"
Tôi gật đầu: "Vâng."
Anh nhăn mặt, hừ lạnh: "Sinh viên giỏi như các em mà cũng cần đi học?"
Tôi: "..."
"Học xong đến sân bóng rổ tìm anh!"
Anh xoa đầu tôi bằng bàn tay dày, bỏ lại một câu ấy rồi đút tay túi quần, rời đi.
Tôi vuốt lại mái tóc bị Thẩm Nhất Phàn vò rối, không hiểu anh bắt tôi tan học đến sân bóng rổ làm gì?