Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 50




Từ sau khoảnh khắc chia tay hôm đó, thời gian Chu Độ đến thăm Hạ Nghiêu đã trở nên ít hơn rất nhiều so với trước đây. Bình thường thì không thể nào ngày nào cũng đến, thế nhưng trong một tuần ít nhất cũng phải đến hai ba lần, còn chưa bao gồm cuối tuần. Thế nhưng khoảng thời gian này, Chu Độ chẳng biết là do bài vở bận rộn hay là do nguyên nhân nào khác, có đôi khi thâm chí hai tuần rồi mới đến thăm Hạ Nghiêu một lần.

Hạ Nghiêu cảm thấy như vậy trái lại làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, gần đây cậu làm đến hai công việc làm thêm, đều là gia sư. Một công việc là dạy thêm tiếng Anh cho một đứa nam sinh lớp 10 vào cuối tuần, còn công việc còn lại là dạy tiếng anh cho một bé gái lớp ba vào mỗi tối từ 6 giờ đến 8 giờ.

Hai công việc đều là lãnh lương theo giờ, như vậy thì học phí học kỳ sau, Hạ Nghiêu có thể tự mình trả rồi, nói không chừng ngay cả tiền sinh hoạt cũng có thể tự giải quyết.

Do bận bù đầu bù cổ như vậy, cậu chậm rãi vứt Chu Độ ra sau đầu. Mãi cho đến một tối nọ, cậu mới từ nhà bé gái mà cậu nhận dạy thêm bước ra, vừa hay nhận được điện thoại của Chu Độ gọi đến.

“Có phải là em quên mất tiêu mình còn có một tên bạn trai không?” Ngữ khí Chu Độ có chút không vui.

Hạ Nghiêu cười khẽ một tiếng, trấn an người bên kia điện thoại: “Thật xin lỗi, gần đây bận quá, tuần này em có một ngày nghỉ, đi tìm anh có được không?”

Chu Độ dừng lại một chút rồi nói: “Không được, em không dễ dàng mới có được một ngày nghỉ, ở lại trường đi đừng chạy đến chỗ anh.”

“Sao vậy? Anh không vui hả?”

“Không có.” Chu Độ có chút không được tự nhiên nói: “Cuối tuần anh có chút việc, đợi tuần sau anh qua tìm em.”

Hạ Nghiêu cho rằng chắc hắn bận bài vở, vì vậy trả lời: “Được rồi, vậy giờ em lên xe buýt đã, về đến phòng ngủ em gửi tin nhắn cho anh.”

“Đợi chút.” Chu Độ cho rằng Hạ Nghiêu định cúp điện thoại, hắn quay điện thoại hôn chụt một cái, hài lòng nói: “Được rồi, hôn anh một cái đi rồi cúp.”

Hạ Nghiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng học theo Chu Độ, hôn một cái lên điện thoại, lúc này mới cúp.

Cậu còn chưa đi đến trạm xe buýt, một chiếc BMW màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh.

Hạ Nghiêu dường như cảm giác được, nghiêng đầu qua nhìn chiếc xe bên cạnh.

Cửa sổ xe lúc này chậm rãi hạ xuống, một gương mặt làm cho Hạ Nghiêu vừa cảm thấy xa lạ vừa cảm thấy quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.

————-

Trong một gian phòng ở một quán trà kiểu Nhật, Hạ Nghiêu mặt không cảm xúc ngồi đối diện người đàn ông. Căn phòng không lớn lắm phảng phất mùi đàn hương càng làm cho nó thêm phần ngột ngạt, ly trà trước mặt Hạ Nghiêu đang phả ra làn khói trắng nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi hương của trà nhẹ nhàng lướt qua sống mũi.

Triệu Văn Hoa nâng chung trà trước mặt lên, đảo nhẹ, sau đó nhấp một ngụm.

“Tôi nghĩ cậu nên biết thân phận của tôi.” Ông ta chậm rãi đặt ly trà xuống chiếc bàn ngắn trước mặt.

Hạ Nghiêu chẳng có chút cảm xúc nào nhìn ông ta, nói: “Thân phận của ông? Tôi nên biết thân phận gì của ông?”

Da dẻ Triệu Văn Hoa được chăm sóc rất tốt, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nào phát hiện ra trên mặt ông ta có nếp nhăn. Ông ta dường như chẳng hề thích cười, nếp nhăn hai bên cánh mũi rất nhạt. Thế nhưng sau khi nghe xong câu hỏi hỏi ngược lại của Hạ Nghiêu, ông ta lại như có như không cong khóe miệng lên.

“Trên phương diện huyết thống mà nói, tôi là bố cậu.”

Bàn tay Hạ Nghiêu siết chặt thành quả đấm.

“Đương nhiên, trên phương diện pháp luật mà nói, tôi cũng là bố của cậu.”

“Bố?” Hạ Nghiêu trào phúng nhìn ông ta.

Sắc mặt Triệu Văn Hoa chẳng có chút biến hóa nào, “Đương nhiên, cậu cũng có thể không thừa nhận. Nhưng mà chẳng có ai có thể thay đổi sự thật này, không phải sao?” Ông ta nâng ấm trà bên cạnh lên, châm cho Hạ Nghiêu một ly nữa.

Tức giận trên mặt Hạ Nghiêu chợt lóe lên, cậu cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó đứng lên mang theo một tia mỉa mai nói với Triệu Văn Hoa: “Thật ngại quá, ông muốn tìm ai làm con trai cũng được, còn tôi thì không có cái hứng thú này đâu. Thêm nữa, hi vọng từ giờ trở về sau ông không cần đến tìm tôi nữa, bao gồm cả bà vợ của ông nữa.”

Nói xong câu này, Hạ Nghiêu cầm lấy cái ba lô bên cạnh chuẩn bị rời đi.

Ngay khi Hạ Nghiêu chuẩn bị đẩy cánh cửa gỗ ra, Triệu Văn Hoa ở đằng sau cậu lại mở miệng.

“Mẹ cậu có biết cậu ở bên đường hôn môi một thằng con trai không?”

Cả người Hạ Nghiêu run lên, sắc mặt trắng bệch, tức giận xoay người trừng mắt với Triệu Văn Hoa.

Một chút ý cười như có như không ở bên khóe môi Triệu Văn Hoa cuối cùng cũng biến mất, ánh mắt ông ta chẳng có chút ấm áp nào nhìn Hạ Nghiêu, nói: “Tốt nhất là cậu không nên có bất kỳ quan hệ nào với thằng kia.”

Ngón tay siết lấy quai đeo ba lô của Hạ Nghiêu trắng bệch, cậu hít sâu một hơi, sau đó kéo cánh cửa bước ra ngoài.

Hạ Nghiêu hồn bay phách lạc về tới phòng ngủ, cậu nghĩ không ra, vì sao Triệu Văn Hoa lại biết quan hệ của mình với Chu Độ.

Vừa nghĩ tới những lời mà mẹ nói với cậu ở kiếp trước sau khi phát hiện ra cậu thích con trai, nỗi đau trong lòng Hạ Nghiêu lại quặn lên.

Tuyệt đối không được để mẹ biết.

Đây là suy nghĩ duy nhất bây giờ của Hạ Nghiêu, cậu không muốn lại trở thành người dưng nước lã với mẹ ở đời này.

Điện thoại rung lên mấy tin nhắn Chu Độ gửi qua, Hạ Nghiêu nhìn chằm chằm mấy mẩu tin thật lâu, lúc này mới chật vật trả lời lại một câu —-

“Hôm nay em mệt quá, chuẩn bị ngủ rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Hai ngày nay tâm trạng Hạ Nghiêu vẫn có chút không yên, cậu biết mình không thể giấu mẹ cả đời được, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Cậu không biết đời trước mẹ mình rốt cuộc mắc phải bệnh gì mà qua đời, cậu sợ nếu như sau khi mẹ biết được việc cậu ở cùng một chỗ với Chu Độ, sẽ gây ảnh hưởng đến sức khỏe của bà.

Nếu như giống với đời trước, bà bắt cậu với Chu Độ chia tay, hiện tại cậu chẳng có cách nào đảm bảo rằng bản thân mình sẽ quyết định như thế nào.

Cậu không muốn mất đi Chu Độ, thế nhưng cậu lại càng sợ mình sẽ mất đi mẹ.

Tháng chín cứ lặng lẽ như vậy mà trôi qua, đầu tháng mười, chính là quốc khánh. Sáng sớm hôm đó Chu Độ gọi điện thoại cho Hạ Nghiêu, vì hắn đã đặt vé xong, muốn cùng cậu trở về nhà.

Thế nhưng điều làm hắn không ngờ nhất chính là, Hạ Nghiêu lại từ chối.

“Em, muốn về trễ hai ngày.” Đầu lưỡi Hạ Nghiêu có chút khô, “Cho nên anh về trước đi.”

“Trễ hai ngày, tại sao? Làm thêm hả?”

Hạ Nghiêu “ừ” một tiếng, do dự không biết lên tiếng giải thích với Chu Độ như thế nào. Không ngờ Chu Độ vậy mà lại nói: “Vậy thôi, nhưng mà em tự về phải cận thẩn đó, về tới nhà nhớ gọi điện thoại cho anh có biết chưa?”

Hạ Nghiêu vô cùng kinh ngạc, cậu vốn cho là Chu Độ còn muốn bắt cậu về cùng với hắn.

“Haizz, cũng đã lâu lắm rồi anh chẳng gặp em.” Chu Độ thở dài, “Ngày mai anh đi rồi, em có đến tiễn anh không?”

“Em…” Hạ Nghiêu không biết mình nên trả lời như thế nào.

“Được rồi, được rồi, anh biết em bận. Vậy chiều nay anh đến tìm em, buổi chiều em có rảnh không?”

“Chu Độ, em…” Lần này Hạ Nghiêu quả thật không phải kiếm cớ, buổi chiều cậu có lớp, tối còn phải dạy thêm cho cô nhóc kia.

Chu Độ ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, ngay lúc mà Hạ Nghiêu cho rằng Chu Độ đang tức giận, hắn vậy mà lại điềm tĩnh nói với Hạ Nghiêu: “Được rồi, vậy trở về thành phố H chúng ta gặp nhau.”

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Hạ Nghiêu có chút ủ rũ. Cậu hiện tại bị vây trong một trạng thái vừa áy náy vừa sợ hãi.

Thế nhưng điều làm cậu không ngờ tới chính là, buổi chiều hôm đó, Triệu Văn Hoa lại đến trường học của cậu.

Hạ Nghiêu nhìn thấy bóng dáng của con người kia trong lòng đã tràn đầy chán ghét, cậu rất muốn giờ vờ mình không nhìn thấy người kia, thế nhưng tài xế lái xe lại cung kính đứng bên cạnh Hạ Nghiêu, nhỏ giọng nói với cậu cái gì đó.

Những sinh viên xung quanh bắt đầu hướng ánh mắt về phía Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu siết chặt tay thành đấm, rốt cuộc vẫn là theo người kia lên xe.

“Quốc khánh có tính về nhà không?” Triệu Văn Hoa ngồi ở phía sau xe, bộ dạng nhàn nhã hỏi Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu cúi đầu xuống, không muốn nói chuyện với ông ta.

“Trong lòng cậu chắn chắc rất là hận tôi.” Triệu Văn Hoa nghiêng đầu sang quan sát Hạ Nghiêu, cậu rũ hai mi mắt, vô cùng giống ông ta thời niên thiếu. Chỗ sâu nhất trong lòng ông ta cuối cùng cũng sinh ra một chút tình thương xa lạ của một người cha.

Triệu Văn Hoa thở dài, “Tôi làm đều vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn chưa biết phân biệt đúng sai, tôi chỉ không muốn cậu bước lên một con đường sai lệch.”

Hạ Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Văn Hoa, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc: “Nếu con đường của tôi là sai, vậy thì nó phải sai từ mười mấy năm trước rồi cơ.”

Triệu Văn Hoa nghe thấy Hạ Nghiêu nói vậy, không khỏi cau mày.

Tiết cuối cùng của buối sáng còn chưa kết thúc, Chu Độ liền cầm lấy tập sách chạy ra ngoài từ cửa sau phòng học. Lúc đi ngang qua bạn cùng phòng của mình, hắn ném sách vào trong lòng thằng bạn, thấp giọng nói: “Tao đi trước, phiền mày mang về giúp tao.”

Giảng viên đứng trên bục đang cúi đầu loay hoay với thiết bị phát sóng, đợi lúc bà ngẩng đầu lên, Chu Độ đã chạy ra ngoài cửa.

Nếu buổi tối Hạ Nghiêu không có thời gian, vậy thì buổi trưa mình đi tìm cậu ấy là được rồi.

Chu Độ chạy như điên ra đến cổng trường học, hắn nhìn một vòng trạm xe buýt quanh trường, cuối cùng vẫn là quyết định gọi xe taxi qua bên đó.

Hắn rất muốn được nhìn thấy Hạ Nghiêu, càng nhanh càng tốt.

Từ chỗ hắn chạy đến trường học của Hạ Nghiêu làm cho Chu Độ tốn hết một khoảng tiền sinh hoạt, trước đây hắn chẳng hề quan tâm tốn bao nhiêu tiền, thế nhưng từ sau khi hắn bắt đầu đi làm thêm, hắn mới biết thì ra làm thêm chẳng dễ dàng như vậy.

Hắn nhất cổ tác khí* chạy đến cửa phòng của Hạ Nghiêu, trong phòng ngủ vậy mà chẳng thấy bóng dáng của Hạ Nghiêu.

*Nhất các cổ khí: có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối

“Cậu ấy không có ở đây.” Bạn cùng phòng của Hạ Nghiêu vừa nhìn thấy Chu Độ liền biết người hắn muốn tìm là ai, còn chưa đợi Chu Độ lên tiếng hỏi cậu ta đã chủ động trả lời thắc mắc của hắn.

“Cậu có biết cậu ấy đi đâu không?”

Bạn cùng phòng lắc đầu nói: “Không biết, hay là đi ăn cơm rồi.”

Chu Độ nghe thấy cậu ta nói vậy, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Hạ Nghiêu. Không ngờ tới phía sau lại truyền đến một giọng nam: “Cậu tìm Hạ Nghiêu hả, cậu ấy mới vừa leo lên một chiếc xe đi rồi.”

“Đi rồi? Đi đâu?”

Bạn cùng phòng có lẽ mới từ bên ngoài trở về, cậu ta đặt đồ mới mua lên bàn, sau đó nói với Chu Độ: “Không biết, chỉ nhìn thấy chiếc xe chạy ra khỏi trường. Hình như bị một người đàn ông đón đi.” Lúc cậu ta nói câu này, còn cố ý quan sát nét mặt của Chu Độ.

Kỳ thật quan hệ của Hạ Nghiêu ở trong ký túc xá rất tốt, cậu ưa nhìn, tính cách cũng tốt. Ở khoa ngoại ngữ của Hạ Nghiêu, nữ sinh chiếm đa số, theo lý mà nói một nam sinh như cậu phải là chậu có bông rồi, thế nhưng Hạ Nghiêu từ lúc nhập học cho đến nay, chưa từng thấy cậu có tình cảm vượt mức với nữ sinh nào.

Người bạn cùng phòng kia ban đầu cũng chẳng để ý lắm, thế nhưng sau khi nhìn Chu Độ hay chạy đến tìm Hạ Nghiêu, cậu ta đã có chút hoài nghi về quan hệ giữa hai người.

Thế nhưng cậu ta chẳng có hứng thú với những chuyện như này, Hạ Nghiêu thích con trai hay thích con gái, chẳng liên quan tí gì đến cậu ta.

Cậu ta bồi thêm một cậu cũng chính là vì nhìn thuận mắt Chu Độ.

Chu Độ nói tiếng cảm ơn với bạn cùng phòng của Hạ Nghiêu, sau đó xoay người xuống lầu. Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hạ Nghiêu, thế nhưng các cuộc gọi lại bị Hạ Nghiêu từ chối.

Chu Độ biết bản thân không nên suy nghĩ lung tung, thế nhưng sự nóng nảy không rõ trong lòng ngày càng lớn, lại làm cho hắn càng lúc càng muốn bắt Hạ Nghiêu về hỏi cho rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.