Hai quân súc sắc được gieo ra, thẻ bài chia tới, mọi người nín thở theo dõi.
Tiền cuộc quá lớn, cách đánh lạ lùng, kỳ phùng địch thủ.
Mắt Thẩm Lãng sáng ngời, nụ cười tiêu sái càng thêm hấp dẫn.
Chàng nhẹ nhàng giở bài lên xem, bảy điểm, không tốt không xấu.
Mỗi lúc chàng xem bài, Khoái Lạc Vương chăm chú nhìn chàng. Gương mặt của chàng cũng như ánh mắt hoàn toàn không thay đổi.
Sau khi xem bài mình, Khoái Lạc Vương đẩy một đống bạc trắng ra phía trước: - Thêm một vạn lượng.
Một vạn lượng, tiền cuộc không nhỏ. Chẳng lẽ là bài tốt? Hay chỉ muốn hù doạ đối phương?
Thẩm Lãng tư lự, rồi đẩy ra hai tấm ngân phiếu: - Theo một vạn lượng, lại thêm một vạn rưởi.
Khoái Lạc Vương: - Khá lắm, ta theo ba vạn lượng.
Ba vạn lượng! Lão không do dự tiếp số tiền cuộc lớn như vậy. Nếu không phải lão hư trương thanh thế, thì tay bài kia nhất định không nhỏ. Bảy điểm lại không phải là bài lớn. Thẩm Lãng chậm rãi đưa tay ra, như đã muốn bỏ bài chịu thua, nhưng trong thoáng chốc, chàng đột đổi ý.
Dựa vào linh cảm của mình, chàng quyết không bỏ bài. Ngược lại, chàng đẩy ra một xấp ngân phiếu, nhếch môi: - Theo ba vạn lượng!
Khoái Lạc Vương nhìn chàng trân trân, nhàn nhạt nói: - Ngươi thắng!
Thẩm Lãng mở bài: - Tôi chỉ có bảy điểm.
Khoái Lạc Vương khẽ lật bài, một điểm.
Mọi người trong phòng cùng thở mạnh. Một bên được một điểm, dám đặt lớn. Bên kia chỉ có bảy điểm, lại dám theo. Thật là vượt ngoài trí tưởng tượng của mọi người.
Thẩm Lãng thắng ván đầu, thắng đẹp. Nhiễm Hương mỉm cười khoan khoái. Trịnh Lan Châu lại gieo súc sắc. Tiểu Tinh Linh lại chia bài.
Thẩm Lãng giở bài lên xem, chín điểm. Hai thẻ bài xinh đẹp không sứt mẻ. Chín điểm, may mắn lại phủ xuống chàng, như “thần tài” đêm nay đặc biệt quan tâm tới chàng.
Thẩm Lãng mặt không thay sắc, chỉ lẳng lặng nhìn Khoái Lạc Vương.
Khoái Lạc Vương cũng không biểu lộ gì.
Thẩm Lãng suy tính… “Không thể bỏ qua duyên kỳ ngộ này, không thể đặt ra quá nhiều, sẽ doạ lão thối lui, cũng không thể đặt ra quá ít.”
Chàng phải cho đối phương một đòn chí mạng.
Yên lặng hồi lâu, chàng trầm giọng: - Tôi thêm một vạn năm ngàn.
Số lượng này không nhiều chẳng ít. Chàng chủ ý tạo ra cái hư hư thật thật về bài của mình, để nhử đối phương, khiến lão phải lo lắng.
Khoái Lạc Vương suy tính hồi lâu, rồi nói: - Theo một vạn rưởi, thêm ba vạn.
Thẩm Lãng cười thầm, Khoái Lạc Vương quả nhiên mắc câu.
Ngón tay của chàng khẽ chạm thẻ bài bóng loáng, cố ý trầm ngâm, lẩm bẩm: - Ba vạn…
Rồi đẩy ra một tấm ngân phiếu: - Theo ba vạn, lại thêm năm vạn.
Khoái Lạc Vương chần chừ như phát hiện ra mình đã mắc lừa, nhưng lại nói: - Theo năm vạn, lại thêm năm vạn.
Lão đã lao đầu vào lưới.
Bốn bề im phăng phắc, như mọi người cùng ngưng thở.
Đối phương đã rơi vào bẫy, Thẩm Lãng đã có thể cho lão đòn chí mạng. Chàng muốn kết thúc ván bài này. Chàng cho rằng như vậy đã đủ rồi, đã đủ lấy đi nhuệ khí của đối phương. Đêm còn dài, còn nhiều ván khác, không cần gấp gáp.
Chàng mỉm cười: - Năm vạn lượng! Mở bài.
Khoái Lạc Vương: - Được… Rất tốt… rất tốt…
Thẩm Lãng lật bài mình lên: - Chín điểm!
Cùng lúc ấy, chàng thấy bài của đối phương, Chí Tôn Bảo… vô địch Chí Tôn Bảo!
Bốn phía rộn lên, có tiếng la khẽ, có tiếng ngợi ca. Dù cố hết sức, mọi người vẫn không kìm được, bật lên những tiếng la khe khẽ… rất khẽ…
Thẩm Lãng không thể tin được, định cho Khoái Lạc Vương vào tròng, ngờ đâu chính mình lại rơi vào lưới. Ván này không chỉ thua, mà là thua đau.
Hơn mười vạn lượng khó khăn mới thắng đã tan thành mây khói.
Cục diện hoàn toàn thay đổi. Khoái Lạc Vương chiếm được thượng phong.
Thẩm Lãng bây giờ phải hết sức cẩn thận. Chàng mà muốn thắng, phải vô cùng cẩn thận, tĩnh tâm tịnh khí chờ đợi thời cơ.
Nhưng cơ hội có tới hay không? Ai dám chắc? Đây là lúc gian khổ nhất, khó khăn nhất.
Chàng chỉ đặt những ván nhỏ, rất nhỏ.
Khoái Lạc Vương không bỏ qua cơ hội đánh ngã chàng.
Liên tiếp năm lần, chàng không dám theo, thua trắng hai vạn năm ngàn. Thậm chí bài của Khoái Lạc Vương ra sao, chàng cũng không biết. Tuy có lần chàng đoán rõ bài của Khoái Lạc Vương nhất định không quá năm điểm, có trong tay tám điểm, chàng lại không theo. Lòng tự tin của chàng đã bị dao động. Nếu không nắm chắc phần thắng, chàng chẳng dám theo. Vốn không nhiều, chàng không muốn thua sạch.
May mắn sao chàng thắng được một ván. Tuy chỉ cỡ ba vạn năm ngàn, nhưng nhờ đó mà vốn của chàng lại gia tăng.
Khoái Lạc Vương lại đánh phủ đầu, chỉ có bảy điểm mà thắng được chín điểm của chàng.
Thời gian thong thả trôi.
Mắt Khoái Lạc Vương mỗi lúc thêm sáng, chẳng tỏ vẻ mệt mỏi.
Thẩm Lãng thì như đã mệt nhoài. Lòng chàng dâng lên nỗi chán chường khôn tả. Nhưng… chàng nhất định không để ai nhận ra điều ấy. Chàng biết sự sinh tồn của bản thân chính là nhờ vào bản lãnh này, bản lãnh che giấu tâm sự.
Đêm sắp tàn, thời gian chẳng còn nhiều. Nếu chàng không lật ngược thế cờ, sẽ không còn cơ hội. Chàng hy vọng có được một tay bài hay, chỉ cần một tay bài tốt.
Rốt cuộc Thẩm Lãng cũng có được một tay bài tương đối, chín điểm. Chàng có cơ hội phản công. Tuy chàng thắng không nhiều, nhưng quan trọng là ánh mắt Khoái Lạc Vương có ít nhiều rối loạn. Nay chỉ cần một tay bài hoàn hảo, là chàng có thể đưa Khoái Lạc Vương vào tử địa.
Khoái Lạc Vương dường như đã mất kiên nhẫn. Đối thủ của lão tưởng chừng đã ngã, lại cứ dai dẳng nhất định không chịu thua.
Dịp may của Thẩm Lãng rồi cũng sẽ tới. Chàng phải tận dụng thời cơ. Nếu không, chỉ sợ chẳng còn cơ hội khác. Chàng phải dùng toàn lực tự khống chế, dứt khoát không để lộ sơ hở.
Chàng giở thẻ bài thứ nhất, cố gắng giữ cho tay không run rẩy… Mai, không tệ! Chỉ cần thẻ bài thứ hai được tám hay chín nút, là chàng nắm chắc phần thắng. Chàng chậm rãi đẩy ra thẻ bài thứ nhất, khẽ giở thẻ bài thứ hai. Thẻ bài bằng ngà nhỏ bé chợt như nặng ngàn cân.
Địa! Hai nút, chỉ có hai điểm… hai điểm đáng chết. Hai cái lỗ nho nhỏ tròn tròn đo đỏ kia như hai cái hố không đáy đang chờ chàng rơi vào, như hai con mắt từ trên không nhìn chàng mỉa mai chế nhạo.
Chàng nhớ lần đầu mở bài đêm nay, cũng là Địa, cũng hai điểm, nhưng hai điểm này với hai điểm kia lại quá khác nhau. Nếu hai điểm trước mang lại cho chàng sự may mắn, thì hai điểm này lại mang tới cho chàng nỗi bất hạnh tột cùng. Không lẽ hai điểm này sẽ kết thúc đêm nay?
Ánh đèn kỳ quái toả ra một màu vàng nhạt tựa ánh hoàng hôn.
Người xung quanh cũng đang rất khẩn trương. Ai nấy đứng thẳng người, căng thẳng đợi chờ.
Nhiễm Hương như không thở nổi.
Khoái Lạc Vương đẩy ra một xấp ngân phiếu: - Thêm ba vạn!
Thẩm Lãng ngần ngừ, đưa tay đếm mấy tấm ngân phiếu trước mặt, trầm giọng: - Theo ba vạn!
Khoái Lạc Vương không chút nghĩ ngợi, nói ngay: - Lại thêm ba vạn!
Ván bài này nhảy từ năm ngàn lên chín vạn rưởi, khiến mọi người cùng muốn đứng tim.
Nhiễm Hương nghẹn thở. Cô biết rõ Thẩm Lãng chỉ còn lại cỡ sáu bảy vạn, đặt cuộc kiểu này, coi như ván cuối cùng. Nếu chàng không thắng, thì kể như thua trắng đêm nay.
Cô nhìn Thẩm Lãng như van nài… “Nếu bài không tốt, buông tay đi. Lưu lại sáu bảy vạn chờ cơ hội khác.”
Thẩm Lãng lại đẩy hết cả xấp ngân phiếu ra trước: - Theo một vạn, lại thêm ba vạn rưởi.
Nhiễm Hương muốn la lên, rồi lại muốn bật cười. Cô nghĩ trong tay Thẩm Lãng có lẽ là Chí Tôn Bảo. Nếu không, với tay bài không tốt, chẳng cớ gì chàng cứ đặt thêm. Cô mỉm cười.
Nếu biết Thẩm Lãng chỉ có hai điểm, cô sẽ xỉu ngay.
Khoái Lạc Vương nhìn Thẩm Lãng trân trân, như muốn nhìn vào tận đáy tim chàng… chàng chỉ đang hư trương thanh thế, hay thật sự có một tay bài vô đối.
Thẩm Lãng không động, cứ ngồi yên cho lão quan sát.
Được một lúc, Khoái Lạc Vương mỉm cười: - Ngươi nhiều nhất cỡ bốn năm điểm là cùng.
Thẩm Lãng cười: - Thật sao?
Khoái Lạc Vương: - Ta đoán chắc.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Sao vương gia không đặt thêm? Không lẽ vương gia chỉ có một hay hai điểm?
Khoái Lạc Vương: - Hừ!
Lãovỗ tay. Lập tức có người từ sau bước đến, đặt lên bàn một cái rương nhỏ.
Khoái Lạc Vương đẩy rương ra: - Ta lại thêm chín mươi vạn lượng.
Tứ bề lại xôn xao, mọi người cùng đứng lên. Long Tứ Hải và Chu Thiên Phú cũng sấn lại gần để xem cho rõ ván bài kinh tâm động phách.
Long Tứ Hải mở trừng hai mắt. Chu Thiên Phú mồ hôi ra như tắm.
Thẩm Lãng mỉm cười, hai đầu ngón tay đặt trên thẻ bài trượt tới trượt lui.
Khoái Lạc Vương: - Sao? Ngươi không dám theo?
Thẩm Lãng: - Tôi quên không thỉnh giáo. Nếu không đủ vốn đặt cuộc, chẳng lẽ coi là thua?
Khoái Lạc Vương: - Ngươi không đủ vốn đặt cuộc?
Thẩm Lãng: - Vương gia cũng hiểu có ai mang chín mươi vạn lượng trên người bao giờ.
Cặp mắt diều hâu của Khoái Lạc Vương nhìn thẳng vào Thẩm Lãng: - Không có hiện kim, thế chân cũng được.
Thẩm Lãng cười: - Ngay cả Chu huynh cũng không có đủ chín mươi vạn lượng trên người để thế chân, huống chi tại hạ.
Mắt Khoái Lạc Vương chợt loé lên tia lãnh khốc, mỉm cười chậm rãi: - Ai khác trên người không có đủ chín mươi vạn, nhưng Thẩm công tử lại có.
Thẩm Lãng nhíu mày: - Tôi có…
Chợt ngửa mặt cười lớn: - Vương gia muốn nói cái mạng của tại hạ sao?
Khoái Lạc Vương: - Xem tánh mạng mình trị giá chín mươi vạn lượng? Công tử quá khiêm nhường!
Thẩm Lãng ngưng cười: - Vậy là gì?
Khoái Lạc Vương: - Ngón tay!
Thẩm Lãng chau mày: - Ngón tay?
Khoái Lạc Vương: - Không sai! Mỗi ngón tay của các hạ trị giá bốn mươi lăm vạn lượng.
Thẩm Lãng lại cười lớn: - Hôm nay tại hạ mới biết ngón tay mình lại đáng giá như vậy.
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Nếu các hạ thắng, đống vàng bạc trên bàn này là của các hạ, tự do mang đi. Nếu các hạ thua, phải để lại cho bổn vương hai ngón tay.
Nghe họ đối thoại, gương mặt từng người trong phòng bất giác thay đổi theo từng lời nói, lúc đỏ lúc xanh, lúc toát mồ hôi lạnh.
Nếu không phải đang vịn vào lan can, có lẽ Nhiễm Hương đã ngã xuống đất rồi.
Tàn độc thảm khốc, ván bài kinh người, ai lại lấy máu tươi thịt sống đặt lên bàn cuộc.
Thẩm Lãng vẫn mỉm cười.
Chàng nhìn Khoái Lạc Vương: - Nếu dâng vương gia ngón tay cái của mình, thì kể như trọn đời tôi không thể cầm kiếm. Nếu để vương gia chặt đi ngón trỏ và ngón giữa, thì trọn đời tôi không thể điểm huyệt. Ai da… hai ngón tay… chỉ có hai ngón, lại phải dùng cho quá nhiều chuyện.
Khoái Lạc Vương dửng dưng: - Nếu ngươi không dám thì thôi…
Thẩm Lãng chăm chú nhìn lão, cỡ cạn chung trà, đột nhiên tủm tim: - Tôi theo!
Chàng vừa buông ra hai tiếng, mọi người cảm giác như đang bị ai bóp chặt cổ họng.
Khoái Lạc Vương như bị một chấn động mạnh, kêu lên thất thanh: - Ngươi theo?
Thẩm Lãng chúm chím: - Đúng vậy!
Khoái Lạc Vương: - Bài của ngươi?
Thẩm Lãng cười: - Ai… không tốt cũng không xấu.
Chàng vừa cười vừa thong thả giở hai thẻ bài lên. Hai điểm, chàng chỉ có hai điểm!
Ai nấy đều thở mạnh.
Tuy không ai dám giở trò ở nơi đây, nhưng mọi người vẫn không khỏi lao nhao.
Toàn thân Nhiễm Hương mềm nhũn, cô quỵ xuống. Rồi! Kể như xong! Thẩm Lãng chỉ có hai điểm, chỉ có hai điểm mà cũng dám theo.
Trong lúc mọi người còn đang nhốn nháo, Khoái Lạc Vương lại bất động như một tượng đá, đôi mắt tàn khốc lạnh lùng chợt trở nên trống rỗng vô hồn.
Ánh mắt vô thần nhìn sững vào hai thẻ bài của Thẩm Lãng.
Lão chậm rãi từng tiếng: - Ngươi chỉ có hai điểm… Ngươi chỉ có hai điểm…
Giọng nói của lão cũng trống rỗng vô hồn, không giận chẳng vui.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Không sai! Chỉ có hai điểm.
Khoái Lạc Vương đột nhiên lạnh lùng hỏi: - Sao ngươi lại mạo hiểm như thế?
Thẩm Lãng: - Vì tại hạ đã biết chắc bài của vương gia không quá hai điểm.
Khoái Lạc Vương cười lạnh: - Sao ngươi biết được bài ta lớn hay nhỏ?
Thẩm Lãng: - Tại hạ cả đêm thăm dò cách đặt cuộc của vương gia.
Khoái Lạc Vương: - Cách đặt cuộc của ta ra sao?
Thẩm Lãng: - Lúc vương gia có bài lớn, không đặt nhanh, chỉ lẳng lặng chờ, chờ cho đến khi đối thủ mắc câu. Nhưng nếu trong tay có bài xấu, vương gia đặt tiền cuộc dồn dập, như muốn doạ đối phương phải thối lui.
Khoái Lạc Vương: - Hừ, còn gì nữa không?
Thẩm Lãng: - Tại hạ dùng điểm này mà giăng bẫy.
Khoái Lạc Vương: - Bẫy?
Thẩm Lãng: - Tôi cố ý đếm ngân phiếu, tỏ cho vương gia biết vốn của tôi thật sự không nhiều, cố ý dụ Vương gia thêm tiền cuộc. Vương gia thừa biết những người không nhiều vốn, quyết sẽ chẳng dám liều lĩnh. Dù biết bài của mình lớn hơn, cũng chưa chắc dám theo.
Chàng cười khẽ rồi nói tiếp: - Huống chi cái bộ bài này đã ra gần hết, vương gia nghĩ bài của tôi nhất định không cao. Dịp may này, đâu dễ bỏ qua.
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Chính ngươi cố ý tạo ra cơ hội này?
Thẩm Lãng tủm tỉm: - Không sai! Quả nhiên vương gia bị mắc bẫy. Khi vương gia ra vẻ hăng hái đặt tiền, tại hạ đoán ra vương gia chỉ đang cố ý doạ tại hạ thối lui.
Khoái Lạc Vương: - Ngươi chắc vậy sao?
Thẩm Lãng: - Một phần lớn.
Khoái Lạc Vương cười gằn: - Ngươi nghĩ là người chết? Không thay đổi cách đặt cuộc sao?
Thẩm Lãng: - Dĩ nhiên là cũng có thể thay đổi. Nhất là đối với người có kinh nghiệm đánh cuộc như vương gia. Nhưng ai cũng có cố tật, khi gặp tình huống khẩn trương, sẽ dùng lại thói quen.
Khoái Lạc Vương: - Ta chỉ là cố ý thả ra khói mạt, để cho ngươi tưởng lầm đó là kiểu cách đánh cuộc của ta, thật ra là cố ý lừa ngươi.
Thẩm Lãng: - Dĩ nhiên cũng có thể là như vậy. Nhưng đã đến nước này, tại hạ cũng chỉ có mạo hiểm thôi. Đánh bạc tất nhiên phải mạo hiểm, hơn thua nhau ở chỗ liều lĩnh.
Khoái Lạc Vương đột nhiên cười sằng sặc: - Hay lắm… tốt lắm… ngươi cứ nhìn thử bài của ta.
Vừa cười, lão vừa đứng lên, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Vẫn chưa ai đoán ra bài của lão… là tốt… là xấu…
Mọi người trơ mắt nhìn theo bóng chiếc áo bào to rộng khuất dần vào bóng tối, lo lắng thấp thỏm, như hai thẻ bài của Khoái Lạc Vương là của chính mình. Ván này ai thắng ai thua? Không lẽ tay bài của Khoái Lạc Vương nhỏ hơn hai điểm? Không thể nào! Mỗi người bất giác muốn đưa tay giở hai thẻ bài, nhưng chẳng ai dám.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Vương gia đã bỏ bài, hai thẻ bài này tại hạ xin phép mở.
Chàng vừa đưa tay ra thì cái bóng vẫn đứng sau lưng Khoái Lạc Vương cũng vươn tay tới, dằn trên hai thẻ bài. Hắn chỉ nhẹ nhàng giữ lại mà hai thẻ bài bị lún xuống mặt bàn.
Cánh tay này mới vừa rồi đã cách không quăng Nữ Bá Vương Hạ Nguyên Nguyên ra ngoài lan can, đã xách cổ Tiểu Bá Vương quẳng ra khỏi phòng.
Cánh tay gầy như que củi, mu bàn tay không một sợi gân.
Lại cái giọng nghọng nghịu khó nghe: - Hai thẻ bài này ngươi không cần nhìn.
Thẩm Lãng: - Tại sao?
Giọng kia lạnh lùng: - Vì ta đã nhìn qua! Tay bài này lớn hơn hai điểm, ba điểm.
Thẩm Lãng nhướng mắt: - Thật sao?
Giọng kia cả giận: - Ngươi dám chất vấn ta?
Ai nấy mặt xanh như tàu lá. Nếu Thẩm Lãng lên tiếng, hắn sẽ lập tức ra tay.
Tuy gần đây danh tiếng của Thẩm Lãng vang dội, nhưng chàng còn quá trẻ, chưa thể là đối thủ của đệ nhất cao thủ nơi quan ngoại. Nhưng trên đời này có ai cam lòng không nhìn bài của đối phương lại nhận thua. Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều lo lắng cho Thẩm Lãng. Họ cũng hiểu, Thẩm Lãng không dễ gì dời được bàn tay kia để xem bài.
Thẩm Lãng cười nhạt: - Tại hạ đã thấy qua võ công của các hạ, quả không hổ là đệ nhất cao thủ dưới trướng vương gia. Các hạ nhận ra vật này có gì lạ chăng?
Tuy đưa tay ra, nhưng chàng vẫn nắm chặt lòng bàn tay, như đang giữ một món đồ.
Người kia không tự chủ được, đưa tay nhận lấy, là hai quân súc sắc.
Hắn giận run người: - Hai con xí ngầu này có gì lạ?
Thẩm Lãng cười to: - Chẳng có gì! Chỉ hai thẻ bài này là lạ thôi.
Chàng vỗ nhẹ lên bàn. Hai thẻ bài như đã lún sâu vào mặt bàn bọc da xanh thẫm bật bắn lên không. Chỉ một cái vỗ nhẹ, lại có thể làm lỏng hai thẻ bài đang lún sâu xuống mặt bàn, đã là một chưởng lực kinh người. Không những vậy, hai thẻ bài còn tâng lên cao. Công phu này không mấy người được chứng kiến.
Mọi người phấn khởi, vỗ tay cổ vũ cho Thẩm Lãng.
Khi chàng đưa tay định tiếp lấy hai thẻ bài, hai chưởng lực xé gió đánh mạnh vào chúng làm cả hai nát tan thành muôn mảnh vụn bay bốn phía.
Lý Đăng Long né không kịp bị lãnh một miếng ngay ở đầu vai.
Người kia ra tay đánh vỡ hai thẻ bài, nhưng hai quân súc sắc đang nắm trong cùng một tay lại hoàn toàn nguyên vẹn. Công phu đó quả khiến người kinh khiếp.
Lý Đăng Long la thất thanh, chẳng biết vì đau hay là đang cổ vũ.
Giọng kia lại lạnh lùng quát: - Ba điểm ăn hai, ngươi thua.
Thẩm Lãng nhếch mép: - Thật là ba điểm sao?
Hắn đưa hai tay gầy như que củi kia vơ hết ba mươi thẻ bài còn lại trên bàn, lần lượt bóp nát.
Bây giờ thì chẳng ai biết hai thẻ bài kia là mấy điểm, bởi chẳng còn gì để đối chứng.
Người kia cất tiếng cười khô khan: - Ta nói ba điểm, thì là ba điểm!
Thẩm Lãng lẩm bẩm: - Cho dù tại hạ không muốn tin cũng không thể phản đối.
Người kia cười khanh khách: - Ngươi đã nhận thua?
Thẩm Lãng lại tủm tỉm: - Các hạ lại quên đi một ‘điểm’.
Người kia giật mình: - Điểm gì?
Thẩm Lãng cười to: - ‘Điểm’ này.
Chàng đưa tay dưới gầm đánh vỡ một mảnh bàn, ngay nơi hai thẻ bài kia bị khảm sâu xuống. Thẩm Lãng nhanh như chớp bắt giữ mảnh bàn này, đưa dưới ánh đèn. Rõ ràng trên mặt bàn có dấu khảm mười chấm nhỏ. Thẻ bên trái là Tứ Nhị lục, bên phải hằn sâu Bản Bả tứ, cộng vào vừa vặn mười nút, một điểm.
Cho dù người kia đã hủy đi cả bộ bài, lại quên đi cái dấu của hai thẻ bài kia hằn sâu vào mặt bàn. Chính hắn đã tạo nên chứng cớ này!
Mọi người trợn mắt há mồm, vừa ngạc nhiên vừa ca ngợi.
Thẩm Lãng nhếch môi, gằn giọng: - Một điểm! Hai thắng một, vương gia nhà ngươi thua!
Người kia đứng yên không nhúc nhích, hai tay buông thõng, ánh mắt té lửa nhìn Thẩm Lãng không chớp.
Thẩm Lãng cũng nhìn hắn, cười chúm chím.
Mọi người lo lắng khẩn trương đến như ngưng thở.
Người nọ chợt thở ra: - Được rồi! Ngươi thắng.
Thẩm Lãng thắng hơn một triệu lượng bạc.
Trong lúc mọi người còn đang hân hoan cổ vũ ầm vang, bạc được mang ra.
Trời đã hừng đông.
Thẩm Lãng thả lỏng tay chân, ngả lưng trên chiếc ghế mà chàng thích nhất. Khoé miệng vẫn điểm nụ cười quen thuộc, nụ cười nhàn nhã tiêu sái, không chút đắc ý tự kiêu.
Nhiễm Hương cuộn tròn trên giường, chăm chăm nhìn chàng, rồi cười hỏi: - Chàng cũng gan cùng mình. Hồi nãy làm tôi sợ muốn chết.
Thẩm Lãng cười khẩy: - Sợ không chết được đâu!
Nhiễm Hương mím môi, lom lom dòm chàng, rồi lại mỉm cười: - Có thật vừa rồi chàng nắm chắc phần thắng không?
Thẩm Lãng cười nhạt: - Trên đời này không chuyện gì là chắc chắn.
Nhiễm Hương: - Quan trọng là cuối cùng chàng đã thắng.
Cô đưa mắt nhìn đống bạc trên bàn, cười tươi: - Bây giờ, chàng là một đại phú ông. Hơn một triệu lượng bạc, trên đời mấy người có được ngần ấy bạc.
Thẩm Lãng: - Vậy sao?
Nhiễm Hương: - Chàng có biết một triệu lượng làm được những gì không?
Thẩm Lãng: - Làm được gì?
Nhiễm Hương nhắm mắt lại, từ tốn: - Một triệu lượng bạc đủ mua mái nhà che mưa che nắng cho tất cả già trẻ lớn bé ở trấn Lan Châu. Một triệu lượng bạc đủ mua lương thực cứu đói dân thành Cam Lộc hơn một năm.
Cô khẽ thở dài: - Một triệu lượng bạc có thể khiến hơn ngàn tôi tớ trung thành phản chủ. Một triệu lượng bạc có thể mua trinh tiết của hơn ngàn thiếu nữ xuân thì.
Thẩm Lãng phá lên cười: - Một triệu lượng bạc cũng có thể biến mất mà chưa làm được chuyện chi.
Nhiễm Hương: - Biến mất? Không thể nào, quyết không thể nào! Chàng mà ném cả triệu lượng bạc này xuống sông Hoàng Hà, thì hơn nửa số dân ở trấn Lan Châu này sẽ nhảy theo.
Thẩm Lãng cười mỉm: - Có thể, nhất định có thể.
Nhiễm Hương: - Tôi không tranh cãi lôi thôi với chàng. Tôi muốn hỏi, chàng đã thắng, bây giờ sao đây? Không lẽ nằm dài ở đây chờ Khoái Lạc Vương tới tìm?
Thẩm Lãng: - Tôi không thể tìm lão sao?
Nhiễm Hương la thất thanh: - Tìm lão?
Thẩm Lãng không trả lời, lại cao giọng: - Xin mời Xuân Kiều phu nhân vào!
Quả thật… Xuân Kiều đẩy cửa bước vào.
Mặt tươi roi rói, mụ cười nịnh: - Tiện thiếp đang định gõ cửa, không ngờ Thẩm công tử đã nghe được.
(Hết hồi 31)