Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không cầm cự nổi nữa, buông tay rơi xuống đất, toàn thân xương cốt như muốn nát tan.
Vì vẫn còn trong nguy hiểm nên nàng chỉ biết cắn răng chịu đau, từ từ bò ra, núp sau xe dáo dác nhìn quanh, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài tàu ngựa... một hàng thông xanh thẫm, cành lá sum suê, tuyết phủ như chăn đắp. Một dãy lầu mái hiên cong ẩn mình sau hàng trúc, ngàn gian vạn ngói đếm không xuể.
Chu Thất Thất nhíu mày tư lự, chẳng đoán ra đây là nơi nào. Cảnh vật nơi này chẳng khác chi của vương hầu khanh tướng, nhưng hành động thậm thụt của họ lại quyết không thể là khanh tướng vương hầu. Nàng còn đang hoài nghi, sau lưng bỗng có tiếng cười rúc rích, cổ bị ai hôn một cái.
Nàng vừa giận vừa sợ, lập tức xoay người lại, nhưng toàn thân còn tê cứng, cử động không được nhanh. Khi nàng quay được ra sau, nào thấy ai.
Lại một cái hôn trên cổ, một giọng cười bỡn cợt: - Ý, thơm quá... thơm quá...
Chu Thất Thất vung tay đánh, nhưng chỉ vô ích, khi nàng xoay lại, người kia đã ra sau lưng, lại hôn lên cổ nàng: - Ái, là cô nương phải dịu dàng chứ, sao lại ra tay đánh người?
Giọng nói này già nua, chẳng giống giọng vừa rồi, tựa như hai người khác nhau.
Chu Thất Thất lại xoay nhanh người, vẫn không kịp để thấy bóng người nọ, trên cổ lại bị hôn.
Sau lưng văng vẳng tiếng cười khúc khích: - Nhanh hơn chút, nếu không sao thấy được ta.
Giọng nói lần này dịu dàng thánh thót như của một thiếu nữ.
Chu Thất Thất nghiến răng. Sau mấy lần quay ngược xoay xuôi, gân cốt co giãn ít nhiều, nàng có thể chuyển động nhanh hơn. Người kia lại nhanh hơn gấp mấy lần, luôn hơn nàng một bước vọt ra sau. Giọng nói thiên biến vạn hoá, chợt già chợt trẻ, lúc nữ lúc nam, tựa như bảy tám người.
Tuy lá gan của Chu Thất Thất không nhỏ, nhưng lúc này nàng cũng sợ kinh.
Tim đập thình thịch, nàng run giọng: - Ngươi... ngươi là ai? Là quỷ hay người?
Người nọ cười khanh khách: - Là quỷ… Sắc quỷ!
Lại một cái hôn. Chu Thất Thất cảm thấy làn môi của hắn lạnh như băng, bị hôn lên cổ còn khó chịu hơn bị rắn cắn gấp trăm lần. Nàng có nhanh cũng nhanh không kịp. Nàng muốn tránh cũng tránh không xong.
Chu Thất Thất vốn cũng là một cô gái lanh lợi, liền chớp mắt cười diễm lệ: - Nếu ngươi là sắc quỷ, sao không dám hôn trên mặt ta?
Người kia cười: - Nếu ta hôn trên mặt là bị nàng thấy rồi.
Chu Thất Thất: - Ta nhắm mắt lại.
Người kia: - Lời cô gái không thể tin, nhưng... là nàng, ta phải tin thôi.
Chu Thất Thất nắm chặt hai tay, đôi mắt mở to, nhoẻn miệng cười duyên: - Tới...
Mắt nàng chợt hoa lên, một bóng đỏ ngay trước mắt. Chu Thất Thất vận hết toàn lực, hai tay đánh mạnh tới, nhưng tay chưa ra đã bị người kia bắt được.
Hắn cười hăng hắc: - Lời của con gái quả nhiên không tin được, may mà ta bị gạt quá nhiều, nên đã khôn hơn.
Hắn mặc áo gấm một màu đỏ choé, chân mang giày ống cao, cách ăn mặc như một kẻ phong lưu, mắt hí mũi tẹt, mày ngắn môi dày, xấu xí vô cùng.
Chu Thất Thất thở hắt, tay bị hắn nắm chặt chẳng gỡ ra được, vội la lên: - Ngươi... ngươi giết ta đi. Ta là gian tế, tới đây do thám. Ngươi mau đưa ta đến chủ nhân trị tội.
Nàng thầm nghĩ… “Ngay cả bị trị tội vẫn hơn rơi vào tay cái thằng quỷ diện mạo như heo này.”
Hắn lại cười hì hì: - Chủ nhân chỗ này không phải cha ta cũng chẳng phải con ta. Nàng làm gian tế có liên quan gì đến ta. Sao ta phải giao nàng cho họ?
Chu Thất Thất bật thốt lên: - Ngươi cũng là gian tế lén vào đây sao?
Thiếu niên áo đỏ tủm tỉm: - Nếu không, sao ta lại vào đây qua tường tàu ngựa.
Chu Thất Thất chớp mắt, khấp khởi mừng thầm... “Với võ công của hắn, nếu chịu giúp ta, ra khỏi nơi này cũng dễ dàng thôi.”
Nhưng khi thấy hắn xấu đau xấu đớn, nàng quá kinh tởm. Tuy nàng muốn hắn giúp trốn ra khỏi nơi này, nhưng thấy con mắt ti hí mở không ra của hắn là miệng lưỡi cứng đờ, nói không ra lời.
Đôi mắt ti hí của thiếu niên áo đỏ chăm chăm nhìn nàng, rồi chợt cười: - Nàng muốn ta giúp trốn ra khỏi nơi đây?
Chu Thất Thất nhướng mắt: - Được không?
Thiếu niên áo đỏ: - Với người khác đây là đầm rồng hang hổ, ta lại muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không ai ngăn trở.
Chu Thất Thất cố ý nói khích: - Ngươi chỉ khoác lác.
Thiếu niên áo đỏ cười hì hì: - Nàng nói khích ta cũng vô ích. Nếu muốn ta giúp nàng trốn, trừ phi để ta đàng hoàng hôn lên mặt nàng.
Chu Thất Thất thầm nghĩ... “Ta nhắm mắt lại để cho hắn hôn còn hơn chết ở đây. Nếu ta chết, nhìn Thẩm Lãng một lần cuối cũng không được.”
Nghĩ tới Thẩm Lãng là Chu Thất Thất quên đi tất cả. Chỉ cần có hy vọng gặp lại chàng, dù có phải để thằng mặt heo kia hôn lên mặt, nàng cũng cam tâm.
Nàng lập tức nhắm mắt lại: - Được rồi, nè...
Còn đang nói, trên mặt đã bị hôn một cái nặng nề.
Lại nghe tiếng thiếu niên áo đỏ: - Đại trượng phu nói là giữ lời, theo ta.
Chu Thất Thất còn chưa tỉnh, chân chưa định hướng, đã bị hắn kéo ra khỏi tàu ngựa. Khi mở mắt, nàng thấy hắn đi về phía dãy nhà lầu.
Chu Thất Thất hoảng hồn: - Ngươi... ngươi đưa ta đi đâu?
Thiếu niên áo đỏ lại cười hì hì: - Ta thật lòng cũng muốn giúp nàng trốn ra khỏi đây, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, khi nàng thoát rồi, sẽ chẳng để ý gì đến ta nữa. Nơi này ta muốn tới muốn đi lúc nào cũng được, thôi ta cứ giữ nàng lại ở đây.
Chu Thất Thất: - Nhưng ngươi… ngươi…
Thiếu niên áo đỏ: - Chủ nhân nơi này chẳng phải cha ta, cũng không phải con ta, nhưng là mẹ ta. Mới nãy nàng gạt ta, bây giờ ta lừa nàng, cả hai không ai thua thiệt. Nàng phải biết, tuy con gái giỏi gạt người, nhưng khi con trai muốn lừa người, cũng chẳng thua kém.
Chu Thất Thất vừa giận vừa sợ, tức mình mắng to: - Ngươi... đồ heo đồ chó. Ngươi… ngươi… ngươi không bằng cả heo cả chó. Súc sinh! Ta hận sao không xé xác ngươi ra...
Nàng mắng càng hung, hắn càng cười đắc ý.
Đám nam tử và mục nữ vừa thấy hắn đã khom người: - Thiếu gia mới về!
Có nàng như rất thân thiện với hắn, khẽ nói: - Thiếu gia đi chơi cả đêm, cẩn thận coi chừng phu nhân biết, sẽ đóng cửa không cho vào.
Thiếu niên áo đỏ nháy mắt: - Ta vốn không vào cửa mà là nhảy tường tàu ngựa. Hảo tỷ tỷ, đừng nói cho mẹ ta biết, sau này ta nhất định sẽ cùng nàng... thân thiết... thân thiết...
Thiếu nữ kia cười duyên: - Ai muốn cùng chàng thân thiết? Hứ, chàng mang ở đâu về con cừu non coi cũng không tệ.
Thiếu niên áo đỏ kéo Chu Thất Thất chạy về dãy nhà lầu trang nhã phía sau rừng trúc.
Thình lình một tiếng quát vang lên: - Đứng lại!
Tiếng quát dịu dàng êm ái vọng xuống từ tầng lầu của một ngôi nhà mái hiên cong bên rặng trúc. Tuy lầu cao mấy trượng mà thanh âm nghe như sát bên tai.
Thiếu niên áo đỏ quả nhiên ngoan ngoãn đứng lại, không dám nhúc nhích.
Tiếng người trên lầu: - Ngươi thật to gan, đi chơi cả đêm, nay lại lén chạy về phòng?
Thiếu niên áo đỏ chẳng dám ngẩng đầu. Chu Thất Thất biết mình khó thoát, liền ngửa mặt lên nhìn. Bên khóm quỳnh hương cạnh lan can, một trung niên mỹ phụ với mái tóc như mây bồng bềnh đang đứng ngắm những đoá dạ lan. Tuy Chu Thất Thất đã gặp không ít mỹ nữ, nhưng không ai có thể so với trung niên mỹ phụ này. Thấy rồi, mắt nàng chẳng dời đi được. Chu Thất Thất thầm than... “Ta là nữ mà còn mê mẩn trước mỹ phụ này, nếu là nam không biết sẽ ra sao?”
Mỹ phụ tóc mây cũng đưa mắt nhìn Chu Thất Thất, lãnh đạm hỏi: - Nàng là ai?
Thiếu niên áo đỏ cười: - Nàng? Nàng là Yến Băng Văn Yến cô nương mà hài nhi thường nhắc. Mẹ nói muốn gặp nàng, nên hài nhi mời nàng đến chơi.
Mỹ phụ tóc mây vừa nheo mắt mỉm cười, vừa xoa cằm gật đầu: - Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân hiếm thấy, khó trách ngươi vì nàng mà thần hồn điên đảo. Thôi được rồi, mời nàng...
Nếu là ai khác được thiếu niên áo đỏ bao che như vậy, dĩ nhiên sẽ không lên tiếng phản đối. Chu Thất Thất vốn tính khí ngang bướng, thà chết còn hơn bị thiếu niên này đưa đến phòng hắn.
Nàng lớn tiếng ngắt lời: - Ta không phải là Yến Băng Văn. Ta họ Chu. Ta cũng chẳng phải hắn mời mà đến. Ta núp dưới gầm xe ngựa lén vào đây thám thính bí mật của mấy người. Bị hắn bắt được, nay muốn giết thì cứ giết.
Bàn tay thiếu niên áo đỏ lập tức lạnh như băng.
Mỹ phụ tóc mây giận dữ nhìn thiếu niên áo đỏ, gằn gằn: - Đưa nàng lên đây.
Lầu cao mái cong bên ngoài tráng lệ, bên trong lộng lẫy như một tiên cung. Mỹ phụ tóc mây ngồi trên chiếc phản bọc da hổ, chẳng khác gì tiên tử trời cao.
Thiếu niên áo đỏ quỳ trước mặt bà. Chu Thất Thất coi như không thoát chết, còn sợ gì? Nàng đứng thẳng người, cười ngạo nghễ.
Mỹ phụ tóc mây: - Nàng họ Chu, tên gì?
Chu Thất Thất: - Chu Thất Thất! Ta chính là Chu Thất Thất. Bà nghe rõ rồi chứ, đừng quên nha.
Mỹ phụ tóc mây: - Chu Thất Thất, lá gan của nàng thật không nhỏ. Không sợ sao?
Chu Thất Thất: - Gặp được người đẹp như bà thì thích chứ sao lại sợ? Chỉ tiếc bà đẹp lung linh, mà thằng con xấu đến phát kinh.
Mỹ phụ tóc mây chắc chưa đối diện với cô gái nào to gan như vậy, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Bà trầm giọng: - Đem lên đây!
Một thiếu nữ chạy vội xuống lầu. Bốn tên nam tử cao to tráng kiện tay xốc nách hai nàng Bạch Vân Mục Nữ mang lên. Hai nàng này vừa thấy mỹ phụ tóc mây, mặt mày tái mét như không còn giọt máu. Bọn nam tử buông tay, hai nàng rũ người xuống sàn.
Mỹ phụ tóc mây chậm rãi: - Nàng núp trong xe hai người này vào đây?
Chu Thất Thất lơ đãng: - Hình như phải, cũng hình như không phải.
Mỹ phụ tóc mây nở nụ cười câu hồn người, dịu dàng nói: - Cô bé xinh, nàng còn trẻ người non dạ, nay cô cô không ngại dạy cho nàng một bài học để đời. Trên trần gian, nữ nhân càng xinh đẹp thì lòng dạ càng ác độc, người xấu xí lương tâm lại tốt hơn nhiều.
Chu Thất Thất vênh mặt nhướng mắt: - Thật sao?
Mỹ phụ tóc mây thản nhiên: - Nàng không tin? Ta sẽ cho nàng thấy, thủ hạ của ta khinh thường sơ sót sẽ bị phạt ra sao.
Bà khẽ phẩy mấy ngón tay thon dài, cặp mục nữ kia cùng bật lên tiếng khóc thảm thiết thê lương, khiến người nghe lòng chua dạ xót.
Những tên nam tử lại chẳng chút lòng thương hương tiếc ngọc. Hai kẻ phía sau nắm tóc hai nàng kéo lên. Hai tên phía trước đưa tay xé toạc áo quần của hai nàng. Cả bốn tên rút roi bên hông quất lên hai tấm thân loã lồ không chút tiếc thương. Tiếng roi vun vút khiến người hồn phi phách tán.
Hai thiếu nữ quỵ xuống, khóc lóc thảm thương, kêu cầu tha thứ. Những chiếc roi vô tình vẫn không ngừng vụt mạnh trên làn da trắng nõn đang rỉ máu.
Những lằn roi rướm máu đào tươi trên làn da trắng mịn như kích thích thú tính của bọn nam tử, mắt của chúng long lên sòng sọc. Chúng vung roi nhanh hơn, quất xuống mạnh hơn.
Chu Thất Thất không chịu nổi, mắt đẫm lệ la to: - Dừng tay! Xin bà bảo bọn hắn dừng tay.
Mỹ phụ tóc mây mỉm cười phất tay, roi da dừng lại. Hai thiếu nữ thoi thóp trên sàn. Chu Thất Thất lệ rơi đầy mặt.
Mỹ phụ tóc mây mỉm cười: - Biết sợ rồi sao?
Chu Thất Thất: - Bà... bà giết ta đi!
Mỹ phụ tóc mây ôn nhu nói: - Cô bé xinh, ta biết nàng không sợ chết, nhưng trên đời có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn chết, thí dụ như…
Chu Thất Thất lấy hai tay bịt tai, run giọng: - Ta không muốn nghe... Ta không muốn nghe...
Mỹ phụ tóc mây: - Được rồi! Nàng mau ngoan ngoãn nói cho ta biết, nàng đã biết bí mật gì của chúng ta? Trừ nàng ra, còn ai khác biết?
Chu Thất Thất: - Ta không biết! Cái gì cũng không biết!
Mỹ phụ tóc mây mỉm cười: - Nàng không biết thật sao? Được!
Tám tên nam tử cao to vây quanh Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất sợ run, trong cơn hoảng hốt lớn tiếng la vang: - Thẩm Lãng, mau tới cứu em!
Chợt có tiếng chuông vang lên từ sau tấm màn trướng tím sẫm. Mỹ phụ tóc mây khẽ nhíu mày, khoác lên người chiếc áo choàng mỏng, xỏ chân ngọc vào đôi hài thêu, yểu điệu đứng lên, nhẹ nhàng cất bước ra ngoài.
Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên áo đỏ quay lại nhìn nàng lắc đầu thở dài: - Muốn đừng nói, nàng càng phải nói cho nhiều. Hôm nay coi như nàng chưa tới số. May mà mẹ ta có khách, nếu không...
“Nếu không” thì sao… Hắn không nói, Chu Thất Thất cũng đoán được.
Một thiếu nữ áo trắng lên lầu, nhỏ giọng: - Phu nhân có lệnh, đem Chu cô nương tạm giam vào địa thất, từ từ xét xử.
Thiếu niên áo đỏ: - Còn ta?
Thiếu nữ áo trắng cười khúc khích: - Chàng theo tôi.
Chu Thất Thất đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên vung tay đánh ngã một tên nam tử áo đen, phi thân xuống lầu dưới.
Thiếu nữ áo trắng cùng thiếu niên áo đỏ không cản chẳng ngăn. Chu Thất Thất không nghĩ mình có thể thoát dễ dàng như vậy, khấp khởi mừng thầm, tưởng rằng thoát khỏi lầu này sẽ chẳng ai ngăn mình được.
Chân còn chưa chạm đất, sau lưng nàng vẳng tiếng cười nói: - Cô bé xinh, ta đang chờ nàng đây.
Tiếng cười ôn nhu, giọng nói kiều mị, mỹ phụ tóc mây.
Chu Thất Thất cảm giác như cả thùng nước lạnh đổ trên đầu, cái lạnh chuyển xuống toàn thân. Nàng nghiến răng xoay người, tung ra song chưởng. Với bao nhiêu chiêu thức trong đầu, nàng thi triển những chiêu độc nhất. Trong nháy mắt, nàng đã tung ra bảy tám chiêu. Khinh công của nàng không kém, tay chân không chậm, nhưng sở học của nàng tạp nhạp không thuần, nên xuất ra bảy tám tuyệt chiêu, lại không một chiêu thật sự luyện thành. Võ công của nàng có thể dễ dàng đánh ngã hạng võ sư bình thường, nhưng trước mặt mỹ phụ tóc mây này thì chẳng khác chi trò đùa con trẻ.
Mỹ phụ tóc mây bật cười: - Cô bé xinh, học võ cũng không ít.
Khẽ phất tay điểm ngay huyệt “Khúc Trì” trên khuỷu tay phải của Chu Thất Thất. Cánh tay phải của nàng lập tức mềm nhũn rũ xuống. Nàng nghiến răng dùng tay trái công ra ba chiêu.
Mỹ phụ tóc mây vẫn cười: - Ngốn nhiều mà không nhai! Nàng nên biết, học võ quá nhiều quá tạp, chỉ vô dụng...
Xoay lưng, phất nhẹ tay áo.
Huyệt “Khúc Trì” ở tay trái của Chu Thất Thất tê rần, cánh tay này cũng không thể nhúc nhích. Nhưng nàng vẫn không chịu thua, hai chân liên hoàn bay lên thi triển “Bắc Phái Quải Tử Uyên Ương Thối”.
Mỹ phụ tóc mây lắc đầu cười: - Với cái thông minh của nàng, nếu chỉ chuyên học một môn, hôm nay may ra có thể đỡ được dăm mười chiêu của ta. Nàng nên ngoan ngoãn nhận thua đi.
Bà nói vừa xong, lại vung tay. Hai huyệt “Hoàn Khiêu” nơi đầu gối của Chu Thất Thất đã bị điểm trúng. Nàng ngã lăn xuống đất, không gượng lên nổi.
Khi giao thủ, mỹ phụ tóc mây vẫn đẹp tuyệt trần, dáng điệu ung dung, phong tư tao nhã, dễ say lòng người.
Chu Thất Thất ngơ ngác nhìn bà, khẽ than: - Tôi không nghĩ ra trên đời lại có người như bà, càng đoán không ra âm mưu của bà. Võ lâm xem ra sắp loạn tới nơi.
Mỹ phụ tóc mây mỉm cười: - Chuyện ta làm vốn không ai có thể đoán ra. Nàng phục chưa?
Chu Thất Thất tuy không cử động được, vẫn có thể trợn mắt lớn tiếng: - Vì sao phục bà? Nếu tôi cùng tuổi bà, chưa chắc đã thua.
Mỹ phụ tóc mây bật cười: - Quả thật bướng bỉnh, chết cũng không chịu thua. Khi ta bằng tuổi nàng đã nổi danh thiên hạ là vô đối thủ. Nàng có sống tới tuổi ta bây giờ cũng đừng mong theo kịp. Chỉ tiếc...
Đột nhiên ngưng nói, phất tay xoay người, lẳng lặng bước đi, tà áo phất phơ, trong nháy mắt đã mất dạng.
Chu Thất Thất không biết hai tiếng “chỉ tiếc” của bà hàm ý chi, miên man nghĩ đến bà ta sẽ đối phó với mình ra sao, mình có chết ở đây cũng không ai biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Thất Thất chợt cảm thấy lạnh cả người, nhận ra giờ đây đã không còn lối thoát, chỉ chờ chết mà thôi.
Hai gã áo đen đi về phía nàng.
Chu Thất Thất thầm nghĩ... “Ta phải biết mình chết ở đâu.”
Cổ của nàng vẫn còn cử động được. Nàng dùng hết sức ngửa cổ lên nhìn quanh. Khung cửa dẫn ra con đường nhỏ trải đá hoa ngũ sắc, vòng qua hòn giả sơn và ao sen. Sau rừng thông rậm rạp là đình đài lầu các, mơ hồ còn thấy y phục rực rỡ của bóng người tới lui qua lại.
Nàng còn muốn nhìn thêm, nhưng đã bị hai gã áo đen nhấc lên. Bốn cánh tay lông lá vô tình hay cố ý đụng vào người nàng. Chu Thất Thất nổi giận mắng lớn.
Gã bên trái cười gằn: - Còn già mồm, giả bộ củ hành củ tỏi, sớm muộn cũng muốn...
Thình lình có tiếng quát lạnh như băng: - Sớm muộn cũng muốn... GÌ?
Hai gã áo đen giật mình quay lại, thấy ánh mắt sắc như dao của thiếu niên áo đỏ. Cả hai sợ hãi cúi đầu không dám nói.
Thiếu niên áo đỏ nhìn Chu Thất Thất như muốn nói gì, nhưng đã bị thiếu nữ áo trắng kia lôi đi. Hai gã áo đen đưa Chu Thất Thất ra ngoài. Một thiếu nữ ngồi nơi chiếc bàn tám cạnh bằng gỗ tử đàn, mấy ngón tay nhỏ nhắn đang dịu dàng sửa những khóm thủy tiên.
Thiếu nữ lắc đầu cười: - Đến đây còn muốn trốn? Chỉ tốn khí hao lực!
Nàng lấy tay xoay chiếc bàn gỗ hai vòng. Một khối đá to bên cạnh bàn di động, mở ra một đường hầm. Hai bên tường đá của địa đạo có những chiếc đèn lồng vô cùng tinh xảo, toả ra luồng sáng dìu dịu mát mắt.
Thiếu nữ: - Hoa Sơn thất còn trống, tạm giam nàng nơi đó.
Hai gã áo đen rất cung kính trước thiếu nữ này. Cả hai khom người chào, rồi bước xuống đường hầm.
Chu Thất Thất ngoảnh đầu lại hỏi: - Thư thư, thật ra đây là đâu, cho tôi biết được chăng?
Thiếu nữ ấy bật cười: - Ý, sao kêu thư thư bùi tai thế, chỉ tiếc tôi không thể nói cho nàng.
Chu Thất Thất tức mình mắng: - Quỷ nha đầu, tiểu quỷ bà, ngươi không nói, một ngày nào đó ta cũng biết.
Thiếu nữ kia chỉ nhìn nàng mỉm cười, không nói.
Địa đạo nơi này cũng quanh co phức tạp chẳng thua gì bí đạo nơi cổ mộ. Những cửa thạch thất hai bên đường đều có khắc chữ, nào là “La Phù”,“Thanh Thành” – đều là tên gọi của những danh lam thắng cảnh.
Đến trước cửa có hai chữ “Hoa Sơn”, một gã áo đen dùng cơ quan mở cửa.
Gã bên trái chợt cười gằn: - Con bé xinh xẻo này, lão tử muốn hôn ngươi...
Chu Thất Thất không mắng, ngược lại còn dịu dàng: - Chỉ cần ngươi tốt với ta, hôn có sao đâu.
Gã bật cười ha hả: - Đã biết thức thời rồi sao!
Đưa cái bản mặt râu ria tua tủa chu mỏ hôn lên mặt Chu Thất Thất. Đột nhiên gã rú lên thảm thiết, mặt đầy máu tươi. Môi đã bị Chu Thất Thất cắn mất đi một mảnh.
Gã đau đớn giận dữ vô cùng, nắm tay Chu Thất Thất chuẩn bị xé áo nàng.
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Ngươi dám động tới ta? Khi thiếu gia ngươi tới đây, ta nói cho hắn. Ngươi ắt cũng biết hắn sẽ xử ngươi ra sao.
Ánh mắt của gã như toé lửa, tay ôm mặt.
Gã còn lại nói: - Mã Lão Tam, bỏ đi. Ngươi cũng biết tính khí của tiểu ma vương kia.
Mã Lão Tam buông tay hất Chu Thất Thất té xuống sàn đất. Cửa đá lập tức đóng lại.
Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, không tự chủ được hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống. Nàng chẳng tha thiết quan sát khung cảnh trong thạch thất. Trước mắt nàng chỉ phảng phất những bóng hình của người thân, mà chiếc bóng thương yêu nhất dĩ nhiên là Thẩm Lãng.
Chu Thất Thất mắt đẫm lệ: - Giờ này anh ở đâu? Sao chưa tới cứu em?
Nghĩ tới cảnh mình sẽ không còn cơ hội nói lời ly biệt cùng người yêu, nàng tủi thân bật khóc.
Nàng mệt mỏi vô cùng, khóc một hồi rồi cũng thiếp đi. Trong cơn mơ, nàng thấy Thẩm Lãng đang mỉm cười đi tới. Nàng mừng rỡ lớn tiếng gọi chàng. Nhưng... Thẩm Lãng chẳng nhìn nàng, lại đi thẳng tới mỹ phụ tóc mây cùng bà sánh bước.
Thiếu niên áo đỏ bỗng từ trong người nàng chui ra cười: - Hay là ta...
Rồi hắn lại hoá ra con mèo rừng nhảy lên người nàng.
Chu Thất Thất thét lên bàng hoàng tỉnh giấc. Tự lúc nào thiếu niên áo đỏ đang đứng trước mặt. Cặp mắt ti hí như đang thèm muốn, hận sao không nuốt được nàng vào bụng.
Ánh đèn chợt sáng giữa lúc nàng còn đang mơ màng, Chu Thất Thất không phân biệt được là mộng là thật.
Nàng cảm thấy mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, khàn khàn khẽ gọi: - Thẩm Lãng... Thẩm Lãng... Anh đang ở đâu?
Thiếu niên áo đỏ nhếch môi cười hỏi: - Thẩm Lãng là ai?
Chu Thất Thất đã lấy được bình tĩnh, nhận ra vừa rồi chỉ là cơn ác mộng. Cảnh tượng trước mắt cũng không hơn cơn ác mộng vừa qua.
Nàng run rẩy quát: - Ngươi tới đây làm gì?
Thiếu niên áo đỏ toét miệng cười, hai mắt ti hí chỉ còn là hai đường chỉ: - Nàng không đoán ra?
Đưa ngón tay vuốt ve gò má nhợt nhạt của Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất hoảng sợ la lớn: - Ngươi… ngươi cút mau.
Thiếu niên áo đỏ vênh mặt trơ trẽn nhìn nàng: - Nếu ta không cút, thì nàng làm gì?
Gương mặt tái nhợt của Chu Thất Thất đã ửng đỏ lên vì giận, nàng run giọng: - Ngươi dám?
Nàng tuy mạnh miệng nói vậy, nhưng cũng thừa biết có gì mà gã thiếu niên này chẳng dám làm. Tưởng tượng đến những chuyện hắn sẽ làm, gai ốc nổi lên khắp người nàng.
Nhưng hắn lại ngừng tay, bật cười ha hả: - Ta tuy là sắc quỷ, nhưng bình sinh chưa từng làm chuyện cưỡng đoạt. Nếu nàng ngoan ngoãn thuận ý, ta sẽ đưa nàng ra ngoài lập tức.
Chu Thất Thất nghiến răng: - Ta… ta có chết cũng không ưng ngươi.
Thiếu niên áo đỏ: - Ta có gì không tốt mà nàng thà chết chứ không ưng. À, ta biết rồi, nàng chê ta quá xấu xí, đúng không?
Chu Thất Thất lớn tiếng mắng: - Không sai, ngươi xấu xí còn hơn cả quỷ dạ xoa, chỉ có heo mẹ mới ưa ngươi.
Thiếu niên áo đỏ cười to: - Quả nhiên là chê ta xấu xí. Cái này dễ thôi…
Hắn xoay người đi, được một lúc xoay người lại: - Nàng nhìn thử...
Chu Thất Thất vốn không muốn nhìn, rồi lại không nhịn được, liếc qua. Nàng bàng hoàng… hắn mới vừa xấu xí hơn heo, giờ lại không thua gì Phan An đệ nhất mỹ nam tử.
Gương mặt của hắn dưới ánh đèn... môi hồng răng trắng, mày dài mắt sáng, nước da trắng hồng, lương chất mỹ ngọc… Ngay cả đương kim võ lâm đệ nhất mỹ nam tử ‘Ngọc Diện Dao Cầm Thần Kiếm Thủ’ Từ Nhược Ngu ắt cũng phải tự thẹn không bằng.
Chu Thất Thất sững sờ: - Ngươi… ngươi…
Thiếu niên áo đỏ cười: - Với bộ dáng này, nàng ưng ta không?
Chu Thất Thất mắng: - Yêu quái! Quỷ nhân! Ngươi đừng mơ tưởng.
Thiếu niên áo đỏ: - Nàng còn chưa ưng? Ta biết, chắc nàng chê ta chưa đủ khí khái nam nhi.
Lại quay người đi… rồi quay lại...
Lần này mặt hắn xanh xám như đồng, mày kiếm mắt hổ, giữa lông mày anh khí bức người. Từ một thư sinh mặt trắng, hắn đã hoá thành một nam tử khí khái ngang tàng.
Ngay cả giọng nói cũng thay đổi, hắn đứng khoanh tay trầm giọng: - Bây giờ thì sao?
Chu Thất Thất thở ra làn khí lạnh: - Ngươi… ngươi… đừng mơ tưởng.
Thiếu niên áo đỏ cau mày: - Còn không chịu? Hay là cô nương chỉ thích nam nhân trưởng thành, chê ta còn quá trẻ. Cũng dễ thôi...
Dưới cằm hắn lún phún vài cọng râu, vẻ mặt của một trung niên nam tử thông thạo tình đời, dễ dàng hấp dẫn bất kỳ thiếu nữ nào. Sức quyến rũ của một trung niên trưởng thành, hơn rất nhiều so với mị lực của những chàng trai trẻ.
Chu Thất Thất càng lúc càng thêm kinh ngạc, nhưng nàng vẫn lớn tiếng mắng.
Thiếu niên áo đỏ lại hoá ra một kẻ mày rậm mắt to, râu ria xồm xoàm, hung dữ gầm lên: - Cô bé xinh xắn này, còn không ưng, ta sẽ ăn thịt nàng.
Chẳng những dung mạo lỗ mãng, ngay cả giọng điệu cũng y hệt phường lưu manh. Chu Thất Thất chưa từng nghĩ ra trên đời lại có thuật dịch dung kỳ diệu như vậy. Hôm nay nàng đã được mở rộng tầm mắt.
(Hết hồi 6)