Nhất Tiếu Phật xé áo Kim Lâm ra quan sát. Tuy ngực hắn không một vết thương, nhưng lưng có dấu bàn tay tím sẫm với năm ngón đâm sâu vào da thịt.
Mạc Hi thở ra hơi lạnh: - Chưởng lực thật lợi hại!
Nhất Tiếu Phật xem xét kỹ dấu tay kia, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng: - Công tử nhận ra không?
Thẩm Lãng gật đầu.
Chu Thất Thất hỏi vội: - Anh nhận ra gì? Nói em nghe!
Thẩm Lãng trả lời: - Tử Sát Thủ!
Chu Thất Thất trợn tròn đôi mắt thảng thốt: - Tử Sát Thủ? Thật sao?
Nhất Tiếu Phật gật đầu: - Không nửa phần giả! Loại công phu này xuất hiện trên giang hồ gần năm mươi năm trước. Chỉ có Tái Ngoại Thần Long, Độc Thủ Sưu Hồn và Yếu Mạng Thần Cái học được mà thôi, ngoài ra không ai khác.
Mạc Hi: - Nhưng... nhưng... ba vị ấy đều đã chết!
Nhất Tiếu Phật chậm rãi từng tiếng một: - Không sai! Cả ba đều khuất núi!
Quần hào liếc nhau khẽ rùng mình, chân mỗi người nhích lại gần nhau hơn.
Chu Thất Thất mỉm cười: - Nói vậy để doạ người sao? Nếu không ai khác học được ‘Tử Sát Thủ’, chẳng lẽ ba lão tiền bối kia bò ra ngoài phần mộ đánh chết vị Kim Lâm này?
Nàng đảo mắt nhìn quanh, ai cũng lặng yên mặt mày xanh mét. Nàng khẽ rùng mình, tiếng cười nhẹ dần, rồi cười không nổi nữa.
Hoả Hài Nhi có vẻ sợ khi nghe chuyện người chết đội mồ sống lại, nhích tới gần Thẩm Lãng, run giọng: - Chỗ này chơi không được, lại lạnh quá, chúng ta về thôi.
Thẩm Lãng gật đầu: - Ừ, hai chị em về đi.
Hoả Hài Nhi: - Còn anh?
Thẩm Lãng cười: - Anh bình sanh chưa từng thấy hồn ma bóng quỷ. Nếu hôm nay gặp được quỷ, cũng rất thú vị. Nhưng ta không nên đi quá đông, sẽ doạ quỷ sợ mà chạy mất.
Chàng vốn ít nói, vậy mà giữa lúc mọi người bị doạ đến mở miệng không ra, chàng còn có thể cười nói như chẳng có chuyện gì đáng sợ.
Nhất Tiếu Phật cười lớn: - Tướng mạo của sái gia cũng không khác quỷ. Chúng mà thấy sái gia chắc sẽ chạy tới nhận họ hàng chứ chẳng chạy đi.
Thẩm Lãng cười: - Có đại sư cùng đi là tốt nhất.
Vô tình hay hữu ý, chàng nhìn Mạc Hi và Thắng Huỳnh.
Thắng Huỳnh tiến ra trước mỉm cười: - Tại hạ cùng đi với huynh đài.
Mạc Hi cười hăng hắc: - Tại hạ mang danh Thôi Hồn Quỷ, hôm nay quỷ giả có dịp gặp quỷ thật.
Tuy miễn cưỡng, hắn cũng bước ra.
Thẩm Lãng: - Tốt! Bốn người đã đủ!
Chu Thất Thất: - Còn em sao?
Thẩm Lãng: - Em về đi.
Chu Thất Thất: - Anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho em? Em không về! Bát đệ, mình cùng vào. Nếu bị quỷ giết, cùng lắm thì thành quỷ thôi, có gì đáng sợ? Chúng ta vào trước, coi ai dám cản chúng ta.
Hoả Hài Nhi: - Tôi... tôi...
Cậu bé chớp mắt, rồi lắc đầu nguây nguẩy: - Tôi không vào, mà chị cũng đừng vào.
Chu Thất Thất hơi giận: - Ngươi sợ sao?
Hoả Hài Nhi cười: - Tôi không sợ quỷ, mà sợ Thẩm đại ca, không dám cãi lời.
Lặng lẽ kéo áo Chu Thất Thất, cậu rủ rỉ vào tai nàng: - Chị cứ cãi Thẩm đại ca, làm sao anh ấy tốt với chị đây? Nếu chị nói gì anh ấy cũng cự nự, chị thích sao?
Chu Thất Thất chớp mắt thở dài: - Tiểu quỷ, biết vậy không cho ngươi theo. Mang ngươi theo, không thể không lo. Thôi được rồi, về... thì về!
Hoả Hài Nhi cười hì hì: - Vậy mới đúng chớ!
Thấy quần hào còn chần chừ chưa chịu đi, Thẩm Lãng cười nói: - Nơi khách điếm không chừng đã có biến, cũng đang cần sự chiếu cố của các vị.
Vương Nhị Ma lớn tiếng: - Đúng vậy! Tuy nơi đây nguy hiểm, nhưng khách điếm kia cũng không mấy yên lành. Chúng ta mỗi người một chuyện, chẳng ai nhàn rỗi.
Thẩm Lãng: - Không sai!
Nói rồi chàng xoay người đi về hướng “động quỷ”.
Chu Thất Thất vội gọi: - Thẩm Lãng, anh...
Thẩm Lãng quay đầu lại: - Sao?
Chu Thất Thất cắn đôi môi anh đào: - Anh... anh cẩn thận... đừng để quỷ thật bắt nha.
Hoả Hài Nhi cười: - Thẩm đại ca, Thất tỷ rất quan tâm tới anh đó. Nhưng em tin bản lãnh của anh, chẳng quỷ ma nào bắt được anh.
Cậu quay đầu nhìn đám người Vương Nhị Ma, Tiêu Mộ Vân, nhoẻn miệng cười: - Các người đã muốn đi, còn chờ gì nữa? Chúng ta cùng về khách điếm thôi.
Thẩm Lãng, Nhất Tiếu Phật, Thắng Huỳnh, và Mạc Hi cùng đi tới động quỷ, nơi đã đoạt đi bao sinh mạng con người. Khi thân ảnh bốn người mất hút vào màn đêm, đám Vương Nhị Ma cũng đã đi rồi, Chu Thất Thất thẫn thờ nhìn về động quỷ, nước mắt rưng rưng.
Hoả Hài Nhi: - Sao chị khóc? Đâu phải Thẩm đại ca không trở lại.
Chu Thất Thất cúi đầu: - Không biết tại sao, chị... chị rất sợ. Bát đệ! Nếu... nếu chàng... nếu chàng không trở lại...
Hoả Hài Nhi rùng mình, đưa mắt nhìn bóng núi mờ ảo u trầm qua màn sương đêm, gương mặt cậu bé đang hồng hào bỗng trở nên trắng bệch, thật lâu chẳng nói nên lời.
Chu Thất Thất chợt xoay người chạy nhanh về phía động quỷ.
Hoả Hài Nhi hoảng sợ la to: - Thất tỷ...
Chu Thất Thất không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng: - Cậu về đi, tìm Hoa lão bà. Chị... chị phải đi trông chừng chàng.
Bóng trắng yểu điệu chẳng mấy chốc đã mất hút vào màn đêm.
Hoả Hài Nhi chớp mắt nhìn quanh, những nhánh cây khô lay động như bóng quỷ tràng bay lượn giữa trời gió tuyết. Có lẽ đây là lần đầu Hoả Hài Nhi biết sợ, vội thét lớn: - Thất tỷ, chờ em... chờ em...
Cậu cũng phóng chân chạy như điên.
Hang động kia như miệng của yêu ma, đang chực chờ nuốt chửng những ai lảng vảng đến gần. Tuyết phủ trắng những mỏm đá nhọn lởm chởm nơi miệng hang, càng lộ vẻ rùng rợn ma quái. Hai tiếng “động quỷ” chưa đủ diễn tả sự kinh khủng đáng sợ của nơi này. Chu Thất Thất lại chẳng ngại ngần chạy thẳng vào trong, bỏ sau lưng sự sống chết của riêng mình. Nàng không quan tâm gì khác nữa, vì chết còn dễ chịu hơn ở ngoài lo lắng chờ trông Thẩm Lãng.
Hoả Hài Nhi la lớn phía sau: - Thất tỷ, chờ em...
Tiếng la đột nhiên ngưng lại như cậu bị té lộn nhào, nhưng có lẽ cậu đã gượng người tự bò dậy, lại lớn tiếng la: - Chờ em... Thất tỷ...
Tiếng la của cậu đã khàn trong nỗi sợ. Dù lớn mật to gan, Hoả Hài Nhi vẫn chỉ là một cậu bé.
Chu Thất Thất vốn không muốn đợi, nhưng không đành lòng, dừng lại bực mình gắt: - Tiểu quỷ, bảo về không chịu về. Cẩn thận, coi chừng lại ngã.
Hoả Hài Nhi lảo đảo chạy vào.
Chu Thất Thất vội vàng đỡ cậu: - Ngã có đau không?
Hoả Hài Nhi: - Không!
Tuy nói “không”, nhưng giọng nói cũng vì đau mà đổi khác. Đôi tay bé nhỏ đeo bao nắm chặt những ngón tay của Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất thở dài lẩm bẩm: - Không hiểu sao cha cho cậu ra ngoài. Mình không có đuốc, cậu phải cẩn thận nha.
Hai chị em nắm tay nhau lò dò từng bước một. Càng vào sâu, hang động càng tối, đến nỗi giơ tay ra trước mặt vẫn không nhìn thấy.
Bọn Thẩm Lãng chẳng biết đã đi đâu. Tiếng gió thét gào ngoài động cũng lắng dần. Hơi đất ẩm thấp cùng khí đá khiến lòng hang lạnh như băng. Chợt thứ gì ươn ướt mềm mềm bay đụng vào người Chu Thất Thất. Nàng sợ quá hét ầm, lấy tay hất ra.
Chu Thất Thất run run: - Bát đệ, chớ sợ... chớ sợ! Chỉ là con dơi...
Tuy trấn an Hoả Hài Nhi, nhưng nàng lại sợ run.
Một thân ảnh từ trước phóng lại như bay.
Chu Thất Thất run giọng: - Uy, là ai?
Bóng kia: - Thất Thất? Anh! Thẩm Lãng.
Chu Thất Thất hét lên nhào vào lòng Thẩm Lãng, ôm chặt lấy chàng. Người nàng lạnh như băng, áp sát vào lồng ngực ấm áp của chàng, nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Thẩm Lãng vòng tay ôm lấy Chu Thất Thất, rồi đánh nhẹ vào đầu nàng, thở dài: - Bảo em đừng theo, em lại càng muốn theo, để sợ đến như vầy. Khổ chưa?
Chu Thất Thất vùng vằng đẩy nhẹ chàng ra, dậm chân: - Đúng là em đáng chết, ngày đó cứu anh làm gì? Nếu cứ để anh chết, bây giờ em đâu khổ.
Ánh lửa chớp động xa xa soi rõ những giọt lệ long lanh trên gương mặt của nàng, Chu Thất Thất vội quay đầu đi. Cô gái quật cường bướng bỉnh không muốn Thẩm Lãng thấy những giọt lệ vì chàng. Nhưng làm sao giấu được Thẩm Lãng.
Chàng ngây người rồi dịu dàng cười: - Em coi, Bát đệ ngoan không? Cậu ấy như người lớn, em lại không bằng cậu bé...
Chu Thất Thất đánh nhẹ vào ngực Thẩm Lãng: - Anh mới giống cậu bé...
Trừng mắt nhìn Thẩm Lãng, rồi nàng hé môi cười. Nụ cười còn vương hạt lệ nó dịu dàng thắm thiết làm sao, lòng gang dạ sắt cũng vì nụ cười này tan chảy.
Nhưng... Thẩm Lãng lại quay đầu đi.
Nhất Tiếu Phật tay cầm ngọn đuốc đi tới, cười lớn: - Là Chu cô nương? Sái gia cũng đoán nàng sẽ tới. Phía trước chính là cửa đá bí ẩn kia, hai vị mau tới.
Trong hang sâu rộng, tiếng cười lớn vọng vào vách đá vang vang không dứt, như động quỷ u trầm đang bừng tỉnh giấc.
Bên Thẩm Lãng, Chu Thất Thất lấy lại được tinh thần, đưa tay gạt lệ, lớn tiếng trả lời: - Không phải hai vị, mà là ba!
Một tay kéo Thẩm Lãng, một tay kéo Hoả Hài Nhi, cùng bước tới.
Nhất Tiếu Phật thấy Hoả Hài Nhi đeo mặt nạ quỷ, bật cười ha hả: - Cậu bé định mang cái mặt nạ này doạ quỷ thật sao?
Thẩm Lãng nhận ngọn đuốc từ tay Thắng Huỳnh, giơ lên cao soi đường tiến về phía trước.
Dưới ánh đuốc chập chờn, nham thạch lồi lõm quanh vách hang tạo nên một cảnh tượng rùng rợn ghê người. Bóng đá như yêu ma đang chờn vờn rình rập đón bắt những u hồn thoát ra từ lòng đất. Cửa đá trước mặt cao quá tầm đuốc toả nên không thấy được phần trên. Mỗi người bỗng cảm thấy mình quá bé nhỏ so với cổ mộ thần bí này. Nơi cửa có vài dấu đục bổ, nhưng hai phiến đá này dày hơn thước, nặng hơn ngàn cân, sức người không thể nào mở được.
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Những phu mỏ đầu tiên đến đây làm sao mở được cửa đá này? Hoàng Mã kia có nói rõ ràng không?
Nhất Tiếu Phật cau mày, trầm giọng: - Theo như Hoàng Mã, bọn phu mỏ kia uống rượu tới say khướt rồi cùng nhau phá cửa.
Thẩm Lãng thở dài: - Sức người không phá nổi cửa đá này. Câu chuyện của Hoàng Mã có chỗ không thật.
Mọi người nhìn nhau im lặng.
Chu Thất Thất run giọng: - Nếu không phải do người, chẳng lẽ là u hồn trong mộ mở ra?
Dù đã có người nghĩ tới điểm này, nhưng chưa ai dám nói. Nay nghe Chu Thất Thất buột miệng nói ra, ai nấy không khỏi rùng mình kinh sợ.
Hoả Hài Nhi: - Nhưng… nhưng…
Giọng của cậu bé vì sợ quá mà khản đặc, đằng hắng hai ba tiếng mới có thể nói tiếp: - Nếu u hồn trong mộ không muốn người khác vào, sao lại mở cửa? Chẳng lẽ họ... họ quá tịch mịch cô đơn, nên cố ý lừa vài người vào đây để có thêm bầu bạn?
Những lời này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, làm mọi người càng hoảng hốt hoang mang.
Chu Thất Thất xẵng giọng: - Tiểu quỷ, đừng ăn nói hồ đồ!
Tý Ngọ Thôi Hồn Mạc Hi sợ run: - Hay là... chờ trời sáng rồi hãy vào.
Nhất Tiếu Phật lạnh lùng: - Tý Ngọ Thôi Hồn vào nam ra bắc, vang danh trong giang hồ bấy lâu, lại nói ra lời như vậy?
Mạc Hi: - Nhưng... nhưng...
Hắn cúi đầu im miệng.
Thẩm Lãng đỡ lời: - Trong ngôi mộ quỷ này, chuyện lạ quá nhiều, hiểm nguy không ít. Nếu Mạc huynh không muốn vào, không phải là vô lý.
Nhất Tiếu Phật cả giận: - Đã tới đây lẽ nào lại không vào?
Thẩm Lãng trầm giọng: - Bước qua cửa này, sinh tử hoạ phúc không lường được. Chúng ta không nên ép người làm chuyện không muốn, càng không thể buộc người hi sinh tánh mạng.
Nhất Tiếu Phật ngẩn người chưa biết trả lời sao.
Thẩm Lãng nói tiếp: - Nếu không muốn vào, thì Mạc huynh quay trở ra vậy.
Nhất Tiếu Phật cười to: - Chỉ sợ một mình hắn cũng đừng hòng sống sót trở về khách điếm.
Mạc Hi run lên quát lớn: - Vào thì vào...
Hắn xông vào cáu kỉnh la to: - Quỷ hồn mộ cổ có gan thì cùng Mạc gia sống chết. Xuất hiện mau... lộ mặt mau... Không dám sao? Các ngươi không dám?
Hắn cười hăng hắc như khiêu khích. Tiếng cười vang chấn động vách hang, khiến đá vụn rơi lả tả.
Chu Thất Thất lẩm bẩm: - Ông này sợ quá hoá điên?
Thẩm Lãng cau mày lách người qua cửa đá. Mạc Hi đang quơ chân múa tay như người điên.
Thẩm Lãng vội chế ngự cổ tay của hắn, gắt khẽ: - Mạc huynh muốn chết sao?
Mạc Hi run bần bật, ảm đạm cúi đầu. Mọi người lần lượt bước vào. Sau cửa là một đại sảnh, quanh tường cong cong có chín khung cửa hình vòm. Trên trần như có điêu khắc hội hoạ, nhưng ánh đuốc không sáng tới, nên không thấy rõ.
Đại sảnh rộng lớn tịch mịch, giữa phòng chỉ có một chiếc bàn tròn, càng thêm vẻ u trầm quỷ bí. Đứng giữa phòng mà mọi người cảm giác như ở bãi tha ma, mà chung quanh bóng quỷ hồn ma đang lờn vờn lởn vởn.
Chu Thất Thất: - Thật ra đây là lăng mộ của ai?
Thắng Huỳnh: - Có lẽ của một vị đế vương nào đó.
Hắn chợt bước đến bàn đá tròn giữa phòng, vươn tay định lấy vật gì.
Thẩm Lãng quát: - Dừng tay!
Thắng Huỳnh quay đầu lại: - Trên bàn có...
Thẩm Lãng ngắt lời: - Thắng huynh nên nhớ không nên sờ mó bất kỳ thứ gì ở đây.
Chu Thất Thất: - Tại sao?
Thẩm Lãng: - Em quên bọn người kia đã chết ra sao? Khắp nơi trong này có thể đều đã bị tẩm kịch độc. Chỉ cần sờ vào, đừng mơ tưởng...
Hoả Hài Nhi chợt hét lên kinh hãi: - Quỷ... quỷ tới kìa...
Mọi người hoảng hốt cùng quay đầu lại. Ngoài cửa có ánh lửa trong veo như lửa quỷ, chợt sáng chợt tắt.
Nhất Tiếu Phật lạnh lùng: - Đuổi!
Thẩm Lãng vội quát: - Chậm đã! Trong lăng mộ nhất định có nhiều bí đạo. Nếu đại sư không cẩn trọng sẽ dễ dàng bị hãm thân trong này không tìm được đường ra. Tôi nghĩ chúng ta không thể khinh thường vọng động.
Thắng Huỳnh thở dài: - Huynh đài nói rất đúng. Theo tiểu đệ biết, lăng mộ cổ thường có bí đạo chằng chịt. Nếu không có địa đồ, khó lui tới tự nhiên.
Hắn quay đầu nhìn vào giữa phòng, sắc mặt chợt biến, ngón tay run rẩy chỉ về phía bàn đá, môi mấp máy không ra tiếng.
Nhất Tiếu Phật biến sắc hỏi: - Chuyện gì mà kinh hoàng như thế?
Thắng Huỳnh lấy lại bình tĩnh: - Mới vừa rồi, tôi thấy rõ ràng trên bàn này có một miếng thiết bài đen. Trong nháy mắt, nó đã... đã không cánh mà bay...
Mạc Hi khiếp đảm: - Ngươi... ngươi thật sự thấy sao?
Thắng Huỳnh: - Tôi phải luyện ánh mắt từ khi bảy tuổi, đến nay đã hơn mười lăm năm nhìn đàn hương đốt trong bóng đêm. Tuy nhãn lực chưa hoàn toàn tuyệt đối, nhưng không thứ gì thoát khỏi mắt tôi trong vòng ba trượng. Mới vừa rồi, tôi thấy rõ ràng.
Ngân Hoa Phiêu Thắng Huỳnh là môn hạ bậc nhất của Thắng gia, lừng danh trong võ lâm Trung Nguyên về ám khí. Nhãn lực con em họ Thắng được giang hồ công nhận là thiên hạ vô song. Nếu Thắng Huỳnh nói đã thấy chiếc thiết bài đen trên bàn, điều đó dứt khoát không sai.
Mồ hôi hột lấm tấm trên trán, Mạc Hi run giọng: - Đây không phải lúc đùa giỡn, ai lấy thiết bài mau nói ra, tránh để mọi người lo lắng.
Mọi người chỉ im lặng đưa mắt nhìn nhau.
Mạc Hi quát lớn: - Không ai lấy, chẳng lẽ thiết bài kia tự mọc cánh mà bay?
Tiếng la vang dội ong ong không dứt, như gần mà xa, tựa xa mà gần.
Nhưng vẫn không ai lên tiếng trả lời.
Chu Thất Thất khẽ liếc Mạc Hi thầm nghĩ... “Người này đầu to mắt chuột, không chừng chính hắn đang âm thầm giả quỷ giả ma!”
Mạc Hi nhìn Thắng Huỳnh... “Có khi nào hắn thật không thấy gì cả, cố ý doạ người nghi quỷ ngờ thần để thừa cơ thủ lợi?”
Thắng Huỳnh ngó qua Nhất Tiếu Phật... “Võ công của lão hoà thượng mập này không kém, sao chưa từng nghe qua trên giang hồ? Hay lão là người của mộ quỷ này, cố ý dụ võ lâm quần hùng tới đây chịu chết? Nếu vậy, thì chính lão đã lấy đi thiết bài kia.”
Nhất Tiếu Phật thì lẳng lặng đưa mắt về phía Thẩm Lãng... “Lai lịch của tiểu tử này rất khả nghi, tuổi còn trẻ, võ công lại quá cao. Không chừng những chuyện kinh dị nãy giờ là do hắn âm thầm giở trò!”
Ai cũng dâng lên nỗi hoài nghi, cùng lui về phía sau vài bước quan sát coi chừng lẫn nhau.
Chỉ có Thẩm Lãng không đổi sắc, vẫn bình thản chẳng chút lắng lo.