Tử Tiêu nói muốn đi, Trình Mạc ngăn không được cũng không muốn ngăn. Tử Tiêu thân là chưởng môn của Vân Dương đạo phái, mấy ngày nay lại cùng hắn bôn ba khắp nơi tìm kiếm cách giải độc, nay cổ độc đã được giải, đúng là phải trở về xem.
Trong lòng Trình Mạc có chút không muốn, nhưng trên mặt lại không để lộ nửa phần, hắn dặn Tử Tiêu trên đường cẩn thận, nếu môn phái có việc thì lập tức dùng bồ câu đưa tin cho hắn.
Tử Tiêu đáp ứng, hành lý vốn ít ỏi, nay một người ra đi cũng dễ dàng.
Trình Mạc không tiễn quá xa, Tử Tiêu thấy sức khỏe hắn còn yếu, bắt hắn trở về.
Trình Mạc đứng tại chỗ nhìn Tử Tiêu đi xa.
Đợi đến lúc bóng dáng Tử Tiêu biến mất, trong lòng Trình Mạc lại lo lắng chuyện Võ Lâm Minh tấn công Thủy Nguyệt giáo, vội vàng quay lại.
Lúc này Thư Trường Hoa đã trở về phòng.
Trình Mạc đẩy cửa vào, Thư Trường Hoa đang ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng lột đi miếng da chết trên mặt.
Trình Mạc đến gần hai bước, lo lắng hỏi: “Đau không?”
Thư Trường Hoa lắc đầu, “Không đau, từ nhỏ đến lớn đã trải qua rất nhiều lần.”
Lúc này Trình Mạc mới chú ý đến sau khi y bóc mảng da ra, lớp da thịt phía dưới lại càng thêm trắng nõn trơn mượt, đúng là trải qua từng lần thống khổ bực ấy mới đổi lấy.
Thư Trường Hoa nhìn sắc mặt Trình Mạc qua kính, lắc đầu cười khẽ, nói: “Sau này không còn nữa, qua vài năm, sợ là càng ngày càng đen càng thô ráp.”
Trình Mạc nói: “Thân là nam tử, cần gì phải để ý chuyện đó?” Nói xong, lại hỏi, “Trước ngươi thích mang mặt nạ, bao tay là vì che đi da thịt trên người?”
Thư Trường Hoa đáp: “Lớp da mới sinh quá non mềm, không chịu được ánh nắng, cũng dễ trầy xước, cho nên ta mới quen che lại.”
Nét đau lòng nhàn nhạt toát ra từ ánh mắt Trình Mạc.
Thư Trường Hoa thấy thế, nâng tay chìa hướng Trình Mạc, “Lại đây.”
Trình Mạc tiến lên bắt lấy tay y.
Không ngờ Thư Trường Hoa bất ngờ ôm chặt lấy eo hắn, bắt hắn ngồi trong lòng y.
Trình Mạc tự nhiên không chịu, nói: “Đừng quấy, vết thương trên người ngươi còn chưa lành.”
Thư Trường Hoa cười nói: “Không vướng bận.”
Trình Mạc thấy y cười thoải mái, lại càng nghiêm mặt, nói: “Võ Lâm Minh tấn công Thủy Nguyệt giáo, trông ngươi có vẻ không để tâm?”
Thư Trường Hoa lúc này mới thả lỏng tay, thở dài một hơi không nặng không nhẹ, “Tùy bọn họ thôi.”
“Tùy bọn họ?” Trình Mạc nghi ngờ càng tăng, “Thư Trường Hoa, trong Thủy Nguyệt giáo còn tính mạng của nhiều nữ tử như vậy, ngươi cũng không thèm để ý?”
Thư Trường Hoa không nói, chỉ nhìn Trình Mạc.
Trình Mạc bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi đã sớm an bài đường lui hay không? Từ lúc để lại thư cho Thanh Bình cô nương?”
Thư Trường Hoa nghe vậy, mỉm cười, xem như ngầm thừa nhận.
Trình Mạc nôn nóng hô lên: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Thư Trường Hoa nói: “Ngươi đoán đi!”
Trình Mạc nói: “Ta không có lòng dạ đùa với ngươi, rốt cuộc ngươi tính toán cái gì?”
Thư Trường Hoa đứng dậy, cười nhẹ, nói: “Ngươi còn nhớ bảo tàng mở ra bằng Bạch Ngọc Lưu Ly châu không?”
Trình Mạc hỏi: “Thứ Tâm Trùy?”
Thư Trường Hoa đáp: “Chỉ là một trong số đó. Năm đó, A Ny và trượng phu của nàng cùng chôn giấu bảo tàng, ngoài Thứ Tâm Trùy, tất phải có những thứ khác, vậy mới đáng cho người của Võ Lâm Trung Nguyên vì Bạch Ngọc Lưu Ly châu mà tự giết lẫn nhau.”
Trình Mạc hồi tưởng truyền thuyết liên quan đến bảo tàng Tần Phương Xuyên nói cho hắn, hỏi: “Ngươi nói chính là cuốn bí tịch võ công tuyệt thế cao thủ kia?”
Thư Trường Hoa gật đầu.
Trình Mạc hỏi: “Đang ở trên tay ngươi?”
Thư Trường Hoa cười nói: “Tại Thủy Nguyệt giáo.”
Trình Mạc ngẩn ra, lập tức kinh sợ nói: “Ngươi muốn cho bọn họ tự giết lẫn nhau?”
Thư Trường Hoa cười cười không nói.
Trình Mạc kích động, nhịn không được kéo cổ áo trước ngực Thư Trường Hoa, nói: “Ngươi thật tàn nhẫn! Có cha ta ở đó, không có khả năng để những người đó tàn sát nhau chỉ vì một quyển bí tịch võ công!”
Thư Trường Hoa không buồn bực, nâng tay nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay Trình Mạc, “Trình minh chủ, ngươi gấp cái gì? Võ Lâm Minh đều là những kẻ vì chính nghĩa, sao lại vì một quyển bí tịch võ công mà hạ độc thủ với người của mình? Ngươi không khỏi xem nhẹ bọn họ quá rồi.”
Trình Mạc biết những lời này của Thư Trường Hoa là đang châm chọc cái gọi là kẻ vì chính nghĩa, chính hắn cũng hiểu được, có lẽ Võ Lâm Minh đại diện cho chính nghĩa giang hồ, nhưng không phải mỗi người trong Võ Lâm Minh đều chính nghĩa. Vì một quyển tuyệt thế thần công trong truyền thuyết, có người tự tàn sát nhau hay không, không thể nói Trình Mạc không biết mà hắn dám khẳng định, sẽ có! Hy vọng duy nhất của hắn là Trình Túc đang tọa trấn Võ Lâm Minh có thể kiềm chế được lòng người rục rịch làm loạn.
Suy nghĩ trong lòng Trình Mạc rối loạn, một lát sau, hắn nói với Thư Trường Hoa: “Ngươi lập tức theo ta lên đường về Thủy Nguyệt giáo.”
Thư Trường Hoa còn nắm một bàn tay của Trình Mạc, nói: “Đối với Thủy Nguyệt giáo, ta là người đã chết, ta không đi.”
Ngực Trình Mạc phập phồng, hắn kìm lại cơn giận, nói: “Ngươi nhất định phải theo ta đi.”
Thư Trường Hoa nghe vậy, ra vẻ suy tư một lát, nói: “Nếu ngươi dùng thân phận Võ Lâm Minh chủ ra lệnh cho ta, tất nhiên ta sẽ không nghe, nhưng nếu ngươi nói muốn vi phu theo ngươi đi một chuyến, ta lại không nỡ chối từ.”
Trình Mạc vốn một bầu tức giận, chỉ trong một thoáng đã bị y chọc cho dở khóc dở cười, tuy không chịu nhả ra, nhưng lại mềm giọng, nói: “Dù sao ngươi nhất định phải đi một chuyến.”
Thư Trường Hoa nói: “Vậy ngươi đang cầu vi phu đi cùng ngươi?”
Trình Mạc tránh đi ánh mắt y, không đáp.
Thư Trường Hoa bỗng nhiên tự tay cởi áo mình, lộ ra da thịt loang lổ, miệng vết thương trên ngực vẫn đỏ đến chói mắt, y nói: “Vết thương này đều vì ngươi mà chịu, chỉ một tiếng tướng công ngươi cũng không chịu kêu?”
Trình Mạc lập tức đau xót trong lòng, hơi mím môi, nhưng tiếng tướng công rốt cuộc cũng không thể thốt ra khỏi miệng, cuối cùng hắn tiến lên một bước giúp Thư Trường Hoa kéo lại vạt áo, vươn tay ôm lấy eo y, “Ta đều nhớ hết, chếtt cũng không quên.” Dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Ngươi theo ta đi một chuyến này, được chứ?”
Thư Trường Hoa nâng tay khẽ vuốt tóc hắn, cuối cùng vẫn cười cười, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đành cố mà làm vậy, nghe ngươi một lần.”
~/~