Mùa đông đến, gió tuyết đầy trời.
Liên tục đi không ngừng nghỉ hơn nửa tháng, cuối cùng đoàn người cũng tiến vào được trung tâm của Hồng Thập Tự Sâm Lâm. Ba ngày rồi, sắc trời vẫn âm u ảm đạm. Cho đến sáng sớm nay, khi mọi người bước ra khỏi lều thì đập vào mắt là một màn tuyết lớn trắng như lông ngỗng, tuyết không ngừng ùa vào mặt mọi người mang theo trận bắc phong rú rít..
Trên mặt Hải Phi Tư vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã nhưng thực ra trong lòng đã bắt đầu cấp bách. Trên đường đi đã gặp không ít ma thú lớn nhỏ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Bích Thủy Hàn Đàm, căn bản không thể biết được phải tìm từ nơi nào
Lâm Phong vốn luôn ung dung tự tại, hơn nữa người chết lại chẳng phải lão nương của hắn thì việc quái gì hắn phải lo lắng cấp bách.
Lâm Đại cùng Lâm Nhị đã mang một lượng lớn vật phẩm săn được trở về Khố Khắc Sâm Đạt. Lâm Nhị gã tiểu tử này vốn là muốn đưa nữ ma pháp sư Mã Lị quay về đề phòng nữ nhân trong lòng mình có thể trở thành mồi ngon cho ma thú, do vậy hắn mới chủ động đề nghị được hộ tống năm vị mạo hiểm giả trở về. Lâm Phong tiện đó lệnh cho hai anh em họ mang chỗ chiến lợi phẩm đã kiếm được về giao cho Pháp Lạp Đế lão đầu.
Đoàn người đội gió đạp tuyết, cơn hàn phong đang rít lên từng trận xung quanh làm thân thể gầy gò, còm cõi của lão ma pháp sư Ti Đồ Gia Đặc lạnh run trong gió. Lão pháp sư dừng lại hạ cây pháp trượng xuống, một quả cầu vô hình từ từ vây bọc chúng nhân vào bên trong, một cơn gió ấm áp thổi tới, mọi người liền cảm thấy cái lạnh bị xua tan đi thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu trải ra trên cơ thể.
Ti Đồ Gia Đặc lão pháp sư chính là thủ tịch cung đình đại pháp sư của Lãng Nguyệt đế quốc, trong ma pháp công hội chính là một vị đại sách pháp sư. Ma pháp khí hệ này là nhập môn sơ cấp ma pháp, một kẻ mới tập tành học ma pháp cũng có khả năng thi triển, không có chút lực sát thương nào, thuần túy chỉ dùng để sinh nhiệt khử hàn (nguyên văn: thủ noãn khu hàn = giữ ấm,trừ lạnh).
Lâm Phong một chút cảm giác cũng không có, nguyên thần sau khi vượt qua sơ kì của luyện thần đã khiến hắn hàn thủ bất xâm, mưa tuyết giá lạnh thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
Được cái là mọi người đều biết rằng hiện giờ đã đi rất xa nhà không cần thiết phải làm khách giữ thể diện làm gì. Những nhà quí tộc này liền vứt bộ lễ phục quí tộc sang một bên, thay lên người trang phục của kị sĩ hoặc võ sĩ, với lại ở cái khu rừng phủ đầy gió tuyết này mà khoác trên người bộ trang phục lùng thùng của quý tộc thì quả thật rất ngớ ngẩn.
Hải Phi Tư đầu mày máy động, bước tới chỗ Lâm Phong, áy náy nói:
- Bạn của ta, kéo ngài vào đống phiền phức khổ sở ta thấy thật có lỗi…
- Tam hoàng tử điện hạ thân mến của ta, đã coi nhau là bằng hữu, ngài bất tất phải nói những lời như vậy!
Lâm Phong thực lòng không để vào tai mấy lời thừa này, lập tức nói tiếp:
- Đã đi đến đây rồi, chẳng lẽ ngài cho rằng ta sẽ quay trở về sao? Xin ngài, ta dù sao cũng là một nhà quí tộc, ngài có thể khinh thường sự tôn nghiêm của ta như thế sao!
Hải Phi Tư trong lòng cảm động, liền làm nghi lễ của kị sĩ. Không biết nói gì hơn, Lâm Phong cau mày, xua tay tỏ ý bất lực, nhắm mắt trầm tư.
Hải Phi Tư vẫn không ngừng lại, bất quá nhìn hắn đích thực là có nhiều vấn đề phải cân nhắc, thực tế cũng không gây phiền phức lắm.
Lâm Phong bảo nguyên thủ nhất, tinh thần lực chớp mắt phóng ra, âm thầm dùng tinh thần ba động tra xét lại quãng đường đã qua.
Đúng lúc Hải Phi Tư định mở miệng nói thì một cỗ tinh thần ba động cường đại chợt thoáng qua. Lâm Phong lập tức cảnh giác, thần niệm thinh không phóng xuất ra, nhưng cỗ tinh thần ba động ấy biến mất không chút dấu vết, như thỏ con bị dọa chạy mất tăm tích vậy
Ở trong Sâm Lâm này đã 20 ngày, đây là lần đầu tiên gặp phải một thứ tinh thần ba động cường đại như vậy, nói như hai lão đầu thánh cấp đại pháp sư từ 1 vạn năm trước Tạp Lạp Kỳ và Pháp Lạp Đế cũng không hơn nổi. Tò mò mà không tìm hiểu, đó căn bản không phải tính cách của Lâm Phong.
Hắn tinh thần lực cường hoành vô bỉ, nhưng có ý ẩn tàng thực lực. Kẻ đó có thể nhìn ra chân thực lực của hắn, liền sợ hãi nấp sau rừng cây để dễ dàng trốn thoát.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ tinh thần ba bị rút về, tập trung về phía đám hắc vụ cách đó 10 dặm.
Trong một đầm lầy của Hồng Thập Tự Sâm Lâm, tọa lạc một lăng mộ tối tăm u ám.
Lăng mộ từ thời viễn cổ này nhất định là 1 lăng tẩm của đế vương (đế vương lăng), quy mô cực kì vĩ đại, so với một cung điện dưới đất cũng không khác biệt bao nhiêu, cơ quan nhiều không kể xiết.
Trong gian thạch thất rộng rãi này hắc vụ giăng giăng, quỷ khí mịt mờ, ở giữa giương lên một cái đẳng (không biết "đẳng" là cái gì nữa, theo ngữ cảnh thì là "cái bàn") bằng đá lớn. Nhìn bên trong rất giống khung cảnh của một phòng thí nghiệm, có thể dễ dàng nhìn thấy các loại khô lâu và đầu cốt. Những khô lâu ẩn tàng khí sắc hắc ám hốt nhiên phát ra tiếng rít ra kinh khủng, âm thanh đập vào tai giống tiếng chim Kiêu kiếm ăn đêm, khiến người ta rất khó chịu. (Chim "kiêu" là loài chim kiếm ăn đêm giống cú vọ, loài chim này ăn thịt cả chim mẹ đẻ ra mình)
"Phanh" một tiếng, bộ xương khô đột ngột vỡ nát, một luồng tinh thần thể (linh hồn???) màu trắng bốc lên, chuẩn bị bay thoát ra ngoài. Không gian trong thạch thất hốt nhiên dao động bất thường, một cỗ tinh thần ba cường đại từ bốn phương tám hướng ép lại, phong toả cả tòa thạch thất, bạch sắc tinh thần thể lập tức phát ra một thứ âm thanh vừa phẫn nộ, vừa khiếp sợ, nhanh chóng quay lại ẩn trong lớp khô lâu.
Lâm Phong trong mắt nhìn thấy cảnh này, lông mày liền cau lại, trầm ngâm giây lát, rồi hướng nét mặt băn khoăn sang Hải Phi Tư nói:
- Tam hoàng tử điện hạ thân ái, Ta vừa phát hiện ra gần đây là nơi trú ẩn của một tử linh pháp sư cao cấp, liệu ngài có hứng thú cùng đến đó thăm viếng một chuyến với ta không?
Hải Phi Tư cười khổ đáp:
- Bạn thân mến, hảo ý của ngài ta xin tâm lĩnh.
Lâm Phong liền hiểu ra, gã bằng hữu này xuất thân từ quang minh giáo hội, trên thân thể hàm chứa quang minh thánh lực mà lại mời hắn cùng tới sào huyệt của tử linh pháp sư. Nghĩ thế bất giác không nhịn được cười thành tiếng, sau đó liền tỏ ra hối lỗi, rồi chỉ mang theo Ngải Lâm Uy Na tiến về phía mộ địa.
Thực ra cũng có vài người muốn được cùng đi nhưng đều bị Lâm Phong một mực từ chối.
Bao quanh mộ địa là một bãi đầm lầy sâu hàng chục mét, phải như lún chân vào khẳng định sẽ bị chôn sống trong đó liền. Ở cạnh đó là một cây đại thụ chọc trời đường kính ngòai năm mét. Lâm Phong lập tức minh bạch, bên dưới đầm lầy là đường tiến vào trong thân cây đại thụ.
Ban đầu khi tiến vào Hồng Thập Tự Sâm Lâm, Lâm Phong không nghĩ rằng trong này không chỉ có một ngôi mộ địa to lớn mà còn có một vị cao cấp tử linh pháp sư thực lực cường đại, hắn cũng minh bạch câu nói "Thiên Hạ rộng lớn, không chuyện gì là không thể xảy ra" (Thiên Hạ chi đại, Vô kì bất hữu) thực sự rất chính xác.
Nhìn thấu những di tích, văn vật trên thân cây đại thu, Lâm Phong vung kim kiếm lên, bụi gỗ bay mù mịt, một lỗ động khẩu đen ngòm rộng một mét, sâu 3 mét hiện ra. Lâm Phong không chút suy nghĩ, rảo bứơc tiến vào.
Cây kim kiếm đó được tạo thành từ kim loại tinh thuần, trên kiếm còn đính lên nhiều loại đá quý mĩ lệ, trên bề mặt, dấu ấn ma pháp như đồng thủy ngân lưu động không ngừng, tỏa ra những tia sáng rực rỡ. Đây thực sự là món đồ hết sức quý hiếm. Ban đầu Lâm Phong cũng chỉ muốn nhìn qua nhưng không ngờ lại thành đánh bạt cả động khẩu đi thế này, bất quá chỉ vì vật vào tay hắn, dù cho là thanh gỗ mục cũng có uy lực như thần khí rồi.
Ngải Lâm Uy Na chứng kiến chủ nhân tiến thẳng vào động huyệt trong thân cây , lại thấy gã không gặp chuyện gì liền vội vã bước theo, không nghĩ rằng trong đó là khoảng không sâu hàng chục mét, một chân bước hụt, người liền theo đó ngã đổ xuống.
Đang định dùng đẩu khí để trụ thân mình, liền cảm thấy có đôi tay rắn chắc vòng lấy cái eo thon của mình giữ chặt lại, khi thân hình đã vững vàng trụ lại được, dưới ánh sáng của hỏa cầu vừa được tạo ra, Ngải Lâm Uy Na nhận ra tay chủ nhân đang siết lấy đồi ngực của mình, đưa nàng từ từ xuống dưới. Không hiểu tại sao, tâm lí nàng đột nhiên phát hoảng, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên.
Lâm Phong không chú ý đến biểu tình trên mặt Ngải Lâm Uy Na. Hắn vốn là đang hùng hổ tiến vào trong, lại thấy Ngải Lâm Uy Na ngã xuống, không kịp suy nghĩ liền phóng đến đỡ lấy, vô tình ôm trúng phải ngực nàng. Sau đó một tay ôm lấy cái eo mềm mại của nàng, một tay thi triển quả cầu lửa chiếu sáng xung quanh, ánh mắt xạ ra hai đạo kim quang xua tan tòan bộ khí hắc ám, từ từ hạ xuống phía dưới.
Đứng vững trên mặt đất, hắn thả Ngải Lâm Uy Na ra, trong bóng tối đã không để ý thấy ở nàng sắc hồng hiện lên trên mặt. Hắn thi triển thần niệm(cái này chắc giống ý niệm thần ba của LV) quét qua toàn bộ khu mộ địa. Phát hiện ra khu mộ địa này băng lạnh, quỷ khí mịt mù, khô lâu biến địa (rất nhiều, ở chỗ nào cũng có) khiến trong người cảm giác cực kì khó chịu.
Lâm Phong song thủ giơ lên, một luồng thái thanh huyền quang khu tán (xua tan) khí tức tà ác, vây bọc lấy hai người ở trong. Hắn tung ra một chỉ, tường đá bên trái lập tức vỡ vụn, đá rơi lả tả.
Lâm Phong xuyên tường mà tiến, ở bên kia hiện ra một thạch thất hùng vĩ khác, hắn vừa đến đã dùng thần niệm phong tỏa bên trong gian thạch thất này, mặt đất khắp nơi rải đầy khô lâu cùng những sinh vật ghê tởm khiến hắn cau mày lại.
Ngải Lâm Uy Na đến lúc này đã khôi phục lại thần thái băng lạnh vốn có, theo sau lưng Lâm Phong, trên mặt không lộ chút biểu tình, nhìn cái nơi ô uế đầy khô lâu này đầu mày cũng chỉ hơi nhíu lại một chút.
Lâm Phong xem xét bốn lượt, biết rằng nơi đây chỉ là một gian thạch thất rỗng không, bỗng nhướng mày lên nói:
- Ra đi! Còn phải chờ ta tới bồng ngươi mới chịu hay sao!
Một luồng hắc vụ vụt tới, một kẻ toàn thân bao phủ một lớp pháp bào khô lâu hiện diện,với một thứ âm hưởng thấp trầm vang vọng trong không gian, hắn nói:
- Hai vị khách nhân tôn quý, hai vị đã tới đây, sao không đến ngồi lại một lát, có điều ta không có gì để chiêu đãi, xin các vị cứ tùy tiện.
Lâm Phong nhìn lên đỉnh đầu hắn, trong đồng tử hốt nhiên xạ ra hai đạo kim quang, hư không bùng lên, một thân hình cương thi to lớn cao 3mét rơi xuống, bị hai đạo kim quang xạ trúng tức thì hóa thành một đống tro(hôi tẫn) bạch sắc.
- Ngươi tốt nhất đừng nên giở trò, ta nói cho ngươi biết trước, trong mắt ta không có cái gì là không thể chết đâu.
Lâm Phong nhướng mày nói.
Hắn mặc dù đối với phương diện ma pháp không hiểu biết lắm, nhưng tinh thần lực cường đại của hắn nảy sinh cảm giác tên cao cấp tử linh pháp sư này tựa hồ đã niệm một chú ngữ nào đó triệu hồi từ dị giới một sanh vật cường đại, chuẩn bị ẩn giấu thân hình để bất ngờ tấn công hắn từ phía sau, chỉ là loại ẩn thân pháp thuật này không thể qua mắt được sự dò xét bằng thần niệm của hắn.
Khô lâu pháp sư lúc này vẫn chưa biết phải cãi lại thế nào, đột nhiên trong khô lâu nhãn(mắt khô lâu) của hắn rực lên hai luồng hỏa diễm bạch sắc, ngoài dự liệu hướng tới Ngải Lâm Uy Na hỏi:
- Ngải Lâm Uy Na, vị bằng hữu thân ái của ta, vị tiểu bằng hữu ghê gớm này có phải chủ nhân của ngươi không?
Lâm Phong ngạc nhiên quay lại nhìn Ngải Lâm Uy Na. Truyện được copy tại Truyện FULL
Ngải Lâm Uy Na biểu tình bất biến, lạnh nhạt đáp:
- Phí La Đức, nguyên lai là ngươi làm ra mấy thứ ma quỷ này, chúng thần đại chiến nghe nói ngươi lâm trận bỏ trốn, hóa ra là trốn ở nơi này, thảo nào thần thánh giáo hội không thể tìm ra ngươi, bất quá lưới trời tuy thưa mà khó lọt, hôm nay ngươi khó lòng mà sống sót rời khỏi đây.
Quay người lại, hướng tới Lâm Phong, nàng nói:
- Phí La Đức chính là tử linh pháp sư cường đại nhất của một vạn năm trước, trong chúng thần đại chiến thì hắn lại lâm trận bỏ trốn, lại còn ăn trộm theo không gian pháp luân, khiến cho thiên sứ quân đoàn không thể quay trở về thiên giới, cuối cùng bị cường giả tới từ dị thời không toàn bộ tiêu diệt hết, các đại chủng tộc liên quân cùng lúc bị thiêu sống trong biển lửa. Một vạn năm nay, thần thánh giáo hội chưa lúc nào ngừng việc tìm kiếm truy sát hắn.
Phí La Đức cười âm trầm đáp lại:
- Bằng hữu thân mến của ta, ngươi không định coi ta là đại địch của ngươi đó chứ? Chúng thần đại chiến bắt nguồn từ cái gì chắc chúng ta ai trong lòng cũng rõ, nếu không phải bọn điểu nhân vô sỉ đứng đằng sau xúi bẩy ( nguyên văn: 从中挑拨tòng trung thiêu bát) thì liệu kẻ đến từ dị thời không đó có một lúc đồ sát nghìn vạn chủng tộc liên quân không,? Ta nhất định phải đem bọn điểu nhân khốn nạn, mặt dày đó tự tay giết hết. Ngải Lâm Uy Na thân ái, không thể nào đại lực thần tộc của nàng lại bị bọn điểu nhân đó hà hiếp quá chứ? Nàng nói ta nghe!
Ngải Lâm Uy Na ngẩn người ra, nét mặt vốn băng sương lại càng trở nên lạnh giá,tuy nhiên không xuất ngôn phản bác.
Lâm Phong nghe lão khô lâu này một tiếng gọi mình là "vị bằng hữu đến từ dị thời không" trong lòng liền thấy rất thoải mái, địch ý lập tức tiêu tán, một đằng bảo Ngải Lâm Uy Na lùi lại phía sau, một đằng tiến tới vài bước, hốt nhiên ngẩng mặt lên hỏi:
- Nói cho ta hay, ngươi có nhận biết được Thanh Vân lão đạo hay không, còn nữa, cái không gian pháp luân đó là vật thế nào?