“Không cần tra xét, để tôi đến nói cho cô ấy đi!
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Việt Thịnh truyền tới từ ngoài cửa. Hắn cất bước vào, bắt lấy tay Quách Thanh Tú, kéo cô ra ngoài.
“Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc là sao vậy? Anh còn giấu tôi chuyện gì?” Quách Thanh Tú không thể nhịn được nữa rơi nước mắt. Dường như trong lòng cô đã có dự cảm được điều gì đó.
Thật ra nhiều ngày qua, cô đã sớm đoán được gì đó từ trong ánh mắt né tránh của Lâm Việt Thịnh và thái độ ba phải của dì Trần rồi. Chẳng qua cô quá đắm chìm vào ảo tưởng về đứa con, nên mới hoàn toàn bỏ qua những điều đó.
Lâm Việt Thịnh im lặng, khuôn mặt âm u, không có bất cứ biểu cảm nào cả.
Quách Thanh Tú che mặt, khẽ lắc đầu: “Không, không, không, anh đã từng nói với tôi là đứa bé không sao hết mà!”
Lâm Việt Thịnh nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Mấy ngày qua, hắn như thể đang bước đi trong địa ngục, giống một cái xác không hồn…
Nếu không có Quách Thanh Tú thì có lẽ hắn đã không chịu nổi nữa rồi.
Một người đàn ông, không thể chịu nổi khi liên tục mất đi người thân.
“Quách Thanh Tú, em tỉnh táo lại đi!” Lâm Việt Thịnh quát lên.
Quách Thanh Tú qua loa lau nước mắt, nhìn Lâm Việt Thịnh bằng ánh mắt điên cuồng.
“Bây giờ tôi rất bình tĩnh, cũng rất tỉnh táo. Tôi xin anh, nói cho em biết chân tướng đi, được không? Bây giờ em đã không còn là trẻ con nữa rồi, em không cần ai an ủi tôi bằng những lời nói dối. Em biết, có lẽ mạng sống của em không còn lâu nữa, nhưng trước khi chết, em có quyền được biết chân tướng.”
Lâm Việt Thịnh thống khổ nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, giọng nói đau xót: “Nó chết rồi!”
Nó chết rồi!!!
Như sấm sét đánh giữa trời quang, làm cho thế giới của Quách Thanh Tú bị dập nát.
Mong đợi của cô, ảo tưởng của cô, niềm tin của cô, trong chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Việt Thịnh, biểu cảm trên mặt lúc thì đau đớn, lúc lại run rẩy. Cô cật lực lắc đầu, mặc cho nước mắt trào dâng.
“Không… Không thể nào… Anh nói dối. Rõ ràng anh đã nói với tôi là nó không sao hết, anh còn nói chờ tôi khỏe lại rồi đến thăm nó. Anh lừa tôi! Tôi thấy dãy số của nó, trong lồng ấp kia kìa.”
Lâm Việt Thịnh bước lên một bước, ôm Quách Thanh Tú vào lòng.
“Đúng, nó sinh ra đã ốm yếu, là sinh non. Nó vừa qua đời không lâu, ngay tại hai ngày trước. Anh cho rằng nó sẽ cố gắng vượt qua, nhưng mà nó quá yếu ớt…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh khàn khàn như bị giấy ráp mài, lời nói cực kỳ tối nghĩa, từng câu từng chữ, rõ ràng không phối hợp với nhau.
Quách Thanh Tú giãy dụa ngẩng đầu lên: “Hai ngày trước? Thế bây giờ nó đang ở đâu?”
“Để tôi nhìn nó một lần đi, được không? Dù sao thì cũng từng là mẹ con, để cho chúng tôi gặp nhau một lần, cho tôi biết con tôi trông thế nào. Xin anh đấy, Lâm Việt Thịnh, nó đang ở đâu? Con tôi ở chỗ nào?”
Quách Thanh Tú thống khổ gào thét như người điên.
Lâm Việt Thịnh lại chỉ ôm chặt lấy cô: “Không được, quên nó đi!”
“Lâm Việt Thịnh, để tôi thấy nó đi! Nếu không thì tôi sẽ không rời khỏi nơi này!” Thái độ của Quách Thanh Tú rất kiên quyết.
Lâm Việt Thịnh im lặng một lát: “Không được, nó đã được chôn cất rồi!”
“Lâm Việt Thịnh, anh đừng khốn nạn như thế nữa được không… Đồ khốn, anh không thể cho tôi thấy một lần à? Anh không thể giữ lại một tấm ảnh cho tôi được sao? Anh có biết tôi trông mong nó biết bao lâu không hả? Lâm Việt Thịnh, đồ khốn, đồ lưu manh, anh là đồ lưu manh…”
Quách Thanh Tú ra sức đấm vào ngực Lâm Việt Thịnh như thể điên rồi.
Lâm Việt Thịnh ngơ ngác mặc cho cô đánh, trút giận, không nhúc nhích chút nào.
Cảnh tượng này khiến người chung quanh đều phải xúc động. Có mấy người không chịu nổi, bật khóc ngay tại chỗ.
Quách Thanh Tú đánh đến mức mệt mỏi, khóc ngồi bệt xuống đất Lâm Việt Thịnh cúi người ôm cô lên, sau đó đi ra ngoài.
Bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn cũng là chỗ dựa của cô. Hắn không thể gục ngã được.
Nhà họ Lâm, Quách Thanh Tú thoi thóp nằm trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
Không có đứa bé, hy vọng của cô đã tan biến hết. Cô sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Cô không sợ đau, không sợ khổ. Cô sống hèn mọn như vậy là vì con mình.
Cuối cùng, ông trời vẫn vô tình thu lại hết thảy.
Quách Thanh Tú cô đây giống như sao chổi, chỉ cần ai dính líu tới cô thì đều không có kết cục gì tốt.
Đây chính là kết cục của cô. Cô vẫn ghét bỏ Lâm Việt Thịnh là rác rưởi, lưu manh, tồi tệ. Nhưng có lẽ cô mới chính là kẻ tồi tệ nhất. Kiếp trước làm quá nhiều việc ác, cho nên kiếp này bị trừng phạt phải chịu khổ từ nhỏ.
“Cô Quách, ăn cơm thôi!”
Dì Trần bưng đồ ăn vào. Dù sao thì Quách Thanh Tú vẫn còn đang ở cữ. Cảm xúc bị đè nén như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
“Tôi không có khẩu vị…” Quách Thanh Tú chui vào chăn, dùng chăn che kín thân thể mình.
“Quách Thanh Tú, người là sắt, cơm là thép, không ăn thì đói không chịu nổi đâu. Cô đã không ăn cơm suốt hai ngày rồi. Kiểu gì cũng phải ăn một chút đi chứ!”
Dì Trần gần như năn nỉ cô, nhưng Quách Thanh Tú vẫn thờ ơ.
Lâm Việt Thịnh đứng ở cửa, thản nhiên nhìn hết thảy.
“Cậu chủ, cô Quách vẫn không ăn cơm, sao bây giờ?”
Dì Trần bưng cơm sắp nguột ngắt, buồn rầu nhìn Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh nhận lấy đồ ăn, đi đến bên cô.
Hắn kéo chăn che trên người Quách Thanh Tú ra, đỡ cô dậy.
“Muốn đi thăm nó không?”
“Gì cơ?” Quách Thanh Tú khó tin nhìn hắn.
“Chờ em hết ở cữ rồi anh dẫn em đi thăm. Nhưng em phải ăn cơm đầy đủ, nếu em cứ thế nữa thì anh sẽ không dẫn em đi đâu…” Lâm Việt Thịnh nghiêm túc nói.
“Được rồi, em ăn…” Quách Thanh Tú bới cơm qua loa.
Trong lòng cô mang theo nguyện vọng cuối cùng, cố gắng khiến cho mình ăn nhiều hơn chút.
Con ngươi của Lâm Việt Thịnh như thể kết một lớp băng giá, lạnh ghê người.
Thời gian, tuy rằng buồn tẻ, nhưng vẫn chậm rãi trôi qua.
Suốt một tháng, Quách Thanh Tú vẫn ngoan cường vượt qua. Trong lúc cô thống khổ nhất, khó khăn nhất, Lâm Việt Thịnh vẫn ở bên cạnh cô. Cho dù phương pháp của hắn rất kịch liệt, nhưng lại có tác dụng nhất.
Thân thể của Quách Thanh Tú đang dần bình phục. Dường như sau khi sinh con xong, mầm độc không còn phát tác nữa.
Nhưng Quách Thanh Tú lại hoàn toàn không để ý tới điều đó.
Cô chỉ nghĩ tới đứa con. Chỉ cần được gặp một lần, khiến cô có một chút niềm tin.
Tóc của Quách Thanh Tú rụng tới mức không còn lại mấy cọng. Lâm Việt Thịnh như làm ảo thuật, lấy một bộ tóc giả ra từ trong ngăn kéo.
“Đội thử xem, có lẽ em sẽ thích đấy.”
Quách Thanh Tú hơi ghét bỏ: “Không cần đâu. Lỡ là tóc người chết thì sao?”
Lâm Việt Thịnh cười khẽ, nhếch mép nói: “Cô ấy còn chưa chết đâu.”
“Thật sao? Anh sẽ không lừa em nữa chứ?” Quách Thanh Tú vẫn không dám nhận lấy bộ tóc giả kia.
“Ha ha, nhóc ngốc, đây là tóc của chính em mà. Trước kia rụng trên giường, anh thu gom chúng lại rồi làm thành tóc giả…”
Quách Thanh Tú mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Việt Thịnh. Thật lâu sau, cô vươn tay sờ sợi tóc mềm mại.
Đúng vậy, là tóc của cô. Ánh mắt Quách Thanh Tú ướt nhòe.
Người đàn ông này, sao lại khiến người ta cảm động thế chứ.
Soi gương, hắn đích thân đội tóc giả cho cô, nhìn cô trong gương vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, trái tim hắn nhói đau như bị thứ gì đó siết chặt.
“Lâm Việt Thịnh, tay trái của em không cử động được, bây giờ tay phải cũng hơi lù đù. Em nghĩ, lỡ như có một ngày em bị tê liệt toàn thân, đến lúc đó, chắc chắn anh sẽ ghét bỏ em.”
Lâm Việt Thịnh cúi người, khẽ hôn lên trán cô.
“Ghét bỏ thì sao? Cả đời này, anh nhất định đã bị em bắt lại, linh hồn của anh đã bị em giam cầm rồi, không thể yêu ai khác được nữa.”
Trong lòng Quách Thanh Tú lại tràn đầy vui vẻ. Vết thương vì đứa con đang dần khép lại.
“Ừ, đừng đau buồn quá. Chúng ta còn trẻ, sau này còn sẽ có đứa con khác.”
“Còn có cơ hội sao?”
“Đương nhiên là có rồi. Anh đang nghĩ cách liên lạc với bên nước Mỹ, thuốc giải của em sẽ nhanh chóng được đưa đến thôi.”
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn cô, ánh mắt tràn đầy lưu luyến.
“Ừm! Lâm Việt Thịnh, dẫn em đi thăm con đi!”
Cho dù Lâm Việt Thịnh lại muốn đánh trống lảng, nhưng Quách Thanh Tú vẫn một lòng một dạ muốn gặp con.
Rốt cuộc, một buổi chiều sáng sủa, Lâm Việt Thịnh dẫn Quách Thanh Tú đến nghĩa địa.
Quách Thanh Tú bị nỗi buồn vây quanh. Nhưng cảm xúc của cô đã tốt hơn lúc vừa xuất viện.
Trong một góc khuất không bắt mắt, có một ngôi mộ nho nhỏ. Không có mộ bia, không có di ảnh, thậm chí không có lấy một bó hoa tươi.
Quách Thanh Tú kinh ngạc đứng ở đó, nghĩ tới sinh mệnh nhỏ bé kia đang bị chôn dưới mặt đất tối đen, trái tim cô lại đau đớn.
Cô ngã nhào xuống đất, dán mắt lên trên mặt đất, cảm nhận hơi thở của đứa bé…
Tiếc rằng cô không thể cảm nhận được gì cả.
Con à, đời này duyên phận của chúng ta quá ngắn ngủi, vậy hãy để chúng ta gặp lại kiếp sau đi! Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.
Quách Thanh Tú nằm xuống chưa được bao lâu, Lâm Việt Thịnh lại kéo cô dậy.
“Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh, chúng ta về thôi!”
“Chúng ta lập một bia mộ cho con đi!”
“Để tính sau!”
Lâm Việt Thịnh vừa tha vừa kéo Quách Thanh Tú rời khỏi nghĩa địa.
“Quách Thanh Tú, trong lòng em, chẳng lẽ con quan trọng hơn anh hay sao?”
Quách Thanh Tú nhìn hắn u oán: “Còn gì mà so sánh nữa. Nó đã không còn rồi…”
Môi Lâm Việt Thịnh khẽ mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Có một số việc, vẫn nên che giấu dưới đáy lòng thì tốt hơn.
Xe mau chóng chạy tới nhà họ Lâm. Ngoài cổng đỗ một chiếc xe tải. Mấy người công nhân đang khiêng thứ gì đó từ trong biệt thự ra, sau đó ném lên xe tải.
Ban đầu Quách Thanh Tú không thấy rõ. Chờ đến khi cô nhìn rõ, lập tức đẩy cửa xe nhảy ra.
“Ê, ai bảo các anh lấy mấy thứ đó đi! Đây đều là tôi mua…”
Đó là một đống đồ chơi, có nôi em bé, chuông gió, xe đồ chơi, còn có những thứ đồ nhỏ. Đều là cô đích thân lựa chọn từng thứ một từ trong cửa hàng đồ dùng trẻ em.
Các công nhận bị Quách Thanh Tú chặn ở cửa. Quách Thanh Tú ra sức cướp lấy đồ trong tay họ như thể nổi điên, sau đó ôm vào phòng.
“Dì Trần, dì Trần, mau ra đây…”
Dì Trần chạy ra, thấy cảnh tượng này, không khỏi ngây ra.
“Cô Quách, cô đang làm…”
“Ai bảo dọn đồ của con tôi đi vậy hả…”
“A…” Dì Trần không dám lên tiếng, nhìn Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đi tới, phất tay ra hiệu cho họ rời đi.
“Là anh bảo họ dọn đi.”
“Lâm Việt Thịnh, anh điên rồi à? Đây đều là đồ của con trai em…”
Lâm Việt Thịnh ngạc nhiên nhìn cô. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Em phải học quên nó đi…”