Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 170: Lấy mạng đổi mạng




Trong phòng khách, sau khi Dương Hà Khuê tắm rửa xong và thay một bộ váy áo mới, cô ta cẩn thận sửa soạn lại bản thân một chút.

Khi cùng bị virus và bạo hành tình dục giày vò, thân thể của cô ta suy sụp một cách chóng mặt.

Trong gương, sắc mặt cô ta tái nhợt tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, đôi mắt vốn sáng long lanh cũng biến thành âm u tối tăm.

Mái tóc vốn suôn mượt như tơ cũng trở lên xơ rối, cô ta lấy tay vuốt một cái thì thấy từng cọng tóc một rơi xuống đất.

Đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, cô ta suýt nữa không nhận ra chính mình.

Đôi tay run rẩy cầm lược, ngỡ ngàng chải chuốt, bờ môi tái nhợt run rẩy.

Virus này nguy hiểm như vậy ư?

Nhưng vừa nghĩ đến việc Quách Thanh Tú sẽ phải lãnh hậu quả thì trong lòng cô chợt thoáng qua một chút vui vẻ.

Rất nhanh thôi, trong một tương lai gần cô ấy cũng sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại cũng cô.

Lâm Việt Thịnh, để xem anh sẽ có phản ứng gì khi thấy người con gái mà anh yêu không còn xinh đẹp kiều diễm nữa?

Một lúc lâu sau, Dương Hà Khuê mới chầm chầm bước ra.

“Em đẹp không?”

Cô đứng trước mặt hắn mỉm cười yếu ớt, mặc dù là chết những vẫn có chút không cam lòng.

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng dụi tắt điếu thuốc, nói: “Thuốc giải ở đâu?”

“Tuấn Khanh, anh đừng gắt gỏng với em. Yêu em nhiều một chút, nếu như vậy không chừng em sẽ nhất thời vui vẻ mà giao thuốc giải ra.”

Dương Hà Khuê mỉm cười, giọng nói có chút khàn khàn, không hề giống với giọng nói trong trẻo như chim Hoàng Anh lúc trước nữa.

Loại virus này quả thật rất nguy hiểm.

“Bớt nói nhảm đi, không phải cô lại muốn quay về ổ gà đó chứ?”

Thái độ lạnh lùng vô tình của Lâm Việt Thịnh khiến Dương Hà Khuê vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng cô vẫn mỉm cười như cũ, cô cảm thấy nụ cười này là thứ đẹp đẽ nhất trên khuôn mặt cô, cô thích dùng nó để thu hút Lâm Việt Thịnh.

“Lại đưa em về đó đi? Ha ha, thân thể này của em không vùng vẫy nổi nữa rồi...khụ khụ...”

Dương Hà Khuê yếu ớt ho khan nhưng ánh mắt cô vẫn trong trẻo lạnh lùng.

Chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người bên ngoài xuôi ngược như nước chảy, mọi người đều đang bận rộn, mỗi ngày của họ đều là những ngày tươi đẹp, bọn họ còn rất nhiều thời gian, còn rất nhiều hạnh phúc để hưởng thụ.

Không giống cô, đến cuối cùng chỉ có thể chết đi một cách lãnh đạm và đau khổ.

Lâm Việt Thịnh mất kiên nhẫn dụi tắt điếu thuốc xuống mặt bàn.

“Nhanh lên... Cô sẽ không nói với tôi, cô chỉ đang đùa giỡn tôi phải không?”

Dương Hà Khuê không tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa, nghiêm túc nói: “Được, chỉ cần anh đồng ý với em ba yêu cầu thì em sẽ đưa anh thuốc giải.”

“Nói đi!”

“Thứ nhất, kết hôn với em; thứ hai, đưa em đi hưởng tuần trăng mật; thứ ba, đưa em đi đăng kí...”

Lâm Việt Thịnh đứng bật dậy: “Cô điên rồi à? Đừng nói ba điều kiện, tôi sẽ không đáp ứng bất kì một điều gì trong ba điều đó, trừ khi tôi mất lý trí.”

Dương Hà Khuê thấy hắn không hề có ý muốn bàn bạc, cô cũng không tức giận chỉ đứng dậy khẽ mỉm cười.

“Vậy đành phiền anh tiếp tục nhốt em vào rồi.”

“Cô...”

Lâm Việt Thịnh tức sôi máu, hắn túm lấy Dương Hà Khuê, nhưng Dương Hà Khuê chỉ mỉm cười, không phản kháng.

Cô mặc hắn ngày càng siết chặt cô mình.

Không khí trong phổi ngày càng ít, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Hà Khuê dần ngột ngạt đến đỏ bừng rồi từ từ chuyển sang màu tím ngắt.

“Cậu ba, mau buông tay ra, cô ta sắp chết rồi!”

Lê Hùng Việt vội vàng xông lên ngăn cản, nếu cứ để cậu chủ bóp như thế thì người phụ nữ kia chắc chắn sẽ chết trong tay cậu ấy mất.

Một khi người này chết chết thì vĩnh viễn không tìm thấy thuốc giải cho cô Quách.

Lâm Việt Thịnh vẫn đang vô cùng tức giận nên không hề lương tay. Mất một lúc lâu, khi đôi mắt Dương Hà Khuê đột nhiên trừng lên, hắn mới buông tay.

Hắn vừa buông tay, Dương Hà Khuê đã mềm nhũn gục xuống.

Lâm Việt Thịnh tức sôi máu, hận không thể đạp chết cô. Người phụ nữ đáng chết này, sao hắn lại chọn cô để chọc tức Quách Thanh Tú chứ?

Lê Hùng Việt tiến lên, đưa tay thăm dò hơi thở của Dương Hà Khuê rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta đứng dậy nói: “Cậu chủ, cô ta vẫn còn sống...”

“Ừ, nhốt cô ta lại, canh chừng cẩn thận, ghi lại tất cả những những người mà cô ta liên lạc cho tôi.”

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói, hắn không tin Dương Hà Khuê không sợ chết.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn dùng mọi thủ đoạn để giày vò cô, thật khó tin, ý chí của cô lại kiên cường đến vậy, không chịu khuất phục không chịu gục ngã.

Nhưng dù sao cô vẫn sợ chết mà! Bệnh tình dần dần phát tác thì nhất định cô sẽ nghĩ cách đi tìm thuốc giải để uống.

Hiện giờ, Dương Hà Khuê đã bị Lâm Việt Thịnh khống chế trong căn phòng này.

Hơn nữa bên ngoài cò sắp xếp trạm gác ngầm, mọi ngóc ngách trong phòng đều lắp đặt cameras giám sát.

Điện thoại cũng bị nghe trộm, vì vậy Lâm Việt Thịnh nắm rõ như lòng bàn tay mọi hoạt động của Dương Hà Khuê.

Bóng đêm phủ xuống, Quách Thanh Tú đang chờ Lâm Việt Thịnh quay về, đã hơn mười giờ rồi mà hắn vẫn chưa về.

Quách Thanh Tú đứng dậy tắt TV, đi vào phòng tắm để chuẩn bị tắm rửa.

Cô nhìn mình trong gương, đột nhiên sự thay đổi trong giây phút ấy khiến cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Mắt cô rõ ràng đang nổi lên những tia máu màu đỏ, hai hốc mắt toàn là màu đỏ, rất đáng sợ.

Quách Thanh Tú ngây người, không biết nên làm gì?

Cô khổ sở vuốt tóc, cảm giác kỳ quái truyền đến từ bàn tay khiến cô càng kinh ngạc.

Kẽ tay xen lẫn từng sợi tóc đen...

Cô sợ hãi mở to hai mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Để chứng minh cho suy đoán của mình, hai tay cô lại điện cuồng vò mái tóc mình.

Hàng loạt những sợi tóc bị cô kéo ra.

Đột nhiên giọt nước mắt sợ hãi tuôn ra từ hốc mắt Quách Thanh Tú, đây nhất định là mơ, nhất định là cô đang nằm mơ, nhất định chỉ là mơ thôi...

Mau tỉnh lại đi!!!

Thuận theo động tác của Quách Thanh Tú, hàng loạt những sợi tóc rơi nhẹ xuống mặt đất. Tóc rơi đầy sàn khiến cô sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống mặt đất, nhặt những sợi tóc đang nằm ngổn ngang kia. Một búi tóc lớn trong lòng bàn tay, cô sợ đến mức run bần bật.

Quách Thanh Tú ra sức nhéo mặt mình để khiến bản thân tỉnh khỏi cơn ác mộng này.

Đau quá, cảm giác đau đớn mãnh liệt ấy làm cô ý thức được một cách rõ ràng rằng, cô không nằm mơ, tất cả đều là sự thật.

“A...” Quách Thanh Tú phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng.

Nhất định là cô đã mắc phải căn bệnh đáng sợ nào đó rồi, cô đã sớm cảm nhận được, sự đau đớn kỳ dị này rất bất thường.

“Thùng thùng thùng...” Dì Trần đứng ngoài cửa ra sức đập cửa.

“Cô Quách, cô Quách, cô sao vậy?”

Hàng động của Quách Thanh Tú đã kinh động đến dì Trần, một lát sau, cô mới bị mặt sàn lạnh buốt làm bừng tỉnh.

Không thể để cho dì Trần biết được, không thể để Lâm Việt Thịnh biết.

Quách Thanh Tú hoảng loạn nhặt những sợi tóc lên rồi nhét chúng vào thùng rác, tiếp theo cô xé một tờ khăn giấy đắp lên mặt, luống cuống lau sạch nước mắt rồi mới bước ra ngoài.

Dì Trần đứng gõ của hồi lâu thì bắt đầu lo lắng hoảng sợ.

Lúc Quách Thanh Tú vừa mở cửa, bà bèn chạy vội vào.

“Cô Quách, xảy ra chuyện gì vậy?”

Quách Thanh Tú cúi thấp đầu, làm bộ đang tìm thứ gì đó, cô không dám để dì Trần nhìn thấy mắt cô.

“Có một con gián trốn vào cống thoát nước rồi...”

Quách Thanh Tú thuận tay chỉ trỏ, dì Trần vội chạy ngay qua đó tìm, nhân cơ hội ấy cô đi ra ngoài.

Cô không nói không rằng chui thẳng vào chăn.

Cả cơ thể cô như thể bị một bóng ma bao phủ, rốt cuộc cô bị sao vậy?

Dì Trần tìm một vòng cũng không thấy con gián kia, lúc quay lại phòng ngủ thì thấy Quách Thanh Tú đã tắt điện đi ngủ rồi.

“Cô Quách, cô ngủ chưa?”

Không ai đáp lời bà nên dì Trần nhẹ nhàng thở dài một cái rồi đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó bà lại nhẹ nhàng kéo cửa phòng ngủ lại.

Quách Thanh Tú vô cùng sợ hãi, cô vội vàng quờ lấy điện thoại rồi lên mạng tìm kiếm những triệu chứng kì lạ này.

Tìm một hồi cũng không thấy tài liệu gì liên quan đến mấy triệu chứng này, Quách Thanh Tú thất vọng vô cùng.

Từ khi cô mang thai tới nay cũng đã nằm viện vài lần, tại sao bác sĩ không hé miệng nửa lời về căn bệnh này nhỉ?

Lẽ nào là do cô nghĩ nhiều rồi?

Quách Thanh Tú lăn lộn trên giường cũng không sao ngủ được.

Đến tầm nửa đêm, Lâm Việt Thịnh mới về.

Quách Thanh Tú núp trong chăn giả vờ ngủ, Lâm Việt Thịnh tắm xong, sợ làm phiền cô nên động tác rất nhẹ nhàng.

Hắn khẽ khàng nằm xuống cạnh cô, vươn cánh tay kéo cô vào lòng.

Hắn vùi đầu vào gáy cô, tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể cô.

Bàn tay luồn vào mái tóc cô, dịu dàng vuốt ve.

Một lát sau, hắn cảm thấy có chút bất thường, lúc rút bàn tay ra, cái cảm giác có thứ gì li ti quấn lấy thật khó diễn tả.

Hắn bật đèn điện thoại lên, chầm chậm rọi vào tay.

Đột nhiên cảm giác đau đớn choáng ngợp đáy lòng hắn, cảm giác đè nén, đau khổ, hoảng sợ nữa chi phối toàn bộ thần kinh của hắn.

Trong lòng bàn tay, toàn bộ thứ rối bời lộn xộn kia là những sợi tóc đen của Quách Thanh Tú, nó rụng thưa thớt giống như lá mùa thu vậy.

Cho dù hắn có lo lắng thế nào, nỗ lực ra sao thì cũng không thể ngăn căn bệnh ác tính này ngừng phát tác.

Cái cảm giác đau khổ này khiến hắn không tài nào chấp nhận được, thân hình cao lớn của hắn nhẹ nhàng run lên.

“Anh Việt Thịnh, đèn chói mắt quá, em không ngủ được.”

Quách Thanh Tú vốn không hề ngủ, cô nằm nghiêng nên không nhìn thấy vẻ mặt và động tác của hắn. Chẳng qua chỉ là cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, hắn bật điện thoại làm gì chứ? Cô muốn quay lại nhìn nhưng lại sợ hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ như mắt thỏ của mình.

Vậy nên Quách Thanh Tú chỉ đành mơ màng lim dim mắt rồi lầm bẩm.

Lâm Việt Thịnh giật mình, lập tức vo mớ tóc rụng thành một cục theo phản xạ rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó tắt đèn điện thoại đi.

Đêm lại sa vào bóng tối mịt mờ, tối tới mức chẳng nhìn thấy cả năm ngón tay.

Lâm Việt Thịnh lại quay về giường, cánh tay lại ôm lấy Quách Thanh Tú, giọng nói trầm thấp: “Vẫn chưa ngủ à?”

“Ừm, em mới vừa ngủ được một lát thì lại bị anh đánh thức rồi.”

Lúc này Quách Thanh Tú mới chầm chầm xoay người, dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào khuỷu tay hắn.

Trong đêm tối, hơi thở ngọt ngào của cô hòa quyện với hơi thở nam tính của hắn.

Lâm Việt Thịnh cúi người, hôn lên cánh môi Quách Thanh Tú một cách chuẩn xác.

Quách Thanh Tú bỗng ngẩn người, đưa tay đẩy hắn ra rồi thoát khỏi lồng ngực hắn.

Quách Thanh Tú vuốt ve đường viền trên mặt hắn, ngón tay mảnh khảnh khẽ khàng mơn trớn khắp khuôn mặt hắn, chiếc mũi thẳng tắp, hàng lông mày rậm rồi trượt xuống bờ môi mỏng.

“Em đang khiêu khích anh à?” Lâm Việt Thịnh hỏi xấu xa.

Nói xong là nhào tới, Quách Thanh Tú chặn hắn lại, mỉm cười: “Đáng ghét, đừng làm ồn, em có chuyện muốn nói với anh…”

Bàn tay Lâm Việt Thịnh đã lấn sâu vào bên trong áo cô, mơn trớn những đường cong ngọt ngào, tùy ý trêu đùa nhào nặn nó trong tay.

Hơi thở gấp gáp của hắn cũng dần trở lên nặng nề.

“Em yêu à, có chuyện gì thì đợi anh làm chuyện này xong rồi lại nói nhé…”

“Này, không được, đồ xấu xa lưu manh nhà anh…”

Quách Thanh Tú giãy giụa, nhưng cả người cô đã bị Lâm Việt Thịnh ôm lấy rồi.

“Thử tư thế mới xem sao…”

Lâm Việt Thịnh cười xấu xa nói.

Đêm tối bởi có cảnh tượng mãnh liệt này mà êm dịu và đẹp đẽ hẳn lên.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, phản chiếu rõ rệt bóng dáng hai người đang dây dưa triền miên lên bức tường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.