Vợ Hợp Pháp
Phần 20
VỢ HỢP PHÁP
Chương 20 – Cách giải quyết của Lâm
– Nói đi, có đúng em muốn rời xa anh?
Tiếng anh cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, không dám nhìn vào mắt anh tôi ấp úng hỏi lại:
– Em…nhưng mà sao anh lại biết chuyện đó?
– Trả lời anh đi đã, có phải em có suy nghĩ đó không?
Tôi thở dài gật đầu, anh nhận được câu trả lời vội nắm chặt vai tôi lắc lắc, đau khổ hỏi:
– Hường, tại sao lại có suy nghĩ ấy, tại sao lại muốn xa anh? Em từng hứa với anh thế nào, quãng thời gian mình bên nhau không có ý nghĩa gì với em hay sao?
– Em… nhưng mà em… mẹ anh nói đúng… bên em anh không thể có hạnh phúc trọn vẹn… nên em…
– Nên em nghĩ rằng rời xa anh để anh hạnh phúc, em nghĩ rằng không có em anh có thể vui vẻ hay không? Những lời anh từng nói em không nhớ chút gì?
Nói tới đây anh bất ngờ buông tay, xoay lưng lại phía tôi, giọng cũng nghẹn hơn:
– Mà thôi… nếu em đã có lựa chọn như thế… có nghĩa là anh không còn quan trọng với em. Vậy thì tuỳ em.
Tôi sợ anh buồn nên vội vã chạy tới trước mặt anh giải thích:
– Anh.. không đâu… không phải đâu… em yêu anh nên mới… tại em không thể sinh cho anh những đứa con khỏe mạnh, không thể cùng anh hoàn thành trách nhiệm nối dõi tông đường… tại em vô dụng…
– Hường, em đừng tự dằn vặt bản thân mình như thế, anh cũng không cần mấy điều đó. Chỉ cần có em, chỉ cần em luôn bên anh là đủ rồi. Hơn nữa chúng ta còn có bé Nhím, nếu em muốn chúng ta cũng có thể nhận thêm con nuôi mà, 2 đứa 3 đứa tùy ý em.
– Nhưng Nhím… không thích em… con bé luôn tỏ ra khó chịu khi em tới…
Anh ôm tôi vào lòng, bàn tay to lớn nhè nhẹ vỗ vào lưng tôi an ủi:
– Con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lại bị mẹ nó bỏ mặc để mải mê với nhân tình nên tổn thương tâm lý. Thêm việc mẹ nó đầu độc những suy nghĩ tiêu cực nên mới như thế. Anh cũng nói chuyện với con nhiều lần, anh tin là dần dần con sẽ hiểu ra, em và con sẽ lại thân thiết như ngày đầu. Anh biết em thiệt thòi nhiều khi quen anh, biết bố con anh làm em buồn nhiều lắm. Nhưng mà Hường à, em có thể ở lại bên anh, đừng đi được không? Anh thật sự rất cần em…
Đối mặt với lời cầu xin ấy của anh tôi thật sự không thể từ chối, bản thân tôi cũng rất yêu anh, không muốn xa anh. Thôi thì cứ ích kỷ một lần, cứ tham lam bên anh, sau này… nếu lỡ… mà thôi chuyện của sau này thì sau này tính. Hiện tại tôi chỉ cần biết anh yêu tôi, và tôi cũng yêu anh thế là đủ.
Anh thấy tôi gật đầu thì càng siết chặt vòng ôm, cơ thể tôi được anh ôm chặt trong lòng, da chạm da, trực tiếp cảm nhận hơi ấm của anh. Đầu tựa lên bờ ngực săn chắc quen thuộc, tay vòng qua ôm eo anh, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dưới. Chúng tôi đang trong tình trạng không mảnh vai che thân, và ở dưới đấy, có một vật thể đang lớn dần lên, chạm vào phía đùi non của tôi đầy khiêu khích.
Dù đã nhiều lần ân ái cùng nhau, nhưng trực tiếp nhìn chàng ngự lâm tôi vẫn có chút ngượng ngùng nên khẽ nhúc nhích để ngẩng đầu lên. Hình như tôi càng cựa quậy, thì nó càng lớn hơn. Lớn tới mức anh phải nuốt nước bọt khẽ nói:
– Đừng ngọ nguậy nữa, em đang làm anh khó chịu đấy.
– Em.. có phải tại em đâu? Là d…
Lời chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại, một nụ hôn dài đầy ướt át như muốn hút cạn không khí của tôi. Bàn tay kia ban nãy vẫn còn vỗ nhẹ vào lưng tôi nay đã mau chóng di chuyển lên phía trước mà xoa nắn. Lực lúc mạnh, lúc nhẹ làm cho tôi kích thích vô cùng.
Nhiệt độ cơ thể cả hai tăng cao, không khí trong phòng cũng tăng theo, anh dùng một tay còn lại ấn tay tôi phía dưới, nơi có vật thể căng cứng đang ngóc đầu mong chờ. Bên tai tôi truyền đến giọng nói trầm ấm của anh:
– Cái này là anh phạt cảnh cáo vì em dám có suy nghĩ rời xa bố con anh. Hôm nay em ở chiếu trên.
Tôi không phải tuýp phụ nữ truyền thống, mấy việc ấy tôi cũng không ngại ngần gì, xem như hôm nay tôi phục vụ anh hết mình vậy.
Tôi và anh nhanh chóng di chuyển đến giường, anh ở phía dưới, tôi phía trên nhấp nhô kịch liệt. Chưa bao giờ tự mình cầm trịch từ đầu tới cuối nên chưa được nửa hiện đã có dấu hiệu đuối sức. Anh nhìn tôi vừa nhấp vừa thở hổn hển thì nhẹ nhàng đặt tay phía sau lưng, đỡ tôi nằm xuống giường, sau đó thay tôi tiếp tục trận chiến. Tiếng thở dốc, tiếng va chạm của xác thịt vang lên đầy ái muội khắp căn phòng. Tới khi một tiếng gầm nhẹ vang lên, anh cũng từ từ đổ gục xuống bên cạnh tôi, bàn tay tham lam kia vẫn cố xoa nắn đôi gò bồng đảo thêm một lúc nữa mới chịu buông.
Khẽ rúc sâu vào lòng anh, tôi trầm tư suy nghĩ về những lời bác gái nói, rồi giật mình nhớ ra mới ngóc đầu lên hỏi anh:
– Anh, tại sao anh lại biết mẹ anh gặp em?
– Em còn dám hỏi hả, hôm đó anh chờ mãi em không sang, gọi điện cho em cũng chẳng được, lo quá anh còn tới tận đây tìm mà thấy em khóa cửa. Đúng lúc ấy chị gái anh điện lên nhờ anh mua chút đồ, còn nói là gửi mẹ mang về. Trong khi anh điện cho mẹ thì mẹ lại nói là không lên. Anh bắt đầu có linh cảm không lành, cho tới khi em bảo anh có việc bận và tránh mặt anh mấy ngày sau đó thì anh càng khẳng định hơn là mẹ gặp em. Anh điện về quê thăm dò thì bố nói là mấy hôm trước mẹ cái Nhím có qua nhà, mới đầu không ai tiếp nhưng cô ta nói là có chuyện liên quan đến bạn gái mới của anh thì mẹ bắt đầu tiếp chuyện. Chẳng biết hai người nói những gì, chỉ thấy mẹ hét lên “cái gì, nó vô sinh?”. Sau khi xâu chuỗi lại anh đã tới tìm em, lúc đó nhớ em quá nên chẳng kịp hỏi. Đến khi em có điện thoại gọi đến, anh liếc nhìn thấy số của mẹ nên giận quá.
Lại là chị ta, tôi đâu có làm gì có lỗi mà chị ta hết lần này đến lần khác đâm sau lưng tôi như vậy. Lần trước là bé Nhím, bây giờ lại tới lượt mẹ của Lâm, chẳng biết sau này chị ta có làm những gì. Rõ ràng là chị ta đã có nhân tình trẻ, hai người bọn họ còn bàn tính tới chuyện kết hôn, vậy vì lý do gì cứ mãi hơn thua với tôi. Chẳng lẽ chị ta ích kỷ tới mức chỉ muốn bản thân mình có hạnh phúc mới còn bắt bố con Lâm phải sống quả đời với quá khứ hay sao?
Cũng may mà anh đoán ra, nếu không giờ này có lẽ tôi vẫn đang sống trong dằn vặt. Rồi lại tự dằng xé bản thân giữa 2 lựa chọn đi hay ở.
– Mà khoan đã, cứ cho mọi chuyện là thế, nhưng tại sao mẹ anh lại biết hôm nay anh ở chỗ em? Đừng có nói là mẹ anh cũng suy đoán giống anh nha.
– Anh còn chưa nói chuyện với mẹ thì làm sao mà nói, chuyện đó anh cũng đang thắc mắc giống em đây. Anh nghĩ chỉ có thể là mẹ hỏi cái Nhím, lúc anh đi con bé cũng biết anh tìm em mà.
Cũng đúng, con bé luôn đề phòng tôi vì sợ tôi sẽ cướp mất bố của nó nên việc nó nói với bà nội cũng không có gì là lạ cả. Xem ra chuyện tình giữa tôi và anh còn chông gai nhiều lắm.
Ban nãy chìm đắm trong men tình thì cảm thấy bản thân có thể bất chấp mọi thứ, bây giờ xuôi rồi lại có chút run. Mẹ của anh nhất định còn tìm gặp tôi, nếu biết tôi vẫn chưa chịu buông tay chắc chắn bác sẽ tiếp tục làm khó.
Sau vài lần nói chuyện tôi nhận thấy mẹ Lâm là người phụ nữ thâm thuý, bác không nặng lời, cũng chẳng hề bắt ép nhưng từng lời bác nói ra lại nặng tựa ngàn cân khiến tôi tự thấy day dứt.
Những ngày sau đó tôi và Lâm vẫn đều đặn gặp nhau, mẹ anh cũng đều đặn hỏi tôi đã đưa ra quyết định cuối cùng hay chưa. Một bên níu giữ, một bên lại liên tục tạo sức ép khiến tôi nhiều lúc muốn nổ tung, mệt mỏi vô cùng.
Chuyện bì mẹ Lâm ép rời xa anh tôi lại chẳng dám kể với mẹ, tôi sợ bà sẽ đau lòng khi thấy con gái mình bị coi thường. Tôi thà tổn thương một mình còn hơn khiến bố mẹ phải phiền lòng thêm vì tôi.
Khi kiên nhẫn của mẹ Lâm gần cạn, bác trực tiếp tới gặp tôi thẳng thắn hỏi:
– Cháu không có ý định buông tha cho thằng Lâm đúng không?
– Cháu… bọn cháu thương nhau thật lòng… mong bác hiểu cho…
– Cũng vì thông cảm với cháu nên bác mới cho cháu ngần ấy thời gian. Nhưng cháu lại không chịu hiểu cho nỗi long của người mẹ là bác đây. Nếu cháu vẫn ích kỷ như thế buộc lòng bác phải mạnh tay, bác sẽ nói chuyện với thằng Lâm, bác không tin nó vì chữ tình mà bỏ chữ hiếu.
Đây cũng là lý do mà tôi cứ mãi phân vân, tôi yêu Lâm, không muốn anh phải kẹt giữa 2 người phụ nữ. Nhưng nếu bảo tôi phải rời xa anh thì tôi không thể làm được.
– Bác… cháu xin bác… bác đừng nói gì với anh ấy.
– Bác cũng không muốn làm khó hai đứa, nhưng vì hạnh phúc của thằng Lâm bác không thể không lên tiếng. Thôi được rồi, bác cho cháu thời hạn thêm 1 tháng nữa, mong là cháu không để bác trở thành một người mẹ ác độc trong mắt con trai.
Bác gái đi rồi tôi đau khổ gọi cho anh, tôi và anh ngồi hàng giờ bên nhau nhưng chẳng thể nghĩ ra được cách nào vẹn toàn.
Sau một hồi anh đột nhiên nói:
– Hay bọn mình kết hôn ngay đi.
– Kết hôn? Trong hoàn cảnh này?
– Phải, anh không muốn mất em, anh muốn kết hôn càng sớm càng tốt.
Tôi xua tay đáp:
– Anh không thấy mẹ anh nói gì hay sao mà lại bảo kết hôn lúc này.
– Kệ mẹ, anh sẽ nói chuyện với bà, anh đã quyết không ai có thể ngăn cản.
– Thôi em không muốn kết hôn trong hoàn cảnh này, nếu có cưới cũng phải làm lễ trong sự vui vẻ của hai bên gia đình. Hơn nữa mẹ anh đã nói như thế bây giờ mình lại đòi kết hôn khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Anh thở dài suy nghĩ tiếp, một lát sau đột nhiên vỗ đùi hồ hởi nói:
– Anh nghĩ ra rồi, mẹ phản đối vì em khó sinh con, bây giờ chỉ cần em có thể mang thai là sẽ giải quyết được mọi chuyện.
– Anh đang đùa em hay sao, thời gian qua chúng ta đâu có dùng biện pháp.
– Chúng ta sẽ thụ tinh nhân tạo, anh tìm hiểu kỹ rồi, khoa học bây giờ phát triển lắm, em cũng không phải là vô sinh mà chỉ là khó giữ thai. Chỉ cần em có thể mang thai nhất định chúng ta sẽ có cơ hội.
Anh càng thuyết phục lòng tôi càng buồn, nếu đơn giản như thế thì tôi và Phong đã chẳng đến mức không thể nhìn mặt nhau. Nhưng tôi cũng không nỡ dập tắt hy vọng trong lòng anh nên cứ mãi im lặng. Mặc cho Lâm ở bên cạnh huyên thuyên đủ thứ tôi cũng chẳng để vào tai được chữ nào. Trong đầu tôi lúc này chỉ bận tâm tới việc làm sao để có thể thuyết phục được mẹ anh mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!