Vợ Hợp Pháp
Phần 17
VỢ HỢP PHÁP
Chương 17 – Con gái Lâm
Sau nhiều ngày suy nghĩ tôi quyết định gọi điện về quê tâm sự với mẹ, biết là sẽ khiến bà phiền lòng nhưng với tôi lúc này chỉ có mẹ mới có thể đưa ra cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất. Cũng vì tôi đã từng đổ vỡ một lần nên trong mối quan hệ lần này tôi luôn cẩn trọng mọi thứ.
Mẹ nghe xong thì nhẹ nhàng nói:
– Yêu một người đàn ông đã từng đổ vỡ hôn nhân con sẽ gặp rất nhiều khó khăn như thế. Và mẹ nghĩ cô vợ cũ ấy có thái độ đó là vì ích kỷ chứ không hẳn còn yêu. Phụ nữ luôn có tính sở hữu rất cao, thứ gì đã từng là của mình thì không muốn một ai khác chạm vào dù cho bây giờ đã không còn dùng tới nữa. Cô vợ kia cũng vậy, Lâm và cô ấy cũng từng yêu nhau, từng mặn nồng, bây giờ lại nhìn Lâm quan tâm con, yêu thương con, cô ấy có chút ích kỷ cũng là dễ hiểu. Con đừng quá bận tâm về điều đó, thứ quan trọng là phản ứng của Lâm, cậu ấy đối với con thế nào, hành xử với vợ cũ ra sao. Và mẹ nghĩ trong những cuộc gặp gỡ của họ con không nên tham gia, người cũ – người mới sẽ rất khó dung hòa. Lâm gặp là vì cần có trách nhiệm với con gái. Tất nhiên khi nào chỉ có riêng Lâm và con gái cậu ấy thì có thể đi cùng để thân thiết hơn với con bé, còn nếu có thêm người cũ thì đừng tự làm bản thân khó xử. Nếu con thấy bất an, hoặc cảm thấy Lâm dành quá nhiều thời gian cho vợ cũ, tệ hại hơn nữa là vợ cũ của cậu ấy làm ảnh hưởng đến cuộc sống và mối quan hệ của hai đứa con, thì con nên nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy. Trong bất kỳ mối quan hệ nào, cũng đều cần có sự thẳng thắn. Mọi khúc mắc chỉ được giải quyết khi chúng ta ngồi lại với nhau, chứ không phải là khi ta im lặng.
– Con hiểu rồi, con cảm ơn mẹ.
– Ừ, hiểu là tốt, sau này có bất cứ chuyện gì con cũng có thể nói với mẹ, mẹ sẽ cùng con giải quyết.
Tôi mỉm cười thật tươi, hóa ra mẹ đôi lúc cũng như tri kỷ là thế, chưa bao giờ tôi thấy tâm sự với mẹ lại thoải mái như lúc này. Bỗng nhiên lại muốn bản thân được bé lại được được xà vào lòng mẹ, được mẹ bế trên tay như những ngày con thơ. Quãng thời gian bên mẹ mãi mãi là khoảng thời gian bình yên và hạnh phúc nhất đời tôi.
Sau cuộc nói chuyện ấy tôi cũng hiểu ra nhiều điều, và tôi sẵn sàng cho người cũ của Lâm thêm một chút thời gian để quen với sự xuất hiện của tôi. Cũng như cho bản thân mình thêm thời gian để hòa nhập với cuộc sống của Lâm.
Tôi cứ ngỡ mình hiểu chuyện thì người ta cũng biết điều, nhưng tôi đã lầm, chẳng phải tự nhiên mà anh ở vậy 7 năm nay. Tất cả là do chị vợ cũ quý hóa của anh, mỗi lần anh quen ai đó mà chị ta biết được sẽ tìm cách phá, dù có lần chị ta đã quen bạn trai mới nhưng vẫn phá cho bằng được. Ngày con bé còn nhỏ thì chị ta liên tục giả con bệnh để làm phiền anh, tính anh thì lo cho con nên có lần bỏ cả bạn gái chạy đi mua thuốc cho con. Kết quả người ta không chịu nổi nên buông tay. Tới khi con bé lớn hơn thì chị ta ép con gọi cho bố, lúc thì nói nhớ bố, khi lại bảo con bị ốm. Anh thì vô tư, lúc nào cũng đặt con gái lên hàng đầu, người ta lại gái tân nên không chịu được thiệt thòi mà bỏ đi. Vỡ cũ của anh biết yếu điểm của anh là con gái nên luôn lấy nó ra để khiến người mới chùn chân.
Với tôi chị ta cũng áp dụng cách đó, nhưng tôi vẫn ở bên anh vì tôi hiểu anh, cùng cảnh lỡ dở nên tôi không muốn làm khó anh, hơn nữa tôi cũng quý con bé nên chẳng muốn ngăn cấm tình cha con của người ta.
Cách cũ không được chị ta chuyển qua cách mới, đang dịp nghỉ hè nên chị ta liên tục dẫn con tới chỗ anh hôm thì bảo con gái nhớ bố nên để 2-3 ngày. Có khi thì cả tuần mới đón với lý do bận.
Anh dù phải đi làm nhưng muốn được gần con nên vẫn đón con gái, ban ngày anh đi làm nên phải thuê giúp việc theo giờ để trông con. Tình tôi từ nhỏ đã thích trẻ con nên mỗi khi rảnh đều qua nhà anh nấu nướng cho hai bố con. Con bé được cái giống anh nên ăn uống khá dễ.
Mỗi lần tôi qua anh luôn là cầu nối giữa tôi và con bé, lúc thì anh bày trò để 3 người có thể cùng nhau vui đùa, khi lại gợi ý con bé vào phụ tôi nấu nướng để hai cô cháu vừa làm vừa nói chuyện.
Con bé năm nay lên 9, đã biết làm một số việc đơn giản, lại khá ngoan nên hai cô cháu cũng mau chóng thân thiết. Một lần đang cùng nhau làm món gà rán khoái khẩu của con bé tôi tiện miệng hỏi:
– Ở nhà mẹ có hay làm món này cho Nhím không?
– Ở nhà toàn bà ngoại nấu ăn thôi cô ạ, mẹ cháu ít ở nhà lắm.
– Chắc mẹ bận đi làm hả?
Con bé đột nhiên nhìn qua phía ngoài rồi chạy tới bên tôi thì thầm:
– Cháu nói cô này cô đừng nói với bố nha. Cô hứa đi.
– Cô hứa.
– Bà toàn chửi mẹ là “mày tối ngày chỉ theo trai không để ý đến con cái gì cả”. Có lần mẹ đi đón cháu cùng với chú nào nữa, cháu không thích chú đó một chút nào cả.
Tôi thoáng giật mình với thông tin con bé vừa kể, mẹ con bé ly hôn đã lâu, việc chị ta quen người mới là chuyện bình thường. Nhưng tới mức để bà ngoại phải lên tiếng vì bỏ bê con cái thì có chút lạ. Tôi không biết chị ta nghĩ gì, nhưng nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ luôn ưu tiên con mình lên hàng đầu, sau đó mới tới hạnh phúc của bản thân. Mà ngẫm lại thì cũng đúng, chị ta như thế thì mới vứt con bé ở đây dù biết bố nó bận đi làm.
Khẽ thở dài tôi xoa đầu con bé hỏi tiếp:
– Chắc bà nói giỡn thôi phải không?
– Không đâu cô, con nghe thấy mấy lần luôn.
– Vậy cái chua đi cùng mẹ con là người thế nào, sao con lại không thích chú đó.
– Tại vì chú đó cướp mẹ của con, con ngồi phía sao mà chú đó cứ sờ đùi mẹ, còn hôn mẹ nữa.
Tôi tròn mắt nhìn con bé, người đàn ông xa lạ kia sao lại có hành động ấy trước mặt trẻ con. Còn mẹ con bé nữa, chị ta không nghĩ hành động đó không tốt cho tâm lý của một đứa trẻ mới lớn hay sao. Con bé đang tuổi tò mò, lỡ con bé học theo thì sao?
– Vậy mẹ con có bảo chú ấy dừng lại không?
– Mẹ chẳng nói gì cô ạ, mẹ còn cười với chú ấy nữa. Thấy con nhìn mẹ còn quát, cấm con không được mách lẻo với bà.
Cuộc đời tôi chưa từng gặp người mẹ nào đối xử với con như thế. Càng nghe con bé kể tôi càng thấy xót xa. Lúc ấy tôi chỉ muốn ôm con bé vào lòng, một cái ôm thật chặt vì tôi chẳng biết phải nói với con bé thế nào về mẹ nó cả. Tôi cũng muốn nói cho anh biết mọi chuyện để anh góp ý với mẹ nó. Nhưng tôi đã hứa với con bé, tôi sợ nếu nó biết tôi không giữ lời sẽ ghét tôi. Khó khăn lắm tôi mới khiến con bé tin tưởng, tôi không muốn đánh mất niềm tin với con bé, càng không muốn tuổi thơ của con bé bị vấy bẩn bởi những hình ảnh không đứng đắn từ mẹ nó.
Tôi muốn giúp con bé, nhưng tôi lại chẳng có quyền gì để can thiệp, chỉ có thể đóng vai một người bạn tâm giao cùng con bé chia sẻ mọi buồn bực trong lòng.
Một ngày nọ, khi tôi và con bé thân nhau được 2 tháng, con bé đột nhiên xa cách đến khó hiểu. Dù tôi có chủ động bắt chuyện với nó nó cũng không trả lời, nấu món ăn nó thích nó cũng không đụng đũa tới. Không chỉ tôi, mà cả Lâm cũng rất ngạc nhiên về thái độ khác lạ của con bé. Hôm ấy anh đã có cuộc nói chuyện thẳng thắn với con gái, còn tôi thì ở trong phòng vì không tiện tham gia.
– Nhím, có phải gần đây con có chuyện gì phải không?
– Không.
– Bố biết con đang có chuyện không vui, có thể tâm sự với bố được không?
Con bé lắc đầu không nói, mặc cho Lâm có gặng hỏi thế nào, dỗ dành ra sao cũng chỉ nhận lại sự im lặng. Tới khi anh hết kiên nhẫn và hỏi thẳng con bé:
– Vậy tại sao mấy hôm nay con lại tránh mặt cô Hường, đồ ăn cô nấu con cũng không ăn?
– Con không thích.
– Lý do vì sao con lại không thích?
– Đơn giản vì con không thích, sao bố hỏi nhiều thế?
Thấy con bé dám lớn tiếng quát lại bố anh mất bình tĩnh quát lớn:
– Con hư như thế bố sẽ trả con lại cho mẹ con đấy.
Tôi ở trong phòng thấy anh lớn tiếng thì vội chạy ra kéo tay can ngăn:
– Anh, có gì từ từ nói, đừng nói thế con nó buồn.
Anh nghe tôi khuyên cũng dịu xuống đôi chút, nhưng con bé lại đột nhiên chạy tới dứt tay tôi ra khỏi tay anh rồi quát:
– Cô đừng đụng vào bố cháu.
– Nhím, con không được hỗn.
Con không hỗn, là cô ấy muốn cướp bố, vì cô ấy nên bố mẹ mới không thể ở cùng nhau. Con ghét cô ấy.
Lâm giận tái mặt, bóp chặt vai con bé quát;
– Ai dậy con như thế?
– Mẹ nói với con cô ấy là hồ ly tinh, cô ấy chia rẽ bố mẹ, còn cướp bố đi. Sau này bố sẽ đi theo cô ấy và không thương con nữa. Con ghét cô ta, ghét cả bố nữa…
Con bé nói xong thì oà khóc, tôi muốn ôm con bé vào lòng dỗ dành nhưng nó đẩy ra rồi chạy vụt ra ngoài đường. Tôi với Lâm bất ngờ tới không kịp phản ứng. Tới khi chúng tôi chạy theo thì không thấy bóng dáng con bé ở đâu cả.
Tôi cùng anh chạy khắp phố, gọi đến khản nửa tiếng rồi mà chẳng thấy con bé đâu. Nỗi bất an bắt đầu khiến cả hai chúng tôi run sợ. Ở đây xe cộ nhiều, con bé lại không quen, ngộ nhỡ có gì đó không may chắc tôi sẽ day dứt cả đời.
– Nhím à, con ở đâu lên tiếng đi đừng làm cô sợ… Nhím, Nhím ơi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!