Vợ Hợp Pháp

Chương 14: Phần 14




Vợ Hợp Pháp​

Phần 14

VỢ HỢP PHÁP

Chương 14 – Đòn trả thù bất ngờ.

Giây phút thấy hai người đó quấn chặt lấy nhau trên chính chiếc giường của mình tôi đã vô cùng căm phẫn, chỉ hận bản thân không thể lao tới giết chết bọn họ cho hả giận.

Tôi và chồng đang đứng trên bờ vực li hôn, chúng tôi cũng đã li thân trước đó. Việc chồng tôi qua lại với người cũ tôi cũng biết từ lâu nhưng không thể ngờ anh đốn mạt tới mức đưa thẳng chị ta về nhà khi chúng tôi vẫn còn chưa chấm dứt hẳn.

Sẽ có người nói vì trước đó tôi nhu nhược, tôi ngu ngốc nên chồng tôi mới như thế. Nhưng họ không phải là tôi, họ không thể hiểu những mặc cảm, tự ti mà tôi đang phải đối mặt. Chỉ những người có những khiếm khuyết về cơ thể mới hiểu được lí do vì sao tôi luôn nhẫn nhục như vậy. Chỉ có những ai không thể làm mẹ mới hiểu được cảm xúc của tôi lúc này.

Không thể có con, bây giờ lại còn bị chồng cắm sừng, nỗi đau tột cùng ấy đã hóa thù hận. Vẫn biết chỉ cần li hôn là mọi đau buồn sẽ kết thúc, nhưng tôi không muốn như thế. So với những nỗi đau mà tôi phải chịu suốt thời gian qua thì li hôn chẳng phải quá dễ dàng hay sao?

Còn nhớ mấy lần trước mỗi lần tôi muốn li hôn anh đều không đồng ý. Sau mỗi lần ấy anh đều quan tâm, chiều chuộng tôi hơn. Cứ ngỡ là vì anh thương tôi, không muốn mất tôi, hóa ra là vì thời gian đó chị ta cũng đang hạnh phúc bên chồng. Anh sợ mất tôi rồi sẽ chới với không còn điểm tựa nên mới hạ mình xin lỗi tôi. Bây giờ chị ta đã li hôn, lại chấp nhận qua lại với anh, chẳng còn lí do gì để lưu luyến một con đàn bà không biết đẻ như tôi nên anh ta thẳng tay vứt bỏ.

Lúc tôi vô tình đọc được những tin nhắn yêu đương họ trao nhau tôi đã chạnh lòng. Với tôi, anh chưa bao giờ ưu ái được đến thế. Thời điểm ấy tôi vẫn muốn níu kéo cuộc hôn nhân nên đã nói chuyện thẳng thắn với chồng.

– Anh và chị ấy.. giữa hai người là sao?

– Em hỏi thế tức là em đã biết rồi, mọi chuyện đúng như em đang nghĩ. Cô ấy mới ly hôn và rất cần một người ở bên cạnh. Anh không thể bỏ mặc mẹ con cô ấy lúc này.

– Vậy là anh thừa nhận anh đang ngoại tình với người yêu cũ?

Anh chẳng ngần ngại mà gật đầu thừa nhận, anh còn nói ở bên chị ta anh cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Thay vì một lời giải thích anh lại ném cho tôi câu nói:

– Cuộc hôn nhân của chúng ta khi ấy quá vội vàng…

– Anh nói thế là có ý gì, ai là người đã cố gắng thuyết phục tôi cưới, ai là người thề thốt sẽ lo cho tôi? Là ai?

– Lúc đó anh cứ nghĩ mình có thể cố gắng để con có đủ cha đủ mẹ. Sự thật là thời gian sống với em anh cũng nhiều lần cố gắng yêu em, cố gắng vun đắp cho hạnh phúc và quên đi cô ấy nhưng không thể… Nếu chúng ta có một đứa con chung, có một sợi dây gắn kết có lẽ đã khác…

Tôi bất giác thấy tủi hổ và nhục nhã vô cùng, thì ra tôi mãi mãi chỉ là một kẻ lấp chỗ trống cho người khác. Tình yêu và sự hy sinh của tôi đã bị anh vùi dập một cách không thương tiếc. Những lời anh nói ra tựa như hàng ngàn vạn mũi tên đâm nát tim tôi. Hóa ra chồng tôi cưới tôi chỉ vì đứa con, suốt thời gian qua anh sống với tôi cũng chỉ vì hai chữ trách nhiệm chứ chẳng hề có tình yêu.

Sự thực phũ phàng ấy đã vùi dập tôi, tôi nào phải người đàn bà không có tự trọng. Tôi cũng là con người, cũng biết đau, thế nên tôi chấp nhận ra đi để nhường anh cho cô ấy. Tôi nhẫn nhịn, tôi chịu đựng nhưng hai người họ không để cho tôi được yên, họ hết lần này tới lần khác chà đạp tôi, ép tôi phải xù lông lên để phản khàng.

– Phong à, anh xem thường tôi quá rồi đấy.

Cảnh một nam một nữ không mảnh vải che thân tôi đã cẩn thận ghi lại, thậm chí còn dốc nốt số tiền tiết kiệm cuối cùng của bản thân để thuê thám tử. Tôi muốn thu thập mọi bằng chứng ngoại tình của chồng, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt trước khi dời đi.

Khi đã có đủ bằng chứng trong tay, tôi lại quyết định chơi trò mèo vờn chuột với họ một lần. Tôi nhắn tin hẹn gặp chồng để thỏa thuận về vấn đề li hôn. Trong lúc rút tập hồ sơ tôi cố tình đánh rơi một túi phong bì xuống đất, vài bức ảnh âu yếm của đôi nam nữ rơi ra. Tôi lại vờ hốt hoảng cúi xuống nhặt chúng lên rồi giấu lại vào trong túi xách.

Đúng như tôi dự đoán, kẻ có tật sẽ luôn giật mình, Phong vội vàng túm lấy tay tôi rồi hỏi:

– Mấy cái này.. ở đâu em có?

Tôi vẫn diễn trọn vai người vợ cam chịu đau khổ đáp:

– Cái này.. có người gửi cho em… không đề tên nên em không biết ai gửi. Em… ban nãy vội quá… em nhét luôn vào đây. Em không có ý gì đâu… chuyện của anh em cũng không còn bận tâm nữa.

Phong không nói gì mà thẳng tay giật chiếc phong bì từ chỗ tôi, bằng một cách nào đó nét chữ ở trên ấy lại khá giống với nét chữ của Ngọc Ánh. Tôi biết nhiêu đây chưa đủ để làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người bọn họ, nhưng chỉ cần ánh mắt của anh ta có chút giao động là tôi đã hả hê rồi. Kịch hay vẫn còn chờ ở phía sau, không cần phải nóng vội.

Một tuần sau chúng tôi lại gặp nhau, vẫn là tôi chủ động hẹn gặp. Tôi làm thế là vì biết được nhân tình của anh ta đang cùng chồng cũ đưa con trai đi chơi. Bọn họ vui vẻ cười đùa thế kia chắc chắn khiến ai đó phát điên lên vì hờn ghen.

Nhìn ánh mắt Phong vằn đỏ tôi chợt nhớ tới Yến, kế hoạch của tôi sẽ hoàn hảo biết bao nhiêu nếu có sự góp mặt của cô ta. Theo thông tin từ chị Bích thì cô nàng tiểu tam ấy vẫn ôm mộng làm phu nhân phó giám đốc. Hôm nay tôi sẽ giúp cô nàng ấy toại nguyện.

Ngay lập tức tôi hẹn gặp Yến, mới đầu cô nàng này khá đề phòng khi gặp tôi. Nhưng vì tôi đánh trúng vào tâm lý nên mất dần phòng bị. Tôi kể cho Yến nghe một phần sự thật về vợ chồng tôi, về việc tôi không thể sinh con còn Phong thì lại không chịu ly hôn. Bằng tập hồ sơ bệnh án cộng thêm một chút nước mắt tôi đã khiến Yến tin rằng tôi là người vợ biết nghĩ cho chồng, rằng vì tôi không thể sinh con nên muốn bỏ đi để anh tìm hạnh phúc mới. Tôi còn cố tình nhấn mạnh việc Phong không chịu ly hôn để nhờ cô ta giúp đỡ. Chuyện Phong qua lại với người cũ vẫn được anh ta giấu kín nên Yến không chút nghi ngờ.

– Chị biết là thật nực cười nhưng chị muốn nhờ em ngoại tình với chồng chị.

– Ngoại tình, chị đùa tôi đấy hả?

– Không, chị hoàn toàn nghiêm túc. Anh Phong xứng đáng có một gia đình trọn vẹn, anh ấy xứng đáng được làm cha, nhưng chị lại không thể sinh con. Chị xin em, lúc này chỉ có em mới giúp được chị. Chị biết em thương chồng chị, cũng chỉ có mình em mới có thể giúp chị được.

Yến vốn đã ôm mộng trèo cao nay lại được tôi chắp cánh thì hớn hở hỏi lại:

– Nhưng bằng cách nào?

– Chỉ cần em đồng ý giúp chị chị sẽ sắp xếp ổn thoả mọi thứ.

– Tôi đồng ý, vì anh Phong tôi chấp nhận hi sinh một chút.

Vậy là cá đã cắn câu, tôi vờ thống khổ nói tiếp:

– Chị đội ơn em, chỉ cần em có thể mang tới hạnh phúc cho chồng chị thì cả đời này chị cũng không quên ơn em. Có điều em có thể giữ bí mật về thoả thuận giữa chúng ta được không? Phong là người có lòng tự trọng cao, chị sợ nếu anh ấy biết sẽ không bao giờ chấp nhận.

Yến lúc này đã bị tôi dắt mũi, cô ta đồng ý với mọi yêu cầu của tôi. Vậy là bước đầu của kế hoạch đã thành công, bước sau chỉ cần dụ cho Phong lên giường với cô ả nữa là thành công.

Đương nhiên Phong sẽ không tự nguyện nhưng tôi đã có cách. Chỉ một chút mánh khoé là có thể khiến Phong ngoan như một chú cún trong vòng tay Yến. Nhìn bức ảnh Yến không mảnh vải che thân bên người chồng mẫu mực mà tôi không khỏi nhếch mép cười. Nhấn nút chuyển tiếp bức ảnh cho ai đó tôi ung dung ngồi xem kịch hay.

Tôi cũng thông báo cho Yến biết về Ngọc Ánh, tôi nói tằng cô ta là người cũ của chồng tôi, vừa mới li hôn lại thấy Phong thành đạt nên nuối tiếc. Còn cố tình thêm thắt để biến Ngọc Ánh thành con đàn bà tham lam, mưu mô muốn quyến rũ Phong để cướp phong cho riêng ả.

Yến cũng chẳng phải dạng vừa, một khi cô ta đã leo được lên giường thì không đời nào chịu buông tay. Cuộc chiến giữa Yến và Ngọc Anh chính thức nổ ra từ đó, còn tôi trở thành ngư ông đắc lợi.

Mặc cho Phong có giải thích cỡ nào Ngọc Ánh cũng không chịu tin. Cô ta cho rằng Phong có thể ngoại tình với cô ta thì cũng có thể tằng tịu với cấp dưới. Và rồi trong cơn ghen đến mất hết lí trí cô ta tự tay tung những bức ảnh Phong bên Yến lên trang web của công ty Phong nhằm dằn mặt Yến mà không ngờ đã tự tay huỷ hoại đi sự nghiệp của Phong.

Mất mặt với cấp dưới, bị cấp trên khiển trách, mất hết tin nhiệm của đồng nghiệp… bao nhiêu tức giận Phong trút cả lên đầu cô nhân tình bé nhỏ. Hai người từ sống chết có nhau bây giờ quay sang hạ bệ đối phương không thương tiếc.

Ngọc Ánh chửi Phong là kẻ phụ bạc, còn Phong cũng chì triết cô ta vì vẫn còn qua lại với chồng cũ. Hai người ai cũng cố gắng dùng mọi từ ngữ làm tổn thương đối phương nhiều nhất nên mất hết tỉnh táo.

Tôi mượn gió bẻ măng, gửi thêm đoạn video Ngọc Ánh cùng Phong quấn chặt nhau trên giường cho Yến. Yến vốn đang thù Ngọc Ánh vì khiến cô ta mất việc nên chơi lại chiêu cũ, gửi toàn bộ video ấy cho chồng cũ và người nhà của Ngọc Ánh. Hành động này đã chính thức đẩy cuộc chiến lên đỉnh điểm. Ba người bọn họ không ai chịu nhường ai. Còn tôi lại tiếp tục đóng vai cô vợ cam chịu hiểu chuyện, chia sẻ cùng Phong mọi áp lực trong cuộc sống.

Anh ta từ việc muốn vứt bỏ tôi như vứt một món đồ chơi hỏng thì lại quay sang tìm tôi để giãi bầy. Tôi vẫn thế, vẫn lắng nghe và đưa cho chồng những lời khuyên hữu ích. Càng ngày anh ta càng tìm đến tôi nhiều hơn, Ngọc Ánh cũng vì thế mà phát điên nhiều hơn. Mọi chuyện cứ thế diễn ra theo đúng kế hoạch tôi đã vạch sẵn.

Đến một ngày, anh ta ôm lấy tôi mà nói rằng:

– Anh có thể đón em về nhà được không, thiếu em anh mới nhận ra mình chẳng làm nổi một việc gì. Anh hứa từ nay sẽ không làm em buồn, em khóc nữa. Anh thề sẽ toàn tâm toàn ý với em, vì anh biết ngoàiem ra sẽ chẳng ai hi sinh cho anh nhiều như thế cả.

Tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ đưa ra tờ đơn ly hôn khiến anh ngỡ ngàng. Mọi bằng chứng ngoại tình tôi đều có đủ, trả thù tôi cũng đã làm xong. Anh ta không muốn ly hôn nhưng đành bất lực. Bên cạnh đó, tôi cũng tốt bụng cho anh ta biết một bí mật:

– Anh không thắc mắc vì sao Yến lại có thể leo lên giường anh dễ dàng như thế sao?

– Ý em là gì?

– Còn là gì nữa, đến nước này tôi cũng không ngại cho anh biết tôi chính là người đứng sau tất cả. Sao nào, đau lắm đúng không?

Phong tím mặt chỉ tay về phía tôi lắ bắp;

– Cô.. cô… tôi không ngờ cô là loại đàn bà độc ác. Uổng công tôi đã tin tưởng cô.

– Cảm ơn đã quá khen, tất cả là nhờ anh đào tạo đó.

Nói rồi tôi ngạo nghễ bước đi, siết chặt tập phong bì trong tay, trong ấy chính là những bức ảnh ân ái của Phong cùng 2 người phụ nữ kia. Địa chỉ tôi cũng đã điền, chỉ vài ngày nữa thôi nó sẽ tới tay bố mẹ Phong, cũng chính là bố mẹ chồng tôi. Tôi không biết việc lần này là đúng hay sai chỉ thấy lòng nặng trĩu những ưu tư. Nước cờ này liệu có quá tàn nhẫn hay không? Là tôi đang trả thù Phong hay tự đánh mất chính mình. Số ảnh này có nên gửi đi hay không?

❌ Có ai hả hê không, có thì cho em xin 1 like đi.

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.