Chương 759
Một bóng người mặc đồ vệ sĩ màu đen bước ra từ bóng tối với đôi mắt đen sâu thẳm nhìn theo bóng dáng đi xa của hai mẹ con.
Màn đêm buông xuống.
Tần Hoài An và người nhà họ Chử cùng nhau ăn tối trong phòng ăn.
Trước khi chính thức bữa ăn, cô ấy mang món canh thuốc đã được hằm hôm nay cho Liễu Giai Tâm.
“Đây là?” Liễu Giai Tâm đặt câu hỏi.
Mấy ngày nay nước da của da dẻ của bà tệ đi rất nhiều, ăn uống cũng không ngon miệng. Mới nhìn thầy một bát thuốc bắc đen sì như vậy, bà ấy cũng không muốn thử.
Tần Hoài An bình tĩnh giải thích: “Bà Chử, lúc trước bà bị trúng độc, chất độc vẫn còn sót lại trong cơ thể.
Đây là đơn thuốc hôm nay tôi đặc biệt làm cho bà. Nó có thể giúp bà tẩy sạch chất độc còn sót lại, hơn nữa nếu sau này bà gặp phải độc nữa thì cũng không phải sợ độc tính nữa.”
Nói xong, Tần Thu Vũ liếc nhìn Chử Gia Mỹ không chút lưu tình, nhìn thấu vẻ căng thẳng trên khuôn mặt của cô ta.
Khi Liễu Giai Tâm nghe nói rằng thuốc sắc này có tác dụng lợi hại như vậy, thì biết rằng Tần Hoài chắc phải rất vất vả mới làm ra được.
Bà ấy lập tức nói lời cảm ơn, sau đó không do dự cầm bát lên và sẵn sàng uống hết.
Tuy nhiên lúc này Chử Gia Mỹ lúc này mới khoan thai lên tiếng chất vấn: “Khi mẹ tôi bị trúng độc và được đưa đến bệnh viện, còn nôn ra máu và suy hô hấp. Các bác sĩ trong bệnh viện đều bắt lực bó tay. Có thể thấy rằng độc tính phải rất đáng sợ. Món canh này của cô thần kỳ như thế sao? Sau này sẽ không sợ trúng độc nữa sao?”
Tần Hoài An đưa mắt nhìn cô ta, gật gật đầu: “Nếu cô Chử không tin, cô có thể tự mình thử xem.”
Chử Gia Mỹ khinh khỉnh khit mũi: “Tôi là sợ mẹ tôi sau khi uống thuốc này sẽ xảy ra chuyện! Tôi không trúng độc, uống thuốc của cô làm gì chứ?”
Thế sao?
Trong mắt Tần Hoài An lóe lên một tia sáng.
Liễu Giai Tâm liếc nhìn Chử Gia Mỹ, đồng thời nói: “Được rồi, y thuật của Tần Hoài An, có phải tôi không biết đâu. Có gì mà không tin được chứ.”
Nói xong, bà ấy uống thuốc rất dứt khoát.
Chử Gia Mỹ chỉ đành phải im miệng.
Trong bữa ăn tối, Tống Cẩn Dung nói với Liễu Giai Tâm rằng Tần Hoài An đã đồng ý cho Thiên Nam về nhà họ Chử.
Trên mặt Liễu Giai Tâm có chút kinh ngạc, bà ấy liền xác nhận với Tần Hoài An: “Tần Hoài An, chuyện này là thật sao? Cô thật sự đồng ý sao?”
Tần Hoài An gật đầu, đặt tay lên chiếc vai nhỏ bé của Thiên Nam, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiên Nam, con gọi đi.”
Thiên Nam suy nghĩ một hồi, rồi lanh lợi gọi Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm: “Bà có, bà nội.”
“Âyyo, chắt của tôi giỏi quá!”
Tống Cẩn Dung vui mừng khôn xiết khi nghe thằng bé gọi hai tiếng bà có, liền xoa xoa khuôn mặt mềm mại của cậu bé: “Lát nữa qua chỗ bà cố, bà cố cho con một phong bao lì xì lớn luôn!”
Liễu Giai Tâm cũng đáp lại một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Đây là ngày tuyệt vời nhất kể từ khi con trai bà – Chử Chấn Phong gặp chuyện.