Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 741




Chương 741

 

“Việc này thì…” Hàn Lệ Thu cười một cách kỳ quặc và đột nhiên nói “Có thể anh hiểu lầm rồi, tôi bắt con trai của bạn, không phải để bảo vệ bản thân.”

 

Trong tiềm thức Tần Hoài An muốn mở miệng nói, nhưng bị cái nháy mắt của Chử Chấn Phong ngăn lại.

 

Anh nhìn cô và hỏi Hàn Lệ Thu trên điện thoại bằng một giọng trầm: “Cô muốn gì?”

 

“Anh hoặc là Tần Hoài An, đều được.” Giọng điệu của Hàn Lệ Thu rất thản nhiên, trầm thấp cười và giải thích: “Tôi muốn anh là người nắm quyền của Chử Thị, hoặc là người của Tần Hoài An. Con người tôi không tham lam, cho nên anh có thể chọn một trong hai.”

 

“Hớ, không thể nào.”

 

Chử Chấn Phong làm sao mà nghe cho được, người Hàn Lệ Thu muốn là Tần Hoài An. Đối với vị trí nắm quyền Chử Thị mà nói, cô ta cũng không thể ngồi yên.

 

Vì vậy, anh đã bác bỏ yêu cầu của Hàn Lệ Thu mà không do dự.

 

“Vậy sao, vậy thì thật đáng tiếc …” Hàn Lệ Thu tỏ vẻ có chút đáng tiếc, giọng điệu thay đổi, đột nhiên hung tợn nói: “Vậy thì đợi mà nhận xác của con trai anh đi!”

 

Tần Hoài An chưa kịp nói thì điện thoại đã cúp máy.

 

Tần Hoài An chỉ đành lo lắng nhìn chằm chằm Chử Chấn Phong nói: “Dùng tôi để đổi lại Thiên Nam đi.

 

Đây là cách nhanh nhát để cứu Thiên Nam trở về. Tại sao anh lại không đồng ý? Vừa rồi anh không thầy Thiên Nam bị đối xử như thế nào sao?”

 

Chử Chấn Phong bình tĩnh nhìn cô, trầm giọng nói: “Đoạn video đó thật giả thế nào khoan hãy nói, còn việc cô ta muốn cô đi thế chỗ Thiên Nam, tuyệt đối không được.”

 

Tần Hoài An cười khổ lắc đầu: “Không có gì là không thể… Chỉ cần cứu được Thiên Nam, cho dù chết tôi…”

 

Trước khi nói xong, vai của cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ bóp lại.

 

Chử Chấn Phong dựng thẳng người của cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

 

Đôi mắt anh sâu thẳm kiên định nhìn cô, lớn tiếng nói: “Cô và Thiên Nam đều không thể có chuyện được!”

 

Sau đó, anh còn nhắn mạnh thêm một câu: “Tôi sẽ để hai người xảy ra chuyện gì đâu.”

 

Tần Hoài An ngắn ra, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, trong tiềm thức cô nói: “Không phải anh muốn mang con trai về nhà họ Chử sao? Nếu tôi chết thì sẽ không còn ai cướp con trai nữa rồi.”

 

Chử Chấn Phong giận dữ cau mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán nực cười.

 

“Tần Hoài An, không phải cô tưởng những gì tôi muốn chỉ là một đứa con trai đấy chứ?”

 

Ý tứ trong mắt anh quá mạnh mẽ, cộng thêm lời nói ẩn ý hiển nhiên, Tần Hoài An không khỏi tự hoài nghỉ có phải lúc trước mình đã hiểu sai cái gì không.

 

Mục đích của Chử Chấn Phong lâu nay không phải là muốn cướp đi Thiên Nam của cô ấy sao? Giờ lại nói gì vậy chứ?

 

Bởi vì chuyện của Thiên Nam, đầu óc Tần Hoài An không cách nào bình tĩnh được, giờ đây càng thêm rối rắm, cô bắt giác hỏi: “Vậy anh còn muốn gì nữa?”

 

Chử Chấn Phong nhìn thẳng cô, ánh mắt càng sâu thẳm.

 

Với một cử động nhẹ của đôi môi mỏng và gợi cảm, từ “em” như thể kẹt giữa môi và răng và sắp thốt ra.

 

Nhưng mà, Tần Hoài An khẽ cau mày với vẻ phảng phát không kiên nhẫn, làm anh chuyển mạch suy nghĩ, nuốt lại chữ đó vào trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.