Chương 736
Còn Tần Hoài An đến bệnh viện Phúc Khang dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ.
Tại văn phòng chủ tịch của tập đoàn Chử Thị.
Chử Chấn Phong đang suy nghĩ về cuộc điện thoại của Tần Hoài An, anh nhận được tin tức báo cáo từ biệt thự rằng Tần Hoài An đã đến bệnh viện Phúc Khang thăm mẹ anh.
Anh lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Từ lúc nào mà Tần Hoài An có quan hệ tốt như vậy với mẹ anh chứ? Trước mắt thì Thiên Nam vẫn đang nằm trong tay Hàn Lệ Thu, cô không thể có lòng mà đền bệnh viện thăm mẹ anh vào lúc này.
Vậy… rốt cuộc cô đến đó làm gì vậy?
Chử Chấn Phong không thể đoán được suy nghĩ của Tần Hoài An, vì vậy anh đành đề vệ sĩ để ý để nhất cử nhát động của Tần Hoài An và báo cho mình khi có yêu cầu.
Ở chỗ bệnh viện.
Bởi vì có vệ sĩ đi theo, Tần Hoài An chỉ có thể giả bộ diễn kịch, đến phòng bệnh của Liễu Giai Tâm trước.
Còn Liễu Giai Tâm biết Tần Hoài An sắp đến, nên khi nhìn thấy cô, bà ấy không hề ngạc nhiên, trái lại trên mặt bà ấy còn nở một nụ cười hòa nhã.
“Mấy ngày nay Chử Chấn Phong khá bận, nhờ tôi đến thăm bà. Đây là canh bổ dưỡng tôi hầm cho bà, giúp giải độc, phục hồi sức khỏe.”
Tần Hoài An đặt cặp lồng xuống, ấm áp nói.
Liễu Giai Tâm nhàn nhạt gật đầu, ôn hòa cười nói: “Làm phiền cô rồi.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Hoài An, có lẽ bà ấy biết cô đang lo lắng điều gì.
Bà ấy khuyên nhủ: “Tôi đã Chấn Phong kể về chuyện của Thiên Nam. Cô yên tâm, Thiên Nam là máu mủ của nhà họ Chử. Hàn Lệ Thu tuyệt đối sẽ không dám động vào thằng bé. Chắc Chấn Chấn Phong sẽ được cứu nó.”
Tần Hoài An không tập trung đáp lại.
Cô không ở lại với Liễu Giai Tâm quá lâu, trò chuyện một lát thì cô liền rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Hoài An cầm báo cáo giám định trong túi xách ra.
“Cô Tần, cô còn muốn đi làm chuyện gì sao?”
Nghe thấy câu hỏi của vệ sĩ, Tần Hoài An gật đầu, nhưng không muốn bọn họ đi theo mình.
“Mấy anh ở đây chờ tôi, tôi sẽ sớm quay lại thôi.”
Nói xong còn đi về phía trước.
Nhưng hai vệ sĩ lại đi theo sau.
Tần Hoài An nhíu mày xoay người: “Không phải là tôi đã nói các anh không cần đi theo sao?”
“Chuyện này… Cô Tần, đây là mệnh lệnh của cậu Chử, bảo chúng tôi không rời nửa bước, phải bảo vệ sự an toàn cho cô.”
“Bảo vệ hay là giám sát?” Ánh mắt của Tần Hoài An sắc bén.
Hai vệ sĩ nhìn nhau.
Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên: “Tần Hoài An!”
Tần Hoài An quay đầu lại khi nghe thấy tiếng kêu, thấy Tân Bảo Nga đang kinh ngạc nhìn mình, trên mặt cô liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tân Bảo Nga tưởng rằng Tần Hoài An đã sớm rời khỏi đây sau khi từ biệt ngày hôm đó, nhưng không ngờ rằng cô lại xuất hiện trong bệnh viện.