Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 693




Chương 693

 

Vệ Nam bắt lực lắc điện thoại, đầu dây bên kia không có trả lời nên anh ta cũng không đáp lại cậu Chử được.

 

Trái tim Chử Chấn Phong hơi chùng xuống, nói với Hàn Âu Dương: “Nói cho tôi biết địa chỉ.”

 

Hàn Âu Dương nói tên câu lạc bộ Hàn Thị bằng một giọng tăm tối.

 

“Nếu anh muốn cứu họ thì phải đến càng sớm càng tốt, nếu muộn thì chỉ có thể đến nhặt xác của người phụ nữ mình yêu và đứa con trai yêu quý của mình thôi”.

 

Nghe được lời đe dọa của Hàn Âu Dương, Chử Chấn Phong nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng nguy hiểm, “Anh dám sao?”

 

Hàn Âu Dương nở nụ cười, trong sự bắt lực lại có một tia dữ tợn, “Tôi cũng không có cách nào khác, anh có thể thử.”

 

Nói xong liền cúp điện thoại.

 

Sắc mặt của Chử Chấn Phong ảm đạm, trong đôi mắt sâu chứa đầy vẻ thù địch.

 

Hàn Âu Dương đã nói rằng mẹ con Tần Hoài An ở trong tay anh ta, nhưng địa chỉ lại không phải ở cửa cảng.

 

Vậy rốt cuộc là ở cửa cảng hay câu lạc bộ Hàn Thị?

 

Một vấn đề khó khăn đang đặt ra trước mắt, chờ đợi anh quyết định.

 

“Cậu Chử, Hàn Âu Dương như vậy là có ý gì, cô Tần và những người khác đều nằm trong tay anh ta?

 

Vậy thì… chúng ta hãy đến cảng đi?” Vệ Nam cũng bối rối và cũng có chút áy náy.

 

Bởi vì phương hướng của hai nơi hoàn toàn khác nhau, nếu không xác định được là sẽ đến đâu, một đi một về thì sẽ làm trễ thời gian. Không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

 

Chử Chấn Phong siết chặt nắm đắm, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn, trên mặt như có một tầng sương giá ngưng tụ, lạnh đến buốn người.

 

“Dừng xe–”

 

Mệnh lệnh lạnh lùng nghiêm nghị phát ra từ miệng anh.

 

Một tiếng két vang lên, chiếc xe đang tăng tốc đột ngột dừng lại.

 

Chiếc xe phía sau cũng dừng lại.

 

Chử Chấn Phong siết chặt nắm đắm, gân xanh trên nắm đấm cũng nổi lên.

 

Anh quay đầu nhìn Vệ Nam, lạnh lùng hét lên: “Ở bên chú hai có tin tức gì không?!”

 

Vệ Nam rùng mình, lập tức cúi đầu nhìn điện thoại, trên trán rỉ ra từng giọt mồ hôi hột, trên lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi.

 

Chú hai này, ngày thường trả lời tin nhắn rất nhanh, hôm nay sao lại không có động tĩnh gì?

 

Dưới cái nhìn chằm chằm của Chử Chấn Phong, Vệ Nam cảm thấy rất lo lắng.

 

Ngay khi anh ta cảm thấy sự kiên nhẫn của cậu chủ sắp cạn kiệt, thì điện thoại vang lên một tiếng ting.

 

Như vừa nhìn thấy cứu tinh, anh ta vội vàng mở tin nhắn, nhưng vừa nhìn đã thấy choáng váng.

 

“Cậu Chử, chú hai bảo không biết rõ về chuyện này, nhưng chú ấy nói sẽ điều tra sự tình.” Anh ta vội vàng báo tin tức cho Chử Chấn Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.