*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 669
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn về tắm biển bằng gỗ đang treo phía trên của căn nhà trước mặt, trên đó viết ba chữ “Vườn Tình Tâm.”
Vừa nãy trên đường đi đến đây mọi người có đi qua mấy căn nhà nhưng căn nhà ở trước mặt cô lại là căn to nhất trong số đó.
Tân Thịnh theo tầm mắt của cô nhìn lên tắm biển gỗ đó rồi lại hơi kéo lên khóe miệng cười khổ một tiếng: “Căn nhà này thật ra là chuẩn bị cho Nhược Tình nhưng bà ấy không muốn ở mà trở về quê.”
Tân Thịnh nói xong khế thở dài một tiếng. . đam mỹ hài
Nhược Tình?
Tần Hoài An trong nghĩ ngợi hỏi: “Người mà chú nói là bà Tân sao?”
Tân Thịnh cũng không giấu giếm gật đầu.
Sau đó ông ta giao Thiên Nam cho Tần Hoài An nói: “Hai người cứ yên tâm ở đây đi, chỗ này bình thường không có ai ở đâu, tôi thỉnh thoảng đến Hải Lam cũng chỉ ở một vài ngày thôi. Còn mấy đứa trẻ nhà tôi… bọn nó đến vội đi vội chắc cũng sẽ không tới đây nên không ai biết cô đang ở chỗ này đâu.”
Tần Hoài An đáp lại: “Vâng.”
Sau đó Tân Thịnh nói lão Dương sắp xếp cho Tần Hoài An một người giúp việc.
Lúc chuẩn bị rời đi, không biết là ông ta nghĩ đến cái gì đùa nói: “Thật ra tôi tưởng lúc trước cô không đồng ý ở cùng Chử Chấn Phong là do cô với Thanh Phong đang yêu nhau sâu đậm. Nhưng khi vừa nghe cô kể về chuyện của hai người xong tôi lập tức hiểu, thì ra là do Thanh Phong nó tự mình đa tình rồi.”
Nói xong, ông ta cũng không nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tần Hoài An nhanh chóng quay đầu rời đi.
Tận đến khi bóng dáng đó đi xa rồi thì Tần Hoài An mới hoàn hồn lại.
“Cô Tần, phòng ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, mời cô vào trong.” Người giúp việc nói.
Tần Hoài An thu ánh mắt lại, ôm Tần Thiên Nam đi vào trong sân.
Nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, cô không nén nồi thở dài.
Có ai ngờ tới ông Tần trông uy nghiêm lạnh lùng như vậy, hóa ra lại là một người nhiệt tình đến thế.
Mà cô lại có thể mặt dày đồng ý đề nghị của bên kia, đến ở trong nhà của người khác.
Nhưng những gì ông Tần nói cũng có lý.
Cô và Thiên Nam đang trong tình cảnh nguy hiểm, tạm tránh một thời gian là đúng, đợi khi tình hình hai nhà Hàn và Chử ổn định, cô sẽ cùng Thiên Nam rời đi.
Chỉ là không biết lúc đấy nhà họ Chử… còn ở đó không.
Tần Hoài An ngây người một lúc, bỗng nhiên lắc đầu.
Thật ra cô rất lo lắng cho Chử Chấn Phong, nếu nhà họ Chử không còn nữa, không phải vừa hay sao?
Như vậy cô không sợ Chử Chấn Phong tới cướp mắt con trai cô.
Tuy rằng cô tự an ủi mình như vậy, nhưng Tần Hoài An luôn cảm thấy trong lòng như mang gánh nặng, giống như đang lo lắng một cái gì đó.
Bệnh viện Phúc Khang.
Trải qua ca phẫu thuật khẩn cáp, nhịp thở của Liễu Giai Tâm đã tạm thời giảm bớt, nhưng tình trạng ho ra máu và những tình trạng thể chất khác của bà ấy vẫn còn.
Chỉ là cân nhắc đến sức chịu đựng thân thể của bà ấy, không thể làm phẫu thuật lần nữa, nên phải chuyển đến phòng bệnh nguy cấp để quan sát tình hình.
“Anh Chử, không tìm thấy tung tích của Tần Hoài An và cậu chủ Thiên Nam!”
Tin tức mà Vệ Nam đưa về khiến lòng Chử Chấn Phong nặng trĩu, chỉ cảm thấy càng thêm kiềm nén.
“Họ thật sự bị người nhà họ Hàn bắt đi?”
Chương 670
Nếu không thì chỉ với mánh khóe của Tần Hoài An, có thể trốn ở đâu được chứ?
Chử Chấn Phong không ngừng suy nghĩ.
Lúc này, một y tá đi tới với vẻ mặt căng thẳng, hai tay cầm tờ giấy đưa đến trước mặt Chử Chấn Phong.
“Anh Chử, cái này được phát hiện dưới cỗ tay của bà Chử.”
Chử Chấn Phong không hài lòng vì suy nghĩ của mình bị gián đoạn, chỉ là ánh mắt rơi vào tờ giấy trên tay cô y tá, sợ run lên, không biết nghĩ đến cái gì, rất nhanh nhận lấy.
Mà khi nhìn thấy tờ giấy này, Tần Bảo Nga từ trong phòng bệnh đi ra với vẻ mặt căng thẳng, bước chân dừng lại.
“Anh, đây là cái gì?” Chử Gia Mỹ tò mò lại gần.
Nếu cô ấy đã chọn để lại tờ giấy này, đủ để chứng tỏ cô ấy đã tự mình rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ là, tại sao… cô ấy rõ ràng thấy mẹ anh trúng độc, vì sao không nghĩ cách giải độc mà còn muốn rời đi.
Tại sao thấy chết mà không cứu?
Chử Chấn Phong biết rằng không nên cưỡng ép Tần Hoài An phải chữa bệnh cho mẹ mình.
Chỉ là…cô rời đi không nói một lời, suy cho cùng khiến trong lòng anh cảm thấy rét lạnh.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, anh đối xử tốt với mẹ con họ như vậy, cô ấy đều xem như không thấy?
Gương mặt Chử Chấn Phong lạnh lùng trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới hạ giọng nói: “Trước tiên thì hãy tìm cách cứu mẹ trước đi.”
Chử Gia Mỹ gật gật đầu, nhưng cũng có chút do dự nói: “Nhưng mà, bác sĩ cũng đã nói là…”
Những lời sau câu nói đó, cô ta không nói tiếp nữa, nhưng những người có mặt lúc đó đều hiểu cả rồi.
Tình hình của Liễu Giai Tâm lúc này quả thực rất xấu, bác sĩ cũng nói là không cứu được nữa, chỉ có thể kéo dài thế thôi. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, thì máy ngày nữa cũng kéo dài không nỗi.
Trong nháy mắt, bầu không khí bỗng trở nên nặng trịch, như thể trên đầu ai cũng có máy đám mây đen bay vòng vòng, sắc mặt người nào cũng u ám cả.
Tân Bảo Nga đứng trước cửa phòng bệnh, quan sát vẻ mặt của từng người.
Cô ta đảo mắt sang chỗ khác thì thấy một bóng người đang bước vội tới.