Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 667-668




Chương 667

 

Tần Hoài An ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta, do dự, sau đó miễn cưỡng nói: “Thật ra, chúng tôi chuẩn bị đi tới bến tàu.”

 

Tân Thịnh nghe vậy, rất nhanh đã hiểu ra, lộ ra một chút ngạc nhiên và khó hiểu: “Cô đây là muốn rời đi à?”

 

“Đúng vậy.” Tần Hoài An gật đầu.

 

Tân Thịnh nói: “Với tình hình hiện tại của nhà họ Chử và nhà họ Hán, cô là góa phụ lại mang theo đứa trẻ mồ côi bố. Việc rời đi lúc này không phải là một bước đi khôn ngoan. Giống như tình huống vừa rồi, cô có thể gặp phải chúng bát cứ lúc nào.”

 

“Tôi biết.”

 

Tần Hoài An mím môi, ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn ông ta: “Nhưng nếu như chúng tôi không rời đi mà tiếp tục dây dưa với Chử Chấn Phong thì nhà họ Hàn cũng không bỏ qua cho hai mẹ con chúng tôi. Tại sao chúng tôi lại là mục tiêu? Không phải là vì chúng tôi không rõ ràng về sự liên quan với nhà họ Chử sao?”

 

Tân Thịnh sững sờ chốc lát, sau một lúc ông ta cũng không nói nên lời.

 

Cứ tưởng rằng ngoài Nhược Tình ra thì không còn người thứ hai trên thế giới này có thể khiến ông ta không có lời nào để nói.

 

Không ngờ rằng bây giờ lại tình cờ gặp Tần Hoài An.

 

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tân Thịnh có một nụ cười nhẹ, ông ta cất giọng nói với tài xế: “Lão Dương, rẽ phải ở ngã tư phía trước và đưa cô Tần và những người khác đến biệt thự của tôi.”

 

“Tân Thịnh… chúng ta không đến bệnh viện để thăm bà Chu nữa sao?”

 

Tân Thịnh xua tay: “Không phải có Bảo Nga ở đó rồi sao? Chúng ta không phải bác sĩ đi rồi cũng không thể giúp được gì. Muộn chút rồi thăm cũng không ảnh hưởng gì.”

 

Lão Dương không nói cái gì nữa, tại ngã tư quay đầu.

 

Tần Hoài An lại tỏ vẻ không hiểu, nghỉ ngờ nhìn Tân Thịnh, lặp lại: “Chú Tân, nơi chúng tôi muốn đi là bến tàu, chú…”

 

“Cô Tần, đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp như vậy là để cho mẹ con cô an toàn. Tin tưởng tôi đi, nếu nhà họ Hàn thực sự muốn làm gì đó với cô, cho dù đến bến tàu rồi thì cô cũng không chắc chắn có thể an toàn rời đỉ.”

 

Tân Thịnh dù rất bận nhưng vẫn ung dung cắt ngang lời Tần Hoài An, nhìn cô nói ra lời đề nghị: “Không bằng nên tạm thời ở lại làm khách ở biệt thự của tôi vài ngày, đừng nói không, tôi có thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị vấn đề gì dù chỉ là một cọng lông, tôi cũng có thể đảm bảo rằng nhà họ Chử sẽ không tìm thấy cô.”

 

Trong lời nói, vô cùng tự tin.

 

Cực kỳ giống như một vị tướng đang chiến đấu trên chiến trường và bắt bại trong một thời gian dài.

 

Tần Hoài Thư hiểu được ý đồ sắp xếp của bên kia, không khỏi lộ vẻ xúc động, vội vàng nói: “Cảm ơn chú! Chú Tân, tôi và chú chưa từng quen biết nhau, không ngờ chú lại giúp đỡ tôi như vậy. Tôi thật sự vô cùng biết ơn.”

 

Tân Thịnh khẽ cười thầm, trong mắt ông ta chọt hiện lên một thâm ý: “Nếu cô thực sự muốn cảm on, tôi có chút tò mò về chuyện giữa cô và Liễu Thanh Phong, hay là cô kể cho tôi nghe đi?”

 

Tần Hoài An sững sờ nói: “Thật ra, anh ấy và tôi cũng không có gì…”

 

Nhưng mà Tân Thịnh đã hỏi rồi thì Tần Hoài An cũng không có gì phải giấu giếm.

 

Trên đường đến biệt thự, cô kể cho ông ta nghe quá trình quen biết Liễu Thanh Phong ở nước ngoài.

 

Tân Thịnh nghe được chuyện Tần Hoài An chữa bệnh cho Lưu Thanh Phong, không khỏi bất ngờ liếc nhìn cô: “Cô thực sự đã chữa khỏi virus tử thần trên người Thanh Phong?”

 

“Viruss tử thần?” Tần Hoài An lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, sau đó mới phản ứng lại: “Ông đang nói về virus conx01?”

 

Tân Thịnh gật đầu, khoanh tay trên đầu gồi, vẻ mặt trở nên sâu lắng: “Loại virus bí ẩn bùng phát ở phương tây vào tháng 8 năm ngoái, một khi bị nhiễm, trong vòng bảy ngày mắc bệnh sẽ chết. Loại virus này đầu tiên lây lan từ một trang trại, sau đó không biết bằng cách nào đó vượt qua biên giới, khiến một số lượng lớn binh lính ở tuyến phòng thủ phía tây bị nhiễm bệnh, gây thương vong nghiêm trọng…”

 

Nói đến đây, Tân Thịnh dường như chợt nhận ra điều gì đó, dừng chủ đề.

 

Sắc mặt của ông ta thả lỏng một chút ra hiệu với Tần Hoài Thư: “Ò, cô nói tiếp đi.”

Chương 668

Tần Hoài An nhìn xuống để che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt, tiếp tục nói. Cô đem chuyện của mình cùng Liễu Thanh Phong kể xong rồi vờ như tùy ý nói: “Căn bệnh do vi rút gây ra này hiện nay đã có biện pháp phòng chống, các nghiên cứu về loại thuốc điều trị cũng có những đột phá mới, vắc xin cũng sẽ nhanh chóng được sản xuất ra nên tình huống sau này chắc sẽ chuyền biến tốt đẹp hơn thôi.”

Tân Thịnh nhíu mày, hơi lắc đầu: “Căn bệnh này ngày một biến đổi, cho đến tận bây giờ thì tình hình dịch bệnh ở phương Tây vẫn cực kỳ nghiêm trọng như trước.”

Tần Hoài An đang muốn nói thêm thì xe chợt dừng lại.

Chú Dương nói: “Ông Tân, chúng ta đền biệt thự rồi.”

Tân Thịnh trước tiên đẩy mở cửa xe ra rồi đạp từng bước chân vững vàng kiên định bước xuống xe.

Sau đó ông ta ra hiệu cho Tần Hoài An: “Xuống xe đi.”

Tần Hoài An đáp lại một tiếng nhưng nhìn qua Thiên Nam đang ngồi giữa ghế tựa nhắm mắt ngủ thì cô lại có chút khó xử.

Cậu bé ngủ thật sự rất say, ngay cả chỗ xuống xe cũng bị chặn lại hết.

Tân Thịnh thấy thế đột nhiên cười lớn, sau đó lại khom người chui vào trong xe đem Thiên Nam bề lên.

Ông ta ngày ngày đều rèn luyện đôi cánh tay của mình rắn chắc khỏe khoắn nên ôm cậu bé rất vững vàng, một chút cũng không làm cậu bé thức giấc.

Tần Hoài An kinh ngạc nhìn ông ta.

Còn Tân Thịnh thì chỉ nhìn cô một cái rồi bế cậu bé ra khỏi xe.

Tần Hoài An lúc này mới lập tức xuống xe, có chút cẩn thận nhẹ giọng nói: “Chú Tân, hay là để tôi bế thằng bé cho.”

“Không sao đâu.” Tân Thịnh tùy ý nói, bước từng bước lớn về phía trước.

Tần Hoài An nghe vậy chỉ đành cầm túi lên bước theo.

Lúc nãy trên đường đi, Tần Hoài An và Tân Thịnh luôn nói chuyện với nhau nên cô cũng không chú ý đường đi hai phía bên ngoài như thế nào. Vì vậy mà cũng không rõ lắm hiện tại bản thân đang ở chỗ nào của Hải Lam.

Nhưng nhìn trước mặt hiện tại là một cánh cổng kiểu cổ vô cùng đồ sộ mang đậm hơi thở uy nghiêm và một cái sân vườn cực kỳ to lớn, rộng rãi. Hai bên vách tường trồng đầy những cây trúc xanh cao ngất và thẳng tắp, xanh thẳm một màu xanh lá mạ.

Trên cánh cổng màu đen là một chiếc khóa bằng đồng theo phong cách cổ xưa.

Ngồi ở hai bên cánh cổng không phải là là hai chú sư tử đá như bình thường mà lại là hai chú chim ưng với đôi cánh giương cao như đang chuyển động. Tư thế ngẩng cao hướng thẳng về phía chân trời cực kỳ đặc biệt.

Lúc Tần Hoài An còn đang đánh giá khung cảnh trước mắt thì Tân Thịnh ôm cậu bé đi ở phía trước đã bước vào tới sân trong rồi.

Tần Hoài An nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại rồi chạy nhanh theo.

Đi qua khỏi sân trước rồi một đường đi thẳng ra sân sau.

Ven đường đi cô không thấy nhiều người giúp việc lắm nhưng lại có không ít vệ sĩ mang theo súng trường đứng bảo vệ nơi này vô cùng chặt chẽ.

Đây là lần đầu tiên Tần Hoài An nhìn thấy một nơi ở mà được vệ sĩ trông coi như thế này nên theo bản năng bước nhanh hơn một chút.

Căn biệt thự này thật sự rất lớn, người đi tầm bảy tám phút mới tới nơi.

Tân Thịnh cuối cùng cũng dừng lại bước chân nói: “Mẹ con hai người tạm thời cứ ở đây đi, căn nhà này lâu rồi không có người ở, đợi một lát lão Dương tìm người quét dọn đến dọn qua là được.”

Tần Hoài An gật đầu: “Vâng, cảm ơn chú Tân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.