Chương 651
Tống Mai đang không biết phải làm sao, nghe thấy Tần Hoài An phân phó thì vội vàng gật đầu, không thể chờ đợi được mà đi ra ngoài.
Có chuyện làm là được rồi, như vậy trong lòng sẽ không sợ nữa.
Nhìn Tống Mai rời đi, Tần Hoài An tiếp tục ôm con, nhẹ nhàng trấn an.
Chờ Tống Mai mang sữa nóng lên, Tần Hoài An tự bón cho Thiên Nam uống xong, cảm xúc thằng bé cũng dần dần ổn định lại, ngủ trong lòng Tần Hoài An.
Tống Mai thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta nhìn mảnh kính vỡ trên đất, thấp giọng nói với Tần Hoài An: “Cô An, vậy tôi dọn dẹp ở đây trước nhé?”
Tần Hoài An gật đầu, ra hiệu bà ta làm nhẹ chút.
Thiên Nam đã bị dọa sợ, phải để cho thằng bé ngủ một giấc thật ngon.
Tống Mai nhẹ nhàng dọn dẹp.
Đợi bà ta quét xong mảnh kính bể trên đất, một bóng hình cao lớn mang theo hơi thở lạnh lùng vội vàng đi vào phòng.
Khi Chử Chấn Phong biết biệt thự bị tập kích, anh không kịp kết thúc cuộc họp mà lập tức chạy về trước.
Lúc này, thầy Thiên Nam ngủ ở trong lòng Tần Hoài An, lại nhìn tháy cửa sổ bị vỡ xuyên thủng, vẻ lạnh lẽo thoáng hiện ra trong mắt anh, bỗng nhiên anh nắm chặt tay lại.
Nhà họ Hàn… thật sự là quá to gan!
Tuy rằng tai nạn không đến mức chết người, nhưng việc này chắc chắn là do nhà họ Hàn khiêu khích.
Chử Chấn Phong giấu đi sự tức giận trên mặt, khôi phục hơi thở lạnh lẽo, đi tới trước mặt Tần Hoài An.
“Thằng bé thế nào rồi?” Anh trầm giọng hỏi.
Tần Hoài An lập tức giơ ngón tay lên, ra hiệu im lặng với anh.
Chử Chấn Phong lập tức im lặng, anh lặng lẽ quan sát Thiên Nam, xác định cậu bé không bị thương.
Có lẽ là đã bị hoảng sợ.
Anh lại nhìn Tần Hoài An, chắc chắn cô cũng không có việc gì, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Anh ngay lập tức đi đến bên cửa sổ.
Cửa số trồng rỗng, cửa kính gần như bị phá nát, gió không kiêng nễ mà lùa vào phòng từ cửa sổ.
Chử Chấn Phong nhíu mày, trở lại bên người Tần Hoài An, anh vô thức hạ giọng nói với cô: “Đưa thằng bé về phòng của tôi đi.”
Sau đó chỉ về phía cửa số.
Tần Hoài An đương nhiên cũng cảm thấy được gió lạnh từ ngoài cửa số thổi vào, trong lòng có chút cảm động.
Cuối cùng, vẫn làm theo điều Chử Chấn Phong nói, cô nhẹ nhàng ôm cậu bé đang ngủ say đi ra ngoài cùng anh.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoài An tới phòng ngủ của Chử Chấn Phong, trước đây nhiều nhất cũng chỉ là liếc nhìn một cái từ bên ngoài cửa phòng.
Phòng ngủ của anh còn lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, còn có cửa số hình cung khoảng hai trăm bảy mươi độ, xung quanh tắt cả đều là màu xanh nước biển, giống như được biển xanh vây quanh, cảnh quan rất đẹp mắt.
Nhìn thấy phòng ngủ của anh, cô mới thật sự hiểu rằng phòng ngủ của mình và Tần Thiên Nam thật sự là không đáng để nhắc tới.
Tuy nhiên, Tần Hoài An cũng không quan sát quá nhiều, cô thu ánh mắt lại, đi về phía chiếc giường lớn màu xanh đậm ở giữa phòng ngủ.
Chương 652
Chử Chấn Phong rất phối hợp, mở chăn bông để cô đặt cậu bé lên trên giường.
Tần Hoài An chuẩn bị đặt Thiên Nam xuống giường để cho cậu bé ngủ ngon.
Không ngờ cậu bé lại lập tức bắt an vặn vẹo thân mình, giống như có thể tỉnh dậy bát cứ lúc nào.
Điều này làm cho Tần Hoài An gặp khó khăn.
Cô còn dự định đi nấu chút cháo thuốc cho Thiên Nam để xoa dịu thần kinh.
Lúc này, một đôi tay thon dài và mạnh mẽ vươn đến trước mắt cô.
Tần Hoài An giật mình ngẩng đầu, lập tức đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Chử Chấn Phong.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cử động, anh nói thầm với cô: “Để đó cho tôi.”
Tần Hoài An nghi ngờ nhìn anh, cuối cùng vẫn do dự giao cậu bé cho anh.
Chử Chấn Phong cẩn thận nhận lấy Thiên Nam từ trong tay cô, không hề đánh thức cậu bé, anh lại thành công bề được cậu bé.
Tần Hoài An nhìn thấy cảnh như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.
Cô rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Phiền anh trông coi thằng bé một chút, tôi đi nấu chút đồ ăn.”
Chử Chấn Phong đang muốn nói chuyện, đứa trẻ trong lồng ngực kia đột nhiên ôm lấy cổ của anh, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, khẽ hô lên một tiếng: “Bó…”
Cơ thể người đàn ông cao lớn chợt cứng đờ.
Kinh ngạc, choáng váng và không thể tin được.
Những gì tiếp theo là một loại cảm giác kích động và hân hoan khó tả.
Anh nhìn đứa trẻ đang nằm trong lồng ngực anh, sau đó vội vã nhìn về phía Tần Hoài An.
“Nghe thấy không, tôi…”
Một bàn tay ấm áp và mảnh mai đã kịp che kín cái miệng của anh.
Tần Hoài An bắt mãn nhìn anh.
Chử Chấn Phong cũng nhận ra mình đã quá kích động nên không khống chế được âm thanh.
Anh nghiêng đầu tránh đi tay cô, đến lông mày cũng hào hứng phần khởi, nhịn không được nhẹ nhàng nói: “Thằng bé gọi tôi là bố.”
“Không phải là gọi anh…”
Tần Hoài An thu tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Chử Chấn Phong.
Nghe được Thiên Nam trong vô thức gọi anh là bó, trong lòng cô bỗng cảm thấy có hơi phiền muộn.
“Chăm sóc tốt cho thằng bé!”
Dứt lời, Tần Hoài An xoay người rời đi, không muốn nhìn thấy vẻ đắc ý trên khuôn mặt của người đàn ông đó.
Vệ Nam đang đợi ngoài cửa.
Sau khi Tần Hoài An xuống tầng, cậu ta mới bước mau vào trong phòng.
Nhưng thấy cậu chủ của mình đang ôm cậu chủ nhỏ, gương mặt đang hiện lên nụ cười của một người bố.
Lời định nói trong miệng Vệ Nam như bị đông cứng lại, nhẹ nhàng rảo bước thật nhẹ nhàng.
Sau đó cậu ta đi đến chỗ Chử Chấn Phong, giơ tập tài liệu trong tay lên, ý muốn hỏi.
Chử Chấn Phong liếc nhìn cậu ta một cái, gật đầu.
Vệ Nam hiểu ý, quay người đi thực hiện mệnh lệnh, cũng không dám làm phiền hai người họ vun đắp tình cảm bố con.
Xuống tầng, nhìn thấy bóng Tần Hoài An trong bếp, Vệ Nam gọi Tống Mai đến.
“Dì Tống, ngày hôm nay nhát định phải chăm sóc tốt cho cô Tần và cậu chủ nhỏ, tôi đã tăng cường an ninh cho biệt thự, chuyện hôm nay sẽ không có lần hai.”
Tống Mai vội vàng gật đầu: “Cám ơn trợ lý Vệ, hôm nay thật sự là dọa chết người rồi.”