Chương 640
Sau khi chuẩn bị thuốc xong và bỏ vào trong nồi để hầm, Tần Hoài An mới bắt đầu nấu bữa tối cho mình và Thiên Nam.
Hai tô mì nhanh chóng được bưng ra, lại thêm một nồi canh rong biển nấu với trứng, tuy đơn giản nhưng trông rất ngon miệng.
“Mẹ ơïi, đồ ăn ngon quá!”
Thiên Nam ăn trông vô cùng ngon miệng.
Mặc dù cậu bé lớn lên ở nước ngoài nhưng cực kỳ thích ăn những món ăn quê nhà do chính tay mẹ cậu bé nấu.
Trong lúc hai mẹ con đang dùng bữa thì có một giọng nói bắt ngờ vang lên.
“Trời ơi! Cô Tần, cô và con bắt đầu dùng bữa rồi sao?”
Một người phụ nữ trung niên trông như người giúp việc mới từ ngoài cửa bước vào, bà ta bắt ngờ khi nhìn hai mẹ con Tần Hoài An ở đây.
Ánh mắt nghi hoặc của Tần Hoài An cũng đồng thời dừng lại trên người của đối phương.
Người phụ nữ trung niên bừng tỉnh lấy lại tinh thần, vừa vỗ vỗ lên đầu vừa nói: “Tôi quên tự giới thiệu bản thân, tôi được cậu Chử kêu sang đây chăm sóc cho cô và cậu chủ nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày.”
“Không cần đâu, tôi…”
“Tên tôi là Tống Mai.” Người phụ nữ trung niên lập tức nói thêm.
Tần Hoài An gật đầu: “Chào chị Tống.”
“Cô Tần, cô khách sáo quá.” Tống Mai có chút nịnh nọt, bà ta không ngờ Tần Hoài An lại gọi bà ta một cách lịch sự như vậy.
Sau khi hai người Tần Hoài An ăn xong, Tống Mai lập tức tiến lên, chủ động thu dọn bát đũa, không để cho Tần Hoài An động tay vào.
Tần Hoài An cảm thấy bát đắc dĩ, nhưng biết rằng đây là việc của bà ta, đành đề cho bà ta làm.
Tống Mai bước vào bếp, tay cầm theo bát đũa, thấy một cái nồi đang kêu ùng ục trên bếp.
“Cô Tần, đây là gì vậy?”
Tần Hoài An vào kiểm tra thuốc trong nỏi, thản nhiên nói: “Cái này là cho Chử Chấn Phong.”
Tống Mai nói “ồ” xong cũng không nói thêm gì, đi rửa bát.
Tần Hoài An thấy các vị thuốc đã được đun khá lâu mới lọc bỏ bã, sau đó lại cho thêm nguyên liệu vào.
Tống Mai nhìn toàn bộ quá trình, không khỏi ngạc nhiên: “Trước đây, tôi chưa thấy máy thứ như thế này bao giờ. Thật là kỹ lưỡng.”
Tần Hoài An chỉ cười nhạt, không nói gì.
Nồi thuốc sắp nấu xong, Chử Chấn Phong vẫn chưa quay lại.
Tần Hoài An nhíu mày, kêu Tống Mai trông coi bếp giúp mình.
Cô đi lấy điện thoại, do dự một lúc mới gọi cho Vệ Nam.
“Khi nào thì Chử Chấn Phong quay lại?” Cô hỏi thẳng.
Đầu bên kia điện thoại, Vệ Nam cũng rất xấu hồ khi nghe được lời nói của Tần Hoài An, vô thức quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc cách đó không xa đang đắm chìm trong công việc.
Sau đó cậu ta hạ thấp giọng nói với Tần Hoài An: “Ừm … anh Chử vẫn đang làm việc. Anh ấy nói hôm nay sẽ tăng ca.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Tần Hoài An đột nhiên tăng âm lượng lên: “Anh áy là bệnh nhân vừa mới xuất viện, không nghỉ ngơi cho tốt còn làm thêm giờ cái gì chứ? Ngay cả cơm cũng không ăn, anh ấy không cần dạ dày của mình nữa sao?”
Tần Hoài An nói điều này hoàn toàn là đứng dưới góc độ của một bác sĩ.
Hơn nữa trách nhiệm của cô ở đây là để chữa khỏi dạ dày cho Chử Chấn Phong.
Kết quả mới ngày đầu tiên, anh đã đến công ty tăng ca rồi một đi không trở lại.
Bảo sao mà không khiến cho người ta tức giận cơ chứ?
Tần Hoài An chất vấn với âm lượng lớn cùng lời lẽ đanh thép khiến Vệ Nam lập tức sững sờ, phải một lúc sau mới phản ứng lại được.
Cậu ta vô thức hơi chột dạ, giọng điệu không khỏi có chút cần thận: “Vậy… có cần tôi thuyết phục anh Chử không?”
“Tuỳ cậu!”
Chương 641
Tần Hoài An nói ra hai chữ rồi cúp điện thoại.
Vệ Nam nhìn điện thoại, vẻ mặt rối rắm một hồi.
Không ngờ, cô Tần khi tức giận lại đáng sợ như vậy.
Trong ấn tượng của cậu ta, Tần Hoài An luôn là người điềm đạm.
Vệ Nam cắt điện thoại đi, lại nhìn Chử Chấn Phong.
Một lúc lâu sau, cậu ta hít một hơi, có vẻ đã hạ quyết tâm, đứng dậy rồi chậm rãi đi tới.
“Anh Chử, khi nào thì anh trở về…”
“Công việc đã xong rồi sao?”
Chử Chấn Phong nói, giọng nói trầm thấp mà nghiêm nghị lạnh lùng. Anh nhướng mày, bắt mãn liếc cậu ta một cái, không tới một giây lại thu lại ánh mắt quay về trên đống công việc trước mặt.
Vệ Nam nuốt nước bọt, kiên trì nói: “Cô Tần vừa gọi điện thoại tới, bởi vì anh không về ăn tối, cô ấy… hình như đang tức giận.”
“Ồ?”
Nghe vậy, ngón tay đang gõ trên bàn phím của Chử Chấn Phong hơi dừng lại, cuối cùng nghiêm mặt nhìn Vệ Nam.
Ấy thế mà lời nói ra lại là: “Tại sao cô ấy lại gọi cho cậu?”
Giọng điệu kèm theo vẻ bắt mãn.
Vệ Nam: “…”
Anh Chử, đây là điểm mấu chốt sao?
Đang miên man suy nghĩ, cậu ta nhìn thấy cậu chủ của mình cả ngày ngồi ở ghế văn phòng hầu như không nhúc nhích, mông tựa như cắm rễ trên ghế vậy mà giờ lại chậm rãi đứng lên.
Vệ Nam ngạc nhiên: “Anh Chử, anh định làm gì vậy?”
“Về nhà.” Chử Chấn Phong thuận tay cầm lấy áo vét trên lưng ghế, cử động bờ vai có phần cứng ngắc.
Từ “nhà” một lần nữa khiến Vệ Nam sửng sốt, cả người như hóa đá.
Tới khi cậu ta phản ứng lại thì Chử Chấn Phong đã đi lướt qua cậu ta.
Vệ Nam vội vàng đuổi theo: “Anh Chử, vậy hôm nay chỗ công việc này…”
Chử Chấn Phong lại liếc mắt nhìn cậu ta: “Từ hôm nay, dọn tất cả những thứ này vào phòng làm việc ở biệt thự cho tôi.”
Vệ Nam kinh ngạc nhìn cậu chủ bước ra khỏi văn phòng, nuốt nước miếng ừng ực.
Dưới sự chỉ đạo của Chử Chấn Phong, Vệ Nam cho người đóng gói tất cả tài liệu cần thiết rồi trực tiếp gửi chúng qua.
Tần Hoài An vẫn ở trong phòng bếp nhìn chằm chằm vào nồi cháo, trong lòng tức giận đến nghẹt thở.
Lúc này, liền nghe thấy tiếng ô tô từ bên ngoài vọng vào.
Cô liếc qua cửa số kính trong suốt kéo dài từ trần nhà xuống đến sàn, ồ, người đàn ông đó đã trở lại.
Hừ hừ, còn biết quay lại cơ đấy.
Cô khẽ hừ một tiếng trong lòng, quay đầu lại nói với Tống Mai: “Chị Tống, Chử Chấn Phong đã về rồi, lát nữa chị có thể cho anh ấy ăn cháo này.”
Nói xong, cô bước ra khỏi bếp, đi lên lầu mà không ngoái lại.
Chử Chấn Phong vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Tần Hoài An biến mắt ở lối vào hành lang.
Tống Mai bưng một cái bát ra, cười nói: “Cậu Chử, đây là thuốc mà cô Tần chuẩn bị cho cậu.”
Chử Chấn Phong gật đầu, nhìn lên lầu một cái rồi ngồi xuống bàn ăn.
Tần Hoài An trở về phòng, trong lòng vẫn còn khó chịu vì chuyện Chử Chấn Phong tăng ca ngay khi vừa xuất viện.
Không phải cô muốn chuyện bé xé ra to, dạ dày Chử Chấn Phong đã bị thương do trúng độc, nếu không được điều trị đúng cách thì sau này sẽ trở thành gốc rễ của nhiều bệnh, một ngày nào đó chẳng may phát tác cũng có thể tử vong.
Vậy mà người đàn ông này có vẻ vẫn cứ không quan tâm.
Cô cảm thấy cần phải nói cho anh biết về vấn đề này. Bác sĩ dù giỏi đến đâu cũng cần người bệnh hợp tác điều trị.