Chương 529
Chử Chấn Phong chau mày, vô thức muốn phản bác lại: “Tôi khi nào…
Tân Hoài An đã chặn đứng lời anh.
Cô không muốn lại phải cùng với Chử Chấn Phong tranh luận chuyện này, lỗi tại anh, lại còn ngụy biện, không biết xấu hổi!
“Tôi chỉ muốn biết là anh Chử dự định xử trí tôi và Thiên Nam như thế nào thôi?”
Tân Hoài An hỏi, sau đó nói rõ thái độ của bản thân trước: “Tôi sẽ không để cho Vương Thanh Hà làm mẹ kế của Thiên Nam, con trai của tôi, nhất định phải ở lại bên cạnh tôi, còn không, trừ khi… tôi chết.”
Ánh mắt của cô kiên định, dứt khoát, một từ “chết” lại nói ra không chút sợ sệt, trừ khi là đã quyết định đánh cược tất cả, không màng đến hậu quả sau này.
Chử Chấn Phong thế mà lại không thể nào di chuyển ánh mắt khỏi gương mặt của cô.
Mặc dù, với sự hiểu biết của anh đối với cô, sớm đã đoán ra cô sẽ có phản ứng như này.
Nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn luôn đang nhìn cô: “Cô tại vì sao lại muốn đưa con trai vào nhà họ Chử?”
Tân Hoài An nhếch khóe môi cười giễu: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Muốn danh lợi và địa vị, để cho con trai tôi danh chính ngôn thuận trở thành cậu chủ nhỏ nhà họ Chử, mà tôi thì thay thế Vương Thanh Hà làm mợ chủ nhà họ Chử”
“Nếu không thành công, có phải Hàn Lệ Thu sẽ ra tay với hai mẹ con cô không?”
Chử Chấn Phong tự nhiên tiếp lời cô.
Tân Hoài An ngạc nhiên nháy mắt nhìn anh.
Chỉ nghe anh trầm giọng “ha” một tiếng, khóe môi nhếch lên mang ý vị sâu xa, trầm giọng nhắc nhở cô: “Tân Hoài An, tôi không ngốc”
“Từ khi Hàn Lệ Thu đe dọa tôi mà không thành, chạy đến nhà họ Chử gây chuyện, cho đến khi cô xuất hiện tự nhận thân phận, quay về phòng khám cấp cứu cho Thiên Nam”
Anh hơi dừng một chút, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng tối tăm, hỏi ngược lại: “Người sáng suốt sẽ không nhìn ra được thủ đoạn giữa cô và Hàn Lệ Thu sao?”
“Dù cho anh có biết, thế…” Sắc mặt Tân Hoài An hơi trắng, hơi thở cũng yếu đi, như là đang tự lẩm bẩm: “Thì làm sao chứ”
“Tôi biết cô là người phụ nữ như thế nào”
Ánh mắt hiểu rõ của Chử Chấn Phong nhìn khuôn mặt cô, chậm rãi nói: “Ba năm trước, cô vẫn luôn muốn tránh xa tranh đấu hai nhà họ.
Chử, không tiếc rời khỏi nhà họ Hàn để đi sang nước khác. Ba năm sau, nếu không phải bị đe dọa thì sao lại chủ động tham gia vào?”
Tân Hoài An mấp máy môi, nhưng không thể nói lại câu nào.
Anh nói không sai.
Trên xe, lúc Hàn Lệ Thu đưa nhóm máu RH cho cô, lúc đưa còn kèm thêm một câu đe dọa nguy hiểm tàn ác: Nếu không làm theo lời cô ta nói, mẹ con cô và Thiên Nam đến xương cốt cũng không còn!
Cứ bị đe dọa đến tính mạng như thế.
Tân Hoài An không nghi ngờ chút nào, Hàn Lệ Thu nói được làm được.
Dù người phụ nữ này có nụ cười ngây thơ vô tội, nhưng lại là một kẻ vô cùng hung ác!
Tân Hoài An nhắm mắt lại, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu chủ Chử đúng là người thông minh, đã biết tôi do Hàn Lệ Thu phái đến, đương nhiên cũng không thể giữ tôi lại. Chỉ là..”
Cô mở to mắt, thản nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: “Thiên Nam là con trai anh, nếu anh có thể nể tình huyết thống bố con mà bảo vệ sự an toàn của thằng bé, tôi sẽ vô cùng cảm kích!”
Nói xong, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Dáng vẻ của cô hiện trong ánh mắt, trong lòng Chử Chấn Phong dường như có một sự liên kết, giống như dây cung bị kéo căng ra, một khi thả ra thì không thể đoán được tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh nhếch đôi môi mỏng, giọng nói hơi thả lỏng: “Tôi đã đoán được giao dịch giữa cô và Hàn Lệ Thu, đương nhiên cũng đã nghĩ nên xử lý cô và Thiên Nam như thế nào.”
Chương 530
Nghe thế, Tân Hoài An nghi ngờ nhìn về phía anh, mang theo sự tìm tòi.
Chử Chấn Phong không nói ra dự định mà chần chừ một lúc, như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Nếu không có sự đe dọa của Hàn Lệ Thu, chính cô có từng nghĩ sẽ đưa Thiên Nam về nhà họ Chử, làm mợ chủ nhà họ Chử không?”
“Không”
Tân Hoài An trả l thú với chuyện này.”
Có được câu trả lời, sắc mặt Chử Chấn Phong chưa thay đổi, ánh mắt lại trở nên phức tạp trong phút chốc.
“Tôi biết rồi” Anh trầm giọng nói.
“Bây giờ cậu chủ Chử có thể nói thẳng là định xử lý mẹ con chúng tôi thế nào không?”
gần như không suy nghĩ gì: “Tôi không có hứng Chử Chấn Phong không vòng vo với cô nữa, ánh sáng lóe lên trong mắt, nói: “Thiên Nam không thể quay về nhà họ Chử”
“Nó là con trai của anh, anh không chấp nhận nó ư?” Tân Hoài An giận dữ.
Chẳng lẽ anh muốn để mẹ con bọn họ chết trong tay Hàn Lệ Thu sao?
“Tôi có sắp xếp khác cho hai người, đảm bảo Hàn Lệ Thu không tìm thấy: Tân Hoài An ngây người, nhất thời không thể suy nghĩ được gì.
Ý nghĩa câu nói này của anh, dường như là muốn… bảo vệ sự an toàn của cô và Thiên Nam.
Chử Chấn Phong tốt bụng như thế sao?
Tân Hoài An vô ý thức nghĩ đến ba năm trước bị anh phái người ám sát, trong lòng sinh cảnh giác.
Lời của người đàn ông này không thể tin.
Có lẽ anh cố ý nói như thế, sau lưng lại có dự định khác, im lặng không tiếng động tiêu diệt hai mẹ con cô.
Không thể trách cô nghĩ nhiều, từ trước đến giờ Chử Chấn Phong luôn khiến người khác nhìn không thấu.
Lần này rõ ràng đã chứng minh Thiên Nam là con trai của anh, anh lại từ chối đưa con về nhà họ Chử?
Sợ rằng không phải là ngại con trẻ vướng víu, không muốn nhận.
Như thế… cách tốt nhất đương nhiên là khiến hai mẹ con bọn họ biến mất khỏi thế giới này.
Dẫu sao thì bệnh của anh cũng đã được chữa khỏi, sẽ có cơ hội sinh con với Vương Thanh Hà.
Thiên Nam cũng không phải lựa chọn duy nhất của anh.
Trong lòng Tân Hoài An trầm xuống, ánh mắt không có thiện ý nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói: “Chử Chấn Phong, nếu anh nói chuyện không giữ lời, làm con trai tôi bị thương, tôi muốn lấy mạng anh ra đền!”
Chử Chấn Phong nhíu mày, nhìn người phụ nữ tràn ngập ý thù địch như con nhím, trong lòng có sự không vui khó hiểu.
Anh cũng không phải là người sẽ cố giải thích cái gì để chứng minh cho mình.
Thế là xoay người, hờ hững nói: “Cứ như thế đi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thật nhanh”
Nói rồi, bóng người biến mất ở cửa phòng bệnh.
Thân thể căng thẳng của Tân Hoài An thả lỏng một chút, khế than thở một hơi, trong lòng lại tính toán.
Lần này, rốt cuộc… có nên tin Chử Chấn Phong không?
Vương Thanh Hà đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh từ lâu trước khi cuộc nói chuyện của Tân Hoài An và Chử Chấn Phong kết thúc.