*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 519
Khuôn mặt lâu ngày không gặp ấy, đập vào mắt của Chử Chấn Phong, khiến cho cả người anh run lên một cái.
Ba năm không gặp, cuộc hội ngộ không hẹn trước, không ngờ lại ở nơi này.
Ngoại trừ hơi ốm đi, thì vẻ ngoài của cô không có thay đổi gì quá lớn, vẫn là dáng vẻ thuần khiết trong sáng như cũ.
Chỉ là vẻ mặt lộ ra vẻ sốt ruột và ngấm ngầm chịu đựng, đôi mắt ấy trừng to ra, hốc mắt đỏ lên.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Chử Chấn Phong đã nhìn xong sự thay đổi trong ba năm của Tân Hoài An.
Mà Tân Hoài An không hề có tâm trạng nhớ anh, chỉ nhìn một cái, liền quay đầu lại, ánh mắt sốt ruột lại nhìn chằm chằm vào Hàn Lệ Thu.
Lúc này Thiên Nam đang lâm vào giây phút sống chết, lòng cô nôn nóng như lửa đốt, mà Hàn Lệ Thu lại chỉ chậm rãi vờn nhau với người nhà họ Chử, cho đến bây giờ cũng không hề biểu lộ gì cả.
Làm sao mà cô không sốt ruột được cơ chứ?
“Hàn Lệ Thu! Thiên Nam nó..
Tân Hoài An nhịn không được cắn răng, nhắc nhở cô ta.
Dường như Hàn Lệ Thu cuối cùng cũng nhớ ra cô đến rồi, ung dung điềm tĩnh quay đầu lại nhìn cô, nói với giọng mà tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, nói: “Cô Tân, nếu bố của đứa bé cũng ở đây, chỉ bằng cô tự mình nói ra thân thế của đứa bé đi?”
Không để ý đến nét cười gian trá trên mặt Hàn Lệ Thu, Tân Hoài An nhận được sự cảnh cáo mơ hồ trong mắt cô ta.
Nếu bản thân mình không thể khiến cho người nhà họ Chử tin tưởng và thừa nhận thân phận của Thiên Nam, thì không thể lấy được nhóm máu RH từ tay cô ta đâu!
Trước khi đến đây, cô đã hạ quyết tâm rồi.
Tân Hoài An chậm rãi thả lỏng bàn tay nắm chặt lại, khiến cho bản thân bình tĩnh lại.
Cô ngước mắt lên, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người của nhà họ Chử, thản nhiên thừa nhận nói: “Thiên Nam, quả thực là con trai của tôi và anh Chử”
Phía sau lưng vang lên tiếng hỏi vặn lạnh lùng của Chử Chấn Phong: “Không phải cô đã từng nói, đứa bé này là do cô uống say rượu, sau đó phát sinh quan hệ với một người đàn ông lạ hay sao?”
Ánh mắt của Tân Hoài An hơi sáng lên, quay đầu lại, thờ ơ nhìn anh: “Đến những lời nói này mà anh Chử cũng tin hay sao?”
“Ba năm trước, ai mà không biết, tôi chỉ là mợ chủ nhà họ Chử giả mạo, Vương Thanh Hà mới là người mà anh yêu. Tôi sợ rằng anh biết được đứa bé này có quan hệ với anh, không chấp nhận nó, nên mới cố ý nói như thế”
Những lời này, Tân Hoài An không hề nói dối, lúc ấy, quả thực là cô đã suy nghĩ như thế.
Chử Chấn Phong không hề lập tức bày tỏ thái độ, mà là hỏi đến cùng: “Vậy bây giờ thì cô không sợ nữa ư?”
“Nguyên nhân rất đơn giản”
Thời gian gấp gáp, Tân Hoài An đã nghĩ xong lý do cho mình.
Cô cười giả lả, nói: “Ba năm qua tôi đưa con ra nước ngoài rất vất vả. Một ngày nọ, tôi chợt nghĩ, nếu Thiên Nam là máu mủ của nhà họ Chử, tại sao mình không đưa nó trở về nhà họ Chử, trở thành cậu chủ nhỏ cao quý của nhà họ Chử nhỉ? Chưa biết chừng tôi còn có thể gả vào nhà giàu nhờ con trai ấy chứ”
Những lời này không hề che giấu dã tâm chút nào.
Sắc mặt Tống Cẩn Dung đang ngồi phía trên khi nghe thấy thì dần trở nên tức giận.
Hai vợ chồng Chử Hoài Sơn cũng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt tối sầm lại.
Gả vào nhà giàu nhờ con trai à? Hóa ra Tân Hoài An đột nhiên đến nhà họ Chử là suy tính chuyện này.
Tân Hoài An không quan tâm đến phản ứng của người nhà họ Chử, tự biên tự diễn: “Vốn dĩ sau khi về nước tôi vẫn hơi hối hận vì mình suy đã nghĩ quá nông nổi. Kết quả là tôi vô tình biết được ba năm qua anh và Vương Thanh Hà vẫn chưa kết hôn”
“Sau đó tôi liền mạnh dạn suy đoán rằng tình cảm giữa hai người có.
vấn đề. Sau khi hỏi thăm, tôi lại biết được một tin tức đáng kinh ngạc, hóa ra cậu Chử anh đã vô sinh từ lâu rồi” . truyện tiên hiệp hay
Chu Chấn Phong mím đôi môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng.
Chương 520
Khi nghe Tân Hoài An nói xong những lời này, trong mắt anh lóe lên một tia sắc bén, dường như đang nghĩ đến điều gì.
Tân Hoài An chủ động đón nhận ánh mắt của anh, nở một nụ cười rạng ngời, đe dọa: “Thiên Nam có thể là đứa con duy nhất của anh suốt cuộc đời này, anh có thể bỏ không cần nó sao?”
Hàn Lệ Thu ngồi trên xe lăn cúi đầu, giấu đi nụ cười mãn nguyện trên mặt.
Quả nhiên cô ta không nhìn lầm, Tân Hoài An này quả nhiên là một người thông minh, những gì cô nói đều đã phân tích rất rõ chỗ lợi chỗ hại.
Lần này nhà họ Chử còn có thể từ chối đứa trẻ kia sao?
Sắc mặt Tống Cẩn Dung ngồi ở vị trí chủ trì lộ vẻ tức giận.
Hành động ngang nhiên dùng đứa bé để uy hiếp nhà họ Chử của Tân Hoài An này thật sự rất đáng giận.
Không ngờ sau ba năm gặp, đứa bé này lại biến thành bộ dạng ham hư vinh và mưu mô tính toán như vậy.
Thật sự làm cho bà quá thất vọng.
Hai vợ chồng Chử Hoài Sơn cũng không nói nên lời với Tân Hoài An.
Chỉ có Chử Chấn Phong vẫn bình tĩnh ung dung.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng ánh mắt của anh vẫn đang di chuyển qua lại giữa Tân Hoài An và Hàn Lệ Thu, tư duy sắc bén xoay chuyển, sinh ra một chút nghi ngờ.
Từ khi về nước, hành tung của Tân Hoài An đã nằm trong lòng bàn tay anh, nếu cô thực sự muốn nhằm vào nhà họ Chử, làm sao có thể giấu anh được?
Hơn nữa, rõ ràng là trong những gì cô nói vừa rồi có một chỗ sơ hở.
Trong lòng Chử Chấn Phong biết rõ, nhưng ngoài mặt anh vẫn lạnh lùng không để lộ ra chút nào.
Anh nhướng mày, khẽ nheo đôi mắt u ám, khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Ồ?
Cô nói đây là con của tôi, nhưng sao tôi lại chẳng có ấn tượng gì? Cô đã nói tôi bị vô sinh, thế thì lạ thật đấy, tôi làm thế nào để sinh ra một đứa con với cô thế?”
Tân Hoài An cắn môi, kiên trì nói: “Thời điểm đó… anh vẫn chưa bị”
Chử Chấn Phong đè nén cảm giác khác thường trong lòng, dùng vẻ mặt lạnh lùng chất vấn: “Vậy cô có thể nói rõ ràng xem chúng ta ngủ với nhau ở đâu và ngủ khi nào không?”
Tân Hoài An thầm tính toán thời gian trong lòng, từ khi cô rời khỏi phòng khám đông y đến bây giờ đã qua bao lâu rồi? Bên Thiên Nam có còn chờ được nữa không?
Vất vả lắm cô mới kìm nén được cảm xúc nôn nóng đang dâng lên trong lòng.
Lúc trước cô cứu Chử Chấn Phong, còn bị anh cướp mất trinh trắng, chuyện đó đối Tân Hoài An mà nói quả thực là sự ám ảnh cả đời, cô chỉ coi như một lần bị chó cắn, cả đời cũng không muốn nhớ lại chỉ tiết về đêm đó.
Sắc mặt Vương Thanh Hà hấp tấp chạy vào phòng họp, đi thẳng đến trước mặt Tân Hoài An, giơ tay lên muốn tát vào mặt cô một cái.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ Vương Thanh Hà lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn muốn ra tay, nên nhất thời không có phản ứng lại.
Suy cho cùng thì trong mắt người nhà họ Chử, cô ta vẫn luôn mang một hình tượng hiền lành, dễ mến.
Trên đường đến đây Vương Thanh Hà đã suy nghĩ rõ ràng rồi, ngày hôm nay cô ta nhất định phải đánh cược một phen và làm chuyện gì đó táo bạo.
Nếu không tát cú tát này, làm sao có thể ngăn cản Tân Hoài An tiếp tục nói nữa được chứ?
Nếu để cô nói ra sự thật vào đêm hôm đó, thậm chí bản thân cô ta sẽ không thể giữ được danh phận vị hôn thê của cậu Chử nữa rồi!